Chát!
Một tiếng bạt tai vang lên giữa màn đêm, khiến mười hai huynh đệ sợ hãi, càng cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả một mảng áo.

“Con có biết vì sao mình bị đánh hay không?” Diệp Lạc Hy hỏi Quân Cửu bằng một giọng vừa lạnh vừa đanh, dọa cho những người xung quanh cũng đều hít phải một ngụm khí lạnh.

Bình thường, sư phụ dù có giận lắm cũng chỉ nói một câu “không có lần sau”, hoặc muốn răn đe họ thêm một chút thì dùng hình phạt như làm việc công, hay chép phạt mà thôi.

Chứ một cái bạt tai như thế này, kiểu chất vấn tội như thế này, tất cả đều là điều họ thấy lần đầu tiên.

Thật sự còn đáng sợ gấp ngàn lần sát khí của các sư mẫu nữa.

Không lẽ, lần này Quân Cửu, hay là các huynh đệ bọn họ đã chạm đến ngưỡng giới hạn cuối cùng của sư phụ rồi hay sao?
“Là con tự ý đến bài khảo hạch, đi tìm Xà Nữ để kết liễu ả ta.

Con xin lỗi người.

Xin người trách phạt.” Quân Cửu ôm quyền cúi đầu quỳ xuống nói.

Diệp Lạc Hy giận đến mức xém chút nữa là hỏa khí công tâm.


Nàng tức giận nhìn Quân Cửu, nói: “Xem ra, con vẫn chưa biết được con sai ở đâu.

Tam Lang, ngươi đưa nó về, phạt nó đóng cửa sám hối đi.

Sau chuyến đi săn này, ta sẽ về hỏi tội nó sau.

Đến chừng đó mà nó vẫn không biết mình phạm phải tội gì, ta sẽ cho nó xuất môn, muốn đi đâu, muốn làm gì thì làm.”
Rồi phất tay áo quay đi.

Quân Cửu ngồi đó, sững sờ.

Rốt cuộc là nàng đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao sư phụ lại tức giận đến như vậy? Còn muốn đuổi nàng khỏi tông môn luôn sao?
Mười một huynh đệ đều đồng loạt đứng ra cầu tình cho nàng, lại bị cái nhìn lạnh lẽo đầy tức giận của sư phụ dọa cho ngậm miệng, không dám nói tiếng nào, chỉ đành lui ra, không dám cản bước đi của sư phụ.

“Nha đầu, chúng ta đi thôi.” Tam Lang hiện nguyên hình là một con sói to lớn màu đen với tam đồng tử đỏ chói mắt, hắn cắn vào cổ áo của Quân Cửu, rồi đem tiểu nha đầu đang thất thần ấy rời đi.

Lúc này, chỉ còn mười hai huynh đệ không bị thương, không xây xát gì, dìu nhau lủi thủi trở về kết giới cũ.

Về đến nơi, sư phụ vẫn còn rất rất giận, nên đã bỏ vào không gian của người luôn chứ không ở trong tiểu doanh trại với mười hai người bọn họ.

“Long ca, huynh có biết vì sao sư phụ lại giận đến như vậy hay không?” Lưu Nhất Thanh đến tìm Ma Long, hỏi hắn trực tiếp vào vấn đề.

Ma Long suỵt lên một tiếng với Lưu Nhất Thanh, ý nói rằng hắn biết lý do, nhưng không thể nói ra được.

Bởi vì hắn không muốn chủ nhân giận cá chém thớt lên hắn.

Tuy nhiên, hắn chỉ viết vào lòng bàn tay của Lưu Nhất Thanh một chữ “tử”.1
“Đêm nay ngươi và các đệ muội hãy ngẫm nghĩ lại thật kỹ ý nghĩa của bốn chữ này đi.

Nếu như ngẫm xong rồi hãy tự mình soi xét lại bản thân mình.

Đừng khiến sư phụ của các ngươi tức đến sinh bệnh nữa.

Lúc đó, Quân Cửu đã thật sự dọa nàng sợ hãi một phen rồi.”
Ma Long chỉ nói như vậy, rồi rời đi.

Lưu Nhất Thanh đứng ngẩn người một hồi lâu.


Chỉ khi hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi lòng bàn tay mình, hắn mới khổ sở lê bước rời đi.

….

Chuyến đi săn vẫn diễn ra bình thường như bao chuyến đi săn khác.

Lần này, Bạch Hiểu Hiểu đã có thể thu phục được linh thú như ý của mình muốn.

Có điều, chuyến đi này không mấy ai vui vẻ cả.

Bởi vì một khi trở về, đợi sau khi nghe được câu trả lời của Quân Cửu, sẽ quyết định xem rằng nàng được ở lại hay là không.

Chữ mà Ma Long nói với Lưu Nhất Thanh, hắn dù có chia sẻ với những sư đệ, sư muội khác cũng không ai có thể luận ra những chữ này có ý nghĩa như thế nào, sâu sắc ra sao.

“Sư huynh, muội sợ quá.” Bạch Hiểu Hiểu nhìn lên Quang Minh đỉnh cao chót vót, cảm giác sợ hãi đến mức, nàng suýt chút nữa bật khóc.

Nàng chưa từng có cảm giác Quang Minh đỉnh lại cao và xa vời đến thế.

“Muội đừng lo.” Chu Thành vỗ vai nàng, nói: “Nếu như sư phụ nỡ lòng đuổi tiểu thập nhất ra khỏi sơn môn, tất cả chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn hết rồi.

Muội yên tâm.”
“Muội chưa từng thấy sư phụ giận như vậy bao giờ cả.

Sư huynh, muội sợ lắm.


Hôm đó muội có cảm giác như sư phụ giận đến mức muốn hỏa khí công tâm luôn ấy.” Bạch Hiểu Hiểu nắm chặt hai tay.

“Lỗi là do ta.

Nếu như không phải do ta giận dỗi bỏ đi, muội ấy cũng sẽ không xui xẻo đến mức đụng phải ả Xà Nữ rồi bị sư phụ giận đến mức muốn từ mặt.” Chu Thành nói: “Nếu như muội ấy vì ta mà bị đuổi khỏi sơn môn, sư huynh sẽ xuất sơn đi cùng muội ấy.

Muội đừng lo.”
Diệp Lạc Hy từ đầu đến cuối luôn đi đầu tiên, nàng vẫn giữ một bộ mặt âm trầm giống như cái đêm mà nàng đã tát Quân Cửu một cái, không có gì thay đổi cả.

Các sư mẫu cũng bị thần tình này của nàng dọa cho sợ hãi mà không dám đến gần luôn rồi.

Nàng vừa đặt chân đến cửa Quang Minh đỉnh, bước vào từ đường, nàng liền thấy Quân Cửu đã mặc một bộ y phục màu trắng, trước mặt đứa nhỏ ấy là một tấm bảng gia quy tông môn rất lớn.

Quân Cửu đang lẩm nhẩm đọc lại gia quy, cả người ngồi yên, tĩnh lặng.

Những đồ đệ khác đi đằng sau nàng đều thấp thỏm lo sợ, hết nhìn sư phụ lại nhìn sư muội đang quỳ trước từ đường lớn.

Nếu như bây giờ sư muội chưa thể luận ra được nàng sai ở đâu, sợ rằng nàng thật sự sẽ bị đuổi khỏi đây.

Diệp Lạc Hy ra hiệu cho tất cả đều lui ra, hãy để cho nàng và Quân Cửu được nói chuyện cùng nhau một lát..