Phản ứng đầu tiên của Âu Dương Duệ là từ chối: “Tôi không thể đồng ý.
Hàn Châu, bây giờ anh đã là người hiềm nghi bị bắt chính thức, hỗ trợ điều tra là một chuyện, thả anh ra đi chịu chết là chuyện khác.”
Hàn Châu phản đối: “Trong suy nghĩ của tôi hai cái này không có gì khác biệt.
Coi như tôi không tìm ổng, ổng cũng sẽ tìm tôi.
Để tôi chủ động sẽ nắm chắc hơn một chút.
Càng kéo dài thời gian, chuẩn bị của bọn chúng càng nhiều thì càng khó bắt được.”
Âu Dương Duệ không muốn đánh giá trong lúc Hàn Châu đang hợp tác cùng bọn họ còn báo chuyện này cho Tiền Ngọc Đức, dù sao lúc ấy anh vẫn chưa hạ quyết tâm ra đầu thú, hơn nữa lúc này lôi chuyện cũ ra nói không có ý nghĩa.
Nhưng nếu bây giờ đã đầu thú, chuyện nên làm vẫn phải làm theo quy củ.
“Tôi có thể để anh gọi điện thoại cho ông ta, anh thăm dò trước một chút có phải ông ta đã nắm rõ tình hình.
Kền kền chưa chắc đã tìm ông ấy.”
“Không gọi điện thoại được.
Chắc chắn chú Tiền biết tôi ở cùng cảnh sát, gọi điện thoại không cách nào lấy được tín nhiệm của ông ấy, ông ấy không biết ai đang đứng cạnh tôi, có ai đang nghe cuộc điện thoại này.
Ông ấy sẽ không nói gì hết.” Hàn Châu nói, “Tôi phải giả vờ là bỏ chạy rồi, đối mặt với ông ấy, mới có thể nói chuyện được với ông ấy.”
“Làm sao ông ấy có thể tin tưởng anh.”
“Ông ấy tin hay không không sao, ông ấy giao tôi cho Kền kền là được.” Hàn Châu nói: “Chú Tiền vừa mới dọn dẹp sạch sẽ bản thân trong cuộc điều tra của cảnh sát, bây giờ ông ấy càng chú ý sau đuôi mình có xử lý sạch sẽ hay không, không muốn để lại nhược điểm gây phiền toái.
Cho nên ông ấy sẽ bắt tôi, sau đó để Kền kền bắt được tôi.”
“Các anh đi về trước đi.” Âu Dương Duệ nói.
Hàn Châu định thuyết phục anh: “Kền kền từng cảnh cáo giết chết tôi, nhớ không? Anh cũng nói vốn dĩ mục tiêu Khưu Tự muốn đối phó là tôi, nhưng nó không ngờ sẽ bị Nghê Lam khống chế, cho nên tạm thời đổi kế hoạch.
Bọn họ muốn giết tôi, kế hoạch này luôn sẵn có.
Hiện tại bây giờ đuổi bắt toàn thành phố, tôi lại ở trong tay cảnh sát, nếu như bọn họ cho rằng không cách nào có cơ hội tìm được, sẽ chạy trốn trước, chờ sau đó trả thù.
Cũng như đối phó với những người trong thôn Đại Hà, có nhớ không? Mười năm, hai mươi năm, bọn họ đều không quên, kiểu gì cũng tính toán rõ nợ nần.
Chẳng lẽ các anh muốn bỏ qua cơ hội này?”
“Bọn họ biết anh ở trong tay cảnh sát, sẽ không tin tưởng anh.”
“Nếu tôi trốn đi thì sẽ tin.
Tôi chạy trốn, đến nhờ cậy chú Tiền, nhờ chú Tiền giúp tôi sắp xếp đường lui.”
“Kế hoạch này quá mạo hiểm, không thể nào thành công.” Âu Dương Duệ nói, “Khưu Tự theo dõi anh chằm chằm, anh ta biết rõ con bài tẩy của anh.”
“Lúc đó A Mãnh cũng một mực khẳng định tôi là kẻ làm phản, ai cũng hoài nghi tôi, nhưng mà tôi vẫn sống tiếp.”
Ngô Thuần nghe vậy có chút khẩn trương, anh nhìn thoáng qua Trâu Úy.
Ý nghĩ này của Hàn Châu quá lớn mật.
Lưu manh bây giờ đều điên cuồng như vậy?
“Không được.” Âu Dương Duệ vẫn nói như cũ, “Hơn nữa anh cũng không chắc chắn Tiền Ngọc Đức biết Kền kền.”
“Đàn em bán rẻ tin tức chính là bán cho số điện thoại của Kền kền mà các anh nghi ngờ.
Coi như không có chuyện này, ông ấy muốn nghe ngóng người nào trên đường, bao gồm bang Hắc Hổ mà các anh ghi nhớ, ông ấy đều có nhiều đường hơn các anh.”
“Hai người về trước đi.”
“Tôi không thể nào thoát đi từ cục cảnh sát.
Nếu muốn áp dụng kế hoạch này thì bây giờ chính là cơ hội.
Cảnh sát áp giải tôi đi dựng lại hiện trường, tôi thừa cơ đoạt súng chạy trốn.
Có người dân chính mắt trông thấy, có súng, có cảnh sát.
Chuyện tôi nói, chú Tiền nhất định sẽ điều tra.”
“Còn muốn đoạt súng?” Âu Dương Duệ lớn giọng.
“Không thì sao tôi thoát được? Đoạt súng, đoạt xe, đánh cảnh sát, đe dọa người qua đường.
Có những thứ này mới có thể tin.
Tôi cùng đường, chỉ có thể đi tới chỗ chú Tiền.”
Ngô Thuần: “…” Anh vô thức giữ chiếc súng bên hông.
“Không được, việc này nhất định phải chuẩn bị kế hoạch chu đáo cẩn thận.” Âu Dương Duệ kiên trì.
Hàn Châu không vui: “Quyền của anh chưa đủ, anh đi tìm lãnh đạo hỏi chút đi.” Anh đưa tay ấn cúp điện thoại.
Ngô Thuần ngồi ở phía sau lại nhìn Trâu Úy.
Trâu Úy điềm nhiên như không có việc gì, lấy điện thoại lại.
Trong xe rất yên tĩnh.
Âu Dương Duệ cũng không tiếp tục gọi điện thoại qua thúc giục ra lệnh cho bọn họ trở về, Trâu Úy đoán anh thật sự đi tìm Viên cục thương lượng.
Hàn Châu nói rất có lý, rất mạo hiểm, cũng có hiềm nghi lẩn trốn, chỉ sợ Viên cục không dám gánh trách nhiệm này.
Nhưng đây đúng là phương án duy nhất trước mắt có thể thực hiện.
Hàn Châu nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói khẽ: “Tất cả chuyện tôi biết, đều đã khai trong buổi thẩm vấn rồi.
Tôi không còn giá trị khác nữa.”
Sao lại giống nhắn nhủ hậu sự, Trâu Úy không nhịn được giải thích giúp Âu Dương Duệ: “Chúng tôi là cảnh sát, vì bắt được tội phạm, đồng ý lấy thân mạo hiểm, đều chuẩn bị tư tưởng hi sinh.
Nhưng chúng tôi không có quyền cũng không muốn mạo hiểm tính mạng của người khác, cho dù là nghi phạm hay tội phạm.”
Ngô Thuần cũng nói: “Mục đích cuối cùng của cảnh sát chúng tôi đều là cứu người.
Đả kích tiêu diệt tội phạm cũng là vì cứu người.
Không lý do gì lại đẩy người ra chịu chết.”
Hàn Châu không nói chuyện một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên lạnh nhạt nói: “Các người làm cảnh sát, cứ vậy xem thường những người từng phạm tội như chúng tôi.
Các người đều vĩ đại, còn người khác thì không được.”
Trâu Úy và Ngô Thuần đều im lặng.
“Gọi Nghê Lam giúp tôi.” Hàn Châu lại nói.
Ngô Thuần tức giận ngả lưng ra ghế, vị tội phạm này ghét cảnh sát chưa đủ thân thiết nên muốn tìm nữ nghệ sĩ chống khủng bố để cáo trạng sao?
Lúc này tin tức liên quan đến Nghê Lam đang náo nhiệt trên mạng.
Có chó săn chụp được Lam Diệu Dương và Nghê Lam thân mật nắm tay nhau về nhà, Lam Diệu Dương chẳng những giúp Nghê Lam cầm túi xách, còn để cô nhảy lên lưng để anh cõng đi.
Buồn cười nhất là Nghê Lam nhảy vọt lên lưng anh.
Lần đầu tiên nhảy làm Lam Diệu Dương ngã xấp xuống bãi cỏ trước nhà.
Sau đó Lam Diệu Dương không phục, kêu Nghê Lam nhảy lại một lần nữa.
Nghê Lam tưởng là thật lùi lại lấy đà một lần nữa, kết quả Lam Diệu Dương ngồi thụp xuống… Nghê Lam cứ thế té lộn qua.
Lam Diệu Dương cười không đứng dậy nổi, cuối cùng vẫn để Nghê Lam leo lên, đè chết Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương thể hiện sức eo, cõng được cô lên, thành công đi vào nhà.
Chó săn chụp lén thành công, nhanh chóng đăng bài lên mạng, còn nói camera giám sát bên ngoài nhà của Nghê Lam và Lam Diệu Dương cực kỳ lợi hại.
Mấy tay chụp hình ngồi canh lén bị bảo vệ công ty đi ra hỏi chuyện, còn đuổi bọn họ đi.
Còn anh ta lén quay lại đổi sang chỗ khác xa xa để tránh, trên người bị vô số muỗi cắn mới chụp được những tấm hình này.
Chó săn than khổ một phen, nhưng hiển nhiên mọi người đều cảm thấy hứng thú với đoạn phim ân ái của Lam Diệu Dương và Nghê Lam.
‘Xem ra tâm tình hai người này không tệ.’
‘Đánh kẻ gian cứu người, tát cho antifan vài cái, tâm tình đương nhiên không tệ.’
‘Thảm cỏ trước phòng đôi nam nữ này, muốn lớn cũng không dễ nha.’
‘Hâm mộ đám cỏ này.’
‘Nghê Lam buồn cười quá, hahahahah, sức mạnh thần bí gì có thể đè bạn trai xuống gặm bùn.’
‘Lam đáng yêu quả là học cái xấu rồi, cái ngồi hụp kia thật tuyệt.’
‘Phối hợp quá tuyệt!!!’
Còn có người nhắc tới tiết mục khiêu vũ.
‘Tôi có thể dập đầu lạy họ cả đời!!! Mong tiết mục khiêu vũ Lam đáng yêu cũng được mời!!! Tôi muốn thấy hai người bọn họ khiêu vũ!’
Đề nghị này nhận được rất nhiều bình luận tán thành.
Rất nhiều người tag PR của ‘Chúng ta khiêu vũ đi’, nói mời đôi tình nhân Nghê Lam, Lam Diệu Dương.
PR tiết mục này hoàn toàn nắm bắt nhiệt độ như trước, nhanh chóng trả lời cư dân mạng, ‘Đang liều mạng toàn lực đàm phán thỏa thuận với Nghê Lam, nếu như Lam tổng có thể đến thì thật là hình ảnh trong mộng.’
Lam Diệu Dương không quan tâm đến những lời bàn này, anh và luật sư Tào gọi một cuộc điện thoại dài, thảo luận vụ án của Hàn Châu.
Bên Nghê Lam bị Thiệu Gia Kỳ giáo huấn một trận.
Thiệu Gia Kỳ theo chỉ thị của Lam Diệu Dương đòi cát xê không thấp, thế mà bên tổ tiết mục lại có thể đồng ý.
“Chị nói cho em biết, nhảy cho tốt, đừng có đánh người nữa.
Theo tập phát sóng, em kiên trì được một tập thì thêm tiền một tập.”
“Chương trình loại bỏ thế nào?”
“Không chấm điểm.
Nhưng cho phép người dự thi chủ động rời khỏi, hoặc giám khảo và cố vấn đề xuất điệu nhảy tiếp tục không phù hợp, nhưng người thi đồng ý tiếp tục là được.
Chị chỉ sợ em chịu nhục không nổi.”
“Sao vậy được.
Mặt em dày như vậy.”
Thiệu Gia Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Nếu em đổi thành từ kiên cường thì nói chuyện sẽ hiệu quả hơn một chút.”
“Em kiên cường như vậy.” Nghê Lam lập tức đổi giọng.
Thiệu Gia Kỳ tức giận: “Có rảnh thì xem Season 1 của người ta đi.
Trong đó bao nhiêu đoạn phỏng vấn văn vẻ kiên trì dốc sức…”
Nghê Lam xen vào: “Đó là điểm mạnh của em nha.”
“Em là canh gà độc thì có, chị sẽ bắt em diễn tập trước để tránh lúc đó trong tiết mục toàn công chúa bạch tuyết với cô bé lọ lem, chỉ mình em là bà la sát.”
Nghê Lam: “…Em sẽ bắt chước Lam đáng yêu.”
Thiệu Gia Kỳ trợn mắt bên đầu kia điện thoại, nhận sai thì nhanh nhưng xưa giờ không thay đổi.
“Ok.” Vạch trần cô cũng vô dụng, cứ vậy đi.
Nghê Lam vừa mới đuổi được Thiệu Gia Kỳ thì nhận được tin tức của Giang Húc Hồng, bà nói Tiểu Hồng phẫu thuật xong rồi, bác sĩ nói phẫu thuật thành công.
Nhưng Tiểu Hồng cần ở phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, trước mắt vẫn chưa tính là thoát khỏi nguy hiểm.
Cái này cũng được xem là một tin tức tốt.
Nghê Lam vừa định báo cho Hàn Châu thì lại nhận được điện thoại của Lý Mộc.
Lý Mộc thúc giục Nghê Lam trả lời tin bài: ‘Tôi đã chuẩn bị nội dung cho cô rồi, cô chỉ cần đăng theo là được.’
Cái gì với cái gì?
Nghê Lam vừa đọc nội dung Lý Mộc gửi tới, chính là video khiêu vũ bị chụp lén của cô và Lam Diệu Dương, video đã bị cắt, thời gian không dài, chỉ có đoạn khiêu vũ kia.
Nhưng Lam Diệu Dương đẹp trai bao nhiêu thì cô càng ngu ngốc bấy nhiêu, những động tác ngớ ngẩn kia còn bị lặp lại nhiều lần.
Lý Mộc viết kèm chữ: ‘Hình ảnh trong mộng??? Cứ lấy đừng khách sáo.’
Nghê Lam: “…”
Lý Mộc nói: “Nhanh lên, xào đi! Như vậy đến lúc cô lên tiết mục, tin tức bên lề cá nhân của cô mới có giá trị.
Đúng rồi, cô nói với Thiệu Gia Kỳ là trong hợp đồng bổ sung thêm mục tự đem camera phóng sự ngoài lề chưa? Điều khoản bản quyền phải nói cho rõ ràng.”
Nghê Lam: “…”
Lý Mộc: “Được rồi, tôi biết rồi.
Tôi sẽ nói chuyện.
Cúp máy đây, cô đăng Weibo nhanh đi.”
Nghê Lam kiểm điểm bản thân sâu sắc, tại sao cô có thể khiến côn đồ nghe tin đã sợ mất mật, còn trong cuộc sống thường ngày thì ai cũng khoa tay múa chân với cô.
Còn chưa kiểm điểm xong, lại có điện thoại tới.
Lần này là Trâu Úy.
Cô nhấn nút nghe máy, lại nghe thấy giọng Hàn Châu: “Nghê Lam? Nói với cô chuyện này.”
“Tôi nói trước.” Nghê Lam vội vàng nói: “Tiểu Hồng phẫu thuật thành công rồi, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.”
Bên Hàn Châu lập tức trầm lặng mấy giây, một lúc sau nghe thấy tiếng Hàn Châu thở phào: “Vậy rất tốt.” Sau đó anh chuyển chủ đề, báo tình hình đêm nay bên phía anh, với tất cả ý kiến của mình một lần.
Nghê Lam nghe anh nói xong thì nhanh chóng gọi Lam Diệu Dương qua.
Lam Diệu Dương dừng thảo luận với luật sư, chuyên tâm nghe Hàn Châu nói.
“Khưu Tự cố ý lộ sơ hở, chắc chắn có ý đồ.
Mặc kệ mục đích là gì, phải tăng tốc tìm bọn họ, tìm được bọn họ mới có thể xáo trộn kế hoạch của bọn họ.
Chú Tiền là hỗ trợ tốt nhất.” Hàn Châu nói.
Nghê Lam và Lam Diệu Dương nhìn nhau.
Đó cũng là người hỗ trợ nguy hiểm nhất.
“Hai người có thể thảo luận với cảnh sát ra phương án khả thi nhất không, giống như trước đây vậy, để tôi có thể làm chút chuyện.”
Nghê Lam cau mày: “Tình huống nội ứng này anh không thể mang theo bất kỳ trang bị nào.”
“Đúng.
Không thể có điện thoại, không máy nghe lén, không áo chống đạn.
Không thể mang theo gì, bọn họ sẽ soát người, kiểu cởi sạch ra lục soát, sẽ đổi cho tôi một bộ đồ mới.” Hàn Châu nói: “Không thể để bọn họ phát hiện có theo dõi và hậu viện, chuyện này hai người với cảnh sát nghĩ cách xử lý.”
Nghê Lam im lặng hồi lâu: “Được.”
Trâu Úy: “…” Cảnh sát bọn họ đã nói đồng ý chưa mà nói được, đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Nghê Lam lại nói: “Nhưng mà tay nghề anh kém quá, làm người ta lo lắng.”
Hàn Châu: “…” Đây là lúc chê bai à?
Lam Diệu Dương hỏi Hàn Châu: “Anh có ý tưởng cụ thể không?”
Trâu Úy nhanh chóng ra dấu tay cho Ngô Thuần, Ngô Thuần đã hiểu, anh gọi điện thoại báo cáo cho Âu Dương Duệ.
Hàn Châu nói cho bên Lam Diệu Dương kế hoạch của anh, sau khi anh ra tay sẽ chạy trốn vào một nhà kho, chỗ đó là chỗ trung chuyển người của chú Tiền, có camera và thân tín của ông ấy.
Chú Tiền sẽ biết anh đã tới.
Chuyện sau đó chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh.
“Biết rồi.
Cho chúng tôi ít thời gian.” Lam Diệu Dương đáp lời.