Cũng may là những món đồ quan trọng của chủ nhân đều được Diệp Nam và Diệp Liên cất cẩn thận ở trong kho, khi nào thật cần thiết mới lấy ra dùng, bằng không sẽ bị cơn thịnh nộ của chủ nhân đập nát hết.

Căn nhà nhỏ vốn dĩ được bài trí đơn giản, vốn chỉ dùng cho nàng nghỉ ngơi và tiếp một vài vị khách khi họ có chuyện quan trọng, hoặc để cho nàng bế quan tu luyện nay bị một kiếm của nàng phá đến tan nát thành nhiều mảnh.

Thậm chí chủ nhân còn khiến tay mình bị thương, đỏ lên một mảng.

May thay, thời gian Ma Long ở lại đuổi Ma Tôn đi khỏi, cũng là khoảng thời gian Diệp Lạc Hy ở trong không gian của mình phát ra cơn uất hận của bản thân.

Diệp Nam và Diệp Liên vừa thấy nàng liền vui vẻ, muốn giúp nàng tắm rửa, xua tan sự mệt mỏi vốn có trong người, lại bị cơn thịnh nộ của nàng đánh văng mỗi người một phương.

Nhờ Cùng Kỳ hung thú đặt kết giới xung quanh đây, cho nên mọi thứ tổn hại chỉ có căn nhà nhỏ của nàng, còn những nơi khác đều không có gì tổn hại cả.


Bằng không, có lẽ cả vườn thuốc này sẽ bị đánh đến tan nát.

Hiện tại,Diệp Lạc Hy đã bình tâm hơn, nàng đang ngồi gục dưới đất, sắc mặt tái trắng, thẫn thờ, tuyệt vọng và sợ hãi đến cùng cực.

Ma Long dùng phép hồi phục, sửa chữa lại căn nhà đã bị phá nát.

Hắn định mở miệng ra nói với nàng vài lời, thì đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Ma Long, ánh mắt nàng giận dữ, nàng nói như ra lệnh: “Ma Long, đánh với ta đi.”
Ma Long thở dài, nói: “Chủ nhân, người phát tiết như vậy vẫn chưa đủ sao? Hay để ta gọi Hỗn Độn đến nhé.

Trình độ của ta hiện tại không thể tiếp nổi một kiếm của thượng thần như người đâu.”
Diệp Lạc Hy đâm mạnh thanh kiếm xuống đất, co người, nàng ôm lấy đầu, bịt lấy hai tai, gào thét, những tiếng thét vừa thê lương vừa tức giận, sau đó, tiếng thét đau đớn ấy chuyển thành tiếng nức nở tang thương.

Khế ước Linh Hồn là một khế ước đáng sợ.

Nó không chỉ là một sợi dây ràng buộc linh hồn giữa những người ký khế ước với nhau, không chỉ khiến những người ký khế ước linh hồn với nhau chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, không chỉ khiến người ký khế ước cộng hưởng sức mạnh của nhau, mà còn có được sự đồng điệu giữa cảm xúc.

Diệp Lạc Hy đang tức giận và sợ hãi, thậm chí có cả uất hận cùng đau đớn nơi trái tim đến tột cùng, ngay lập tức, ở nơi ở của bốn người bọn hắn, bọn hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn đó.


Nhưng vì Thao Thiết vẫn còn đang bận rộn với đội quân bán thần của hắn, Cùng Kỳ lại đang đàm phán với người Cự Nhân tộc muốn mượn sức mạnh từ họ, Đào Ngột đang ở Huyền Sách lục địa, bàn chuyện lương thảo ở đó, cho nên không thể về ngay được, nhất thời chỉ có Hỗn Độn nhanh chóng trở về không gian của nàng ngay lập tức.

Hắn nhìn thấy khung cảnh xung quanh vô cùng tan hoang do những vết kiếm, vết tiên khí, tiên lực và căn linh phá vỡ, thấy Ma Long và Diệp Nam đang cố khôi phục lại tất cả.

Và hơn hết, hắn nhìn thấy nàng đang quỳ gục ở đó bưng mặt gào khóc đầy đau đớn, bên cạnh nàng là Diệp Liên không biết làm gì ngoài việc ôm lấy chủ nhân, để mặc cho chủ nhân gào khóc mà bản thân không thể làm được gì.

Hỗn Độn khẽ phất tay ra hiệu, hắn yêu cầu Diệp Liên rời khỏi đó, để mọi việc lại cho hắn.

Diệp Liên nhìn thấy chủ nhân khóc, bản thân nàng lại bất lực không biết phải làm cái gì ngoài việc ôm lấy chủ nhân, để cho người khóc hết nỗi uất hận trong lòng.

Nhưng… nỗi uất hận trong lòng của Diệp Lạc Hy, nàng phải khóc đến khi nào nàng mới có thể nguôi ngoai được chứ?
Ma Long không dám đến gần chủ nhân, hắn sợ Ma khí vốn có trong người của mình sẽ khuấy động đến tà tâm của chủ nhân, cho nên hắn cách nàng phải ở vị trí xa nhất.

Còn Diệp Nam, hắn vốn chỉ là một tinh linh tạo ra từ cây cỏ và nhân sâm, hắn không thể giúp chủ nhân phân ưu.


Hơn nữa bản tính hắn lại ít nói, bình thường luôn ngây ngốc như đứa trẻ.

Hắn mặc dù nhìn chủ nhân khóc rất đau đớn, nhưng hắn không thể, chính xác hơn là hắn không biết mình nên làm gì, chỉ có thể chạy đi giúp Ma Long khôi phục lại mọi thứ.

Hỗn Độn ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đoạn, hắn ôm cả người nàng lên, đặt nàng ngồi yên vị trong lòng hắn.

Một tay hắn đỡ lấy lưng nàng, một tay giúp nàng lau nước mắt, hắn hỏi nàng: “Tại sao lại khóc thành ra như vậy? Nàng có thể nói cho ta nghe không?”.