Tiểu Hồng gọi phục vụ lại.
Lúc phục vụ đi lại, người đàn ông sau lưng Tiểu Hồng thu súng lại, điềm nhiên như không có việc gì tắt điện thoại đi, giống như đã gọi điện xong.
Hắn ta bỏ điện thoại lên bàn, còn điềm nhiên cầm ly nước lên uống một ngụm.
Tiểu Hồng nhanh chóng quay đầu nhìn hắn một cái, không thấy ngay chính diện, cũng không thấy được điện thoại của mình.
Hẳn là bị người đàn ông này thu lại rồi.
Phục vụ thu tiền, kêu Tiểu Hồng chờ một chút, rồi quay về quầy hàng lấy tiền lẻ để thối.
Nhân viên phục vụ vừa đi ra, người đàn ông phía sau liền nói: “Ra khỏi tiệm quẹo trái đi thẳng, sẽ có người đón mày.
Muốn còn mạng, muốn sống cho đàng hoàng thì ngoan ngoãn nghe theo.”
Nhân viên đi lại, Tiểu Hồng nhận lấy tiền, cảm ơn.
Sau đó giả vờ thu dọn túi áo, chờ phục vụ rời đi cô mới đứng lên.
Người đàn ông lúc này mới kêu, “Tính tiền, quét QR code trên bàn là được phải không?”
Nhân viên phục vụ từ xa trả lời: “Đúng rồi ạ.”
Tiểu Hồng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lúc đi ngang qua người đàn ông đột nhiên giơ một chiếc bình nhỏ xịt mạnh vào mắt người đàn ông.
Người đàn ông kia không chuẩn bị kịp, kêu thảm một tiếng nhanh chóng quay đầu tránh.
Tiểu Hồng quơ lấy chiếc điện thoại trên bàn hắn ta rồi chạy.
Người đàn ông kia che mắt kêu to: “Nước, cho tao nước.”
Toàn bộ nhà ăn đều bị tình huống bất ngờ dọa ngốc tại chỗ.
Có một khách hàng nhanh chóng đưa qua một chai nước suối, còn có người hô: “Cướp, cô kia cướp điện thoại rồi.
Mau báo cảnh sát.”
Nhưng tên đàn ông kia không cảm ơn cũng không hô theo, hắn ta chật vật rửa mắt, miễn cưỡng có thể mở mắt ra nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Ở góc khuất trong nhà ăn, một người đàn ông chạy như bay lại vặn cánh tay hắn, người đàn ông kia không quan tâm đấm lại người kia một quyền trong tiếng la hét của mọi người, người đàn ông bị đánh lùi mấy bước, đụng đổ cái bàn.
Người đàn ông bị bình xịt cay vào mắt thừa cơ đẩy cửa chạy ra ngoài, nhìn xung quanh một chút, cách đó không xa có một chiếc xe tự động ấn kèn liên tục đang chạy về phía bên phải.
Người đàn ông cũng chạy về phía bên phải.
Người đàn ông bị đánh ngã xuống đất là nhân viên cảnh sát Âu Dương Duệ phái tới theo dõi Tiểu Hồng – Vạn Chính Phương.
Anh nhanh chóng bò dậy chạy ra ngoài, đuổi ra tới bên ngoài thì một chiếc xe nhanh chóng vọt tới trước mặt anh, lái xe hô to với anh: “Bọn họ có xe tiếp ứng, tôi nhớ biển số xe rồi.”
Người đàn ông kia lên xe, lấy điện thoại nhanh chóng gọi, hô tô: “Đội trưởng, Tiểu Hồng xung đột với người ta, chính là người đàn ông ngồi đằng sau cô ta mà em nói.
Tiểu Hồng tấn công hắn, cướp điện thoại của hắn chạy về hướng đông rồi.
Đối phương có xe tiếp ứng bọn họ đang đuổi theo cô ta.
Biển số xe….”
Nhân viên lái xe lớn tiếng báo lại biển số và loại xe, Âu Dương Duệ ghi lại.
Âu Dương Duệ truyền thông tin lại cho Quan Phàn, “Tra chiếc xe này, liên lạc với cảnh sát Hối Hưng chi viện.
Bọn họ chạy về hướng đông rồi.”
Quan Phàn lập tức theo vào.
Âu Dương Duệ báo tình huống lại cho Nghê Lam.
Lúc này Nghê Lam, Lam Diệu Dương và Hàn Châu đều mang theo tai nghe.
Hàn Châu nói: “Có hình chụp người đàn ông kia không?”
Điện thoại trên tay anh vẫn đang gọi Tiểu Hồng.
Điện thoại của cô đổ chuông, nhưng cô không bắt máy.
“Không có.” Âu Dương Duệ nói, “Cảnh sát bên tôi lúc đó ngồi ở góc khuất theo dõi Tiểu Hồng, chỉ thấy lưng người đàn ông.
Lúc sau xông lên bắt người, không có chụp hình.”
“Tóc thì sao, tóc húi cua phải không?”
“Đội mũ.”
Vậy căn bản không phán đoán được là bên nào.
“Chúng ta sắp tới đó rồi.” Nghê Lam nói.
Chọn cao ốc Hối Hưng là vì nó cách Nhã Đình Uyển không xa, thứ hai là gần với cục cảnh sát, thứ ba cao ốc Hối Hưng là sản nghiệp của Blue, nếu có vấn đề gì, bọn họ có thể đến phòng an ninh quan sát.
Chỗ về sau nói Hàn Châu đổi, cũng chọn theo một nguyên tắc như thế.
Nhưng không ngờ, thời gian còn rất sớm, Hàn Châu chưa kịp nói với Tiểu Hồng thay đổi địa điểm, Tiểu Hồng đã chạy đến trước rồi.
Lại còn chạy đến chỗ không thích hợp.
Nếu như cô ở trong cao ốc Hối Hưng thì tốt rồi.
Cô cố ý sao? Tại sao cô lại tấn công người kia? Người đàn ông kia là ai?
Hàn Châu mím chặt môi.
Đầu Âu Dương Duệ nhanh chóng tính toán.
Tiểu Hồng à Tiểu Hồng, cô mới là mục tiêu sao? Không phải Hàn Châu? Hay nên nói, không chỉ mình Hàn Châu?
Tiểu Hồng thật sự phải bị diệt khẩu?
Âu Dương Duệ nói với Trâu Úy, “Trâu Úy, điều tra hành tung Khưu Tự giao cho người khác đi, cô qua chỗ Liễu Vân trước, tôi sẽ gửi địa chỉ qua di động cô.
Ngô Thuần đang ở đó, hai người cùng đưa bà ta về.”
Trâu Úy đồng ý, thấy điện thoại thu được tin nhắn.
Cô chạy lên xe khởi động xe: “Lý do dẫn người đi là gì?” Hiện tại trong tay bọn họ không có bất kỳ căn cứ hiềm nghi nào của Liễu Vân.
“Cứ nói liên quan đến Dương Hiểu Phương, chúng ta cần sự hỗ trợ của bà ta.”
“Hiểu rõ.” Trâu Úy nhấn mạnh chân ga, chạy về hướng nhà Liễu Vân.
Bên này Hàn Châu nói với Nghê Lam: “Trước đó tôi có nói với Khưu Tự Tiểu Hồng khả nghi, tôi nghĩ rằng cô ta biết Dương Hiểu Phương.
Nếu thật sự câu này có vấn đề, thì Tiểu Hồng sớm xảy ra chuyện rồi.”
“Tình huống lúc đó không giống nhau.” Nghê Lam nói.
“Sao không giống nhau?” Hàn Châu hỏi.
Nghê Lam loay hoay với laptop, đang tìm định vị số điện thoại của Tiểu Hồng.
“Không biết, lúc này không nghĩ ra được.”
Lam Diệu Dương chen vào nói: “Bởi vì lúc đó còn chưa có ai thả máy nghe lén vào túi Nghê Lam.”
Hàn Châu nhìn về phía Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Tôi đoán.
Máy nghe trộm kia là thủ đoạn, cũng là sơ hở.
Khưu Tự bỏ vào túi Nghê Lam, lại không có cơ hội lấy ra.
Nghê Lam nhất định sẽ phát hiện ra, đây là vấn đề sớm muộn thôi.
Bồ câu chết khiến Dương Hiểu Phương bị chứng thực là giả mạo người bị hại, động cơ của cô ta rất rõ ràng, là muốn xác nhận cấp trên của Bồ câu là ai.
Cô ta không có bất kỳ cách nào liên lạc với bên ngoài.
Nhưng máy nghe lén trên người Nghê Lam đã vạch trần cô ta.”
Lam Diệu Dương hỏi Hàn Châu: “Lần trước lúc anh nói với Khưu Tự, vẫn chưa nói cho chúng tôi biết Bồ câu chết đúng chứ?”
Hàn Châu nghĩ ngợi: “Đúng vậy.”
“Lúc đó tin này không quan trọng.
Bây giờ thì khác rồi.
Chúng ta sẽ hoài nghi, Kền kền đương nhiên cũng vậy.”
“Kền kền?”
“Ông chủ công ty các anh.”
Hàn Châu không nói lời nào.
Đám người này đặt tên toàn là loài chim, có sở thích đặc thù gì sao?
“Hơn nữa khi đó cảnh sát vẫn còn chưa chú ý đến Tiểu Hồng.
Bây giờ lại theo dõi sát.” Lam Diệu Dương nói: “Tình huống đã có thay đổi.”
Điên thoại trên tay Hàn Châu vẫn đang gọi.
Nhưng lần này truyền đến giọng máy ghi âm, “Số máy quý khách đang gọi đã tắt.”
Nghê Lam bên này cũng dừng tay: “Tắt máy rồi.
Cô ta có ý gì?” Cô nói xong liền chợt tỉnh: “Điện thoại không trong tay cô ta, cho nên cô ta mới lấy điện thoại của người khác.”
“Mở không được màn hình, lấy điện thoại người khác có ích gì.” Hàn Châu nhíu chặt lông mày.
Lúc này Quan Phàn đã tra được biển số xe: “Xe buôn lậu, có thể bắt người.”
Âu Dương Duệ lập tức hạ lệnh: “Tiểu Vạn, bắt người về.”
“Rõ.” Vạn Chính Phương mới đáp lời, lại thấy chiếc xe bọn họ đang truy đuổi không ngừng đột nhiên thắng gấp trên đường.
Nhân viên cảnh sát lái xe chửi một tiếng, nhanh chóng phanh lại, nhưng xe vẫn theo quán tính trượt về phía trước.
Tài xế xe kia đã đeo ba lô xông xuống xe, xe của Vạn Chính Phương lao tới chiếc xe kia, một tiếng ‘bùm’ vang thật lớn, chiếc xe kia nổ mạnh.
Tài xế kia vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy xe Vạn Chính Phương bị nổ bay sang một bên, túi khí bung ra, thân xe lật lên, không rõ tình huống thương vong của người trong xe.
Tài xế kia mặc kệ, đeo ba lô chạy như điên vào hướng con đường Tiểu Hồng chạy vào.
Tiểu Hồng hốt hoảng chạy bừa, đối phương kêu cô ra khỏi cửa rẽ trái, cô liền chạy sang phải.
Ngoại trừ người đàn ông này còn có những người khác.
Cô không biết là ai, không biết có bao nhiêu người, bây giờ cô chỉ có một ý nghĩ.
Tiểu Hồng vừa chạy vừa ấn điện thoại.
Điện thoại kia thiết lập mở khóa bằng vân tay, ấn mấy lần không thành công thì nhảy ra giao diện hình vẽ.
Tiểu Hồng xông vào lối đi dành riêng cho người đi bộ, bên trong có một cửa hàng McDonald rất bắt mắt.
Tiểu Hồng liều mạng chạy, chạy vào McDonald.
Lúc đi vào cô nhìn lại, thấy người đàn ông kia đang tiến vào con phố nhìn quanh.
Tiểu Hồng chợt rụt người lại, trốn vào trong McDonald.
“Toilet ở đâu?”
Nhân viên phục vụ đáp: “Trên lầu.”
Tiểu Hồng nhanh chóng chạy lên lầu.
Khách trên lầu không nhiều, cô leo lên bậc thang lặng lẽ thò đầu xuống một cái, không thấy người đàn ông kia.
Tim cô đập nhanh, khẩn trương đến toát mồ hôi tay.
Cô tìm tới nhà vệ sinh nữ, khóa trái cửa lại, hít từng ngụm khí.
Hô hấp không cách nào bình thường lại, cô thở rất gấp, không thể đợi.
Cô ấn màn hình điện thoại một lần nữa, cô không biết mật khẩu, bên dưới giao diện vẽ hình có một phím gọi khẩn cấp, Tiểu Hồng ấn vào, chọn số đầu tiên.
110.
Rất nhanh đầu bên kia điện thoại đã nhận máy.
Tiểu Hồng nghe được, “Xin chào, 110” liền vội vàng nói: “Xin giúp tôi, cầu xin cô giúp tôi một chút.
Tôi là Tiểu Hồng, tôi đang bị vây trong tiệm McDonald bên lối riêng cho người đi bộ ở đường Đông Hối Hưng, xin cô gọi điện thoại giúp tôi…” Giọng Tiểu Hồng rất nhanh, cô báo số điện thoại của Lam Diệu Dương, “Giúp tôi gọi điện thoại, kêu anh ấy báo cho bạn tôi đừng tới, tuyệt đối đừng tới.”
Người trực tổng đài 110 bắt máy đang muốn hỏi dò thì Tiểu Hồng vội cắt lời cô, cô lại báo số Lam Diệu Dương một lần nữa: “Xin cô lập tức gọi giúp tôi, nói anh ấy đừng để bạn tôi tới, xin cô gọi ngay có được không, tôi không có cách nào, không có cách nào tìm được anh ấy.” Tiểu Hồng có chút không kiềm được, bỗng nhiên cô nghĩ tới màn hình điện thoại sáng của mình, đó nhất định là Hàn Châu.
Nhất định là anh.
Tiểu Hồng rơi nước mắt: “Van xin cô giúp tôi báo cho anh ấy.”
“Ra ngoài!” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nam.
Tiểu Hồng chấn động mạnh.
Nước mắt còn đọng trên mặt, ánh mắt cô đã cứng đờ.
Nhân viên trực điện thoại còn đang hỏi: “Xin chào, cô chỉ cần gọi điện thoại sao? Bây giờ cô có an toàn không?”
Tiểu Hồng không cúp máy, cô thả điện thoại vào trong túi, nhìn bốn phía, tìm vũ khí có thể chống cự được.
Trần Châu lái xe nhanh lại chắc, chở người trên xe về hướng Âu Dương Duệ nói.
Sau đó nghe bùm một tiếng, mọi người nghe tiếng nổ mạnh.
Trần Châu đã thấy tình huống bên đường.
Một chiếc xe nằm ở giữa đường, vì vụ nổ mà đang cháy rừng rực.
Một chiếc xe khách lệch qua một bên, động cơ xe bị mở, thân xe bị lật, người bị kẹt ở bên trong.
“Là bọn họ.” Lam Diệu Dương kêu.
Đường đã bị tắc.
Chỉ có thể dừng xe.
“Nhanh cứu người.” Nghê Lam kêu.
Trần Châu dừng xe ở ven đường.
Bên cạnh đã có người đang cố gắng tiếp cận xe Vạn Chính Phương.
Trần Châu và Lam Diệu Dương nhảy xuống xe, cầm xà beng công cụ nạy chiếc xe kia lên.
Mấy người cùng nhau hợp lực, lôi hai người trong xe ra.
Có người nhận ra Lam Diệu Dương: “Là Lam Diệu Dương?”
Lam Diệu Dương không rảnh trả lời người qua đường, anh hô: “Âu Dương, cứu ra rồi, bị thương.”
Âu Dương Duệ thở phào: “Đã gọi xe cứu thương.
Đồng nghiệp bên cục đang chạy sang, các anh gặp người chưa?”
“Vẫn chưa.” Lam Diệu Dương vừa nói vừa đỡ người ngồi xuống ven đường.
Vạn Chính Phương bị chảy máu, thở phì phò nói với Lam Diệu Dương: “Bọn họ chạy sang đường dành riêng cho người đi bộ rồi.”
“Biết rồi.
Bọn họ đi đường dành riêng cho người đi bộ.” Lam Diệu Dương vừa thông báo vừa chỉ huy hiện trường, “Để bọn họ nằm ngửa, ấn vết thương, cầm máu.
Trần Châu anh ở chỗ này…”
Người qua đường đã bắt đầu không an phận nhìn chiếc xe sang trọng Lam Diệu Dương vừa xuống.
Lam Diệu Dương ở đây, vậy Nghê Lam thì sao!
Một giây sau, Nghê Lam đội mũ nhảy xuống xe, phóng như bay về phía đường dành cho người đi bộ.
“Nghê Lam!” Dân chúng vây xem cũng không biết đang kích động cái gì.
Đi theo phía sau Nghê Lam là người đàn ông trẻ tuổi, cũng đội mũ, không thấy rõ mặt.
Nhìn thân hình mạnh mẽ, tốc độ chạy theo kịp Nghê Lam, dường như là người luyện võ.
“Nghê Lam!” Có người hét lên: “Cố lên nha!”
Lam Diệu Dương xạm mặt lại.
Anh biết cái gì mà kêu cố lên chứ.
“Nghê Lam!” Người kia còn gọi, “Đừng để bị thương nha! Phải lên chương trình đó!”
Nghê Lam chạy càng nhanh.
Điện thoại của Lam Diệu Dương vang lên, anh nhận, là 110.
Lam Diệu Dương nhanh chóng nhấn nút mở: “Hàn Châu, Tiểu Hồng ở McDonald.
Cô ấy gọi 110 xin giúp đỡ, kêu liên lạc với tôi, kêu anh đừng đến.”
Hàn Châu mím chặt môi.
Đúng rồi, không có mật khẩu không thể mở màn hình điện thoại, chỉ có thể làm một chuyện – báo cảnh sát.
Cô không báo số của anh trực tiếp cho cảnh sát vì anh là tội phạm truy nã.
Tiểu Hồng.
Là anh vẫn luôn đoán sai về cô sao?
Trực giác anh bất an, là vì chính anh cũng cảm thấy trách oan cô sao?
Nghê Lam và Hàn Châu chạy vào đường dành riêng cho người đi bộ.
Bọn họ nhìn thấy Tiểu Hồng chật vật sợ hãi xông ra khỏi McDonald.
Tiểu Hồng cũng nhìn thấy bọn họ.
Tiểu Hồng kinh ngạc đến ngây người.
Thân hình cô bỗng dừng lại.
Một tiếng vang trầm.
Một tia sáng lóe lên, viên đạn xuyên sượt qua cánh tay Tiểu Hồng, bắn vỡ kính sau lưng cô.
Tiếng kính vỡ nện xuống, người bốn phía thét lớn.
“Nằm xuống.” Hàn Châu nghiêm nghị hét lớn.
Đột nhiên ngừng lại đã cứu Tiểu Hồng một mạng.
Nhưng khẳng định vẫn còn phát súng thứ hai.
Một luồng máu nóng tuôn từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu, Hàn Châu phóng tới chỗ Tiểu Hồng với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Nghê Lam bỗng nhiên phanh lại, cô nhìn về hướng viên đạn bay tới.
“Tay bắn tỉa!” Nghê Lam hét lớn.
“Nằm xuống, tất cả mọi người nằm xuống.” Nghê Lam chạy về hướng nổ súng.
Tiểu Hồng ngã xuống đất.
Một tiếng ‘pằng’, phát súng thứ hai đã tới.
Kính không vỡ, chậu hoa ven đường nguyên vẹn, người qua đường tứ tán.
Quần áo bên hông Tiểu Hồng nhanh chóng bị nhuộm đỏ, đau đớn bao phủ khắp người cô, cô cắn răng, muốn di chuyển.
Một thân hình cao lớn lao tới, che lấy người cô.
‘Pằng’, phát súng thứ ba bắn vào người Hàn Châu.
Nghê Lam nhìn thấy cán súng vươn ra từ sân thượng lầu hai cửa hàng đối diện.
Không kịp tìm thang bộ, cô giẫm tường vọt thẳng đi lên, chụp lấy hàng rào chắn xoay người nhảy lên.
“Là Nghê Lam sao?”
“Là Nghê Lam.”
Cán súng không thấy nữa, tay súng nhanh chóng lui lại.
Người qua đường thò đầu ra nhìn.
“Mẹ nó, Nghê Lam a!”
“Nghê Lam, bắt hắn lại!”
Nghê Lam nhảy lên sân thượng, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng một người nhảy xuống lầu.
Cô vọt về phía đó.
Còn chưa kịp chạy đến thì thấy từ chỗ tên bắn tỉa biến mất có một ống tròn đang ném tới.
“Móa!”
Nghê Lam nhanh chóng lùi lại, nhảy sang né đi.
Một tiếng ‘xoẹt’, sương mù tứ tán, ngăn trở tầm nhìn của Nghê Lam.