Lý Thần đứng dậy, nhìn thẳng vào Lương Huy, lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra, bên trên đó viết số tiền tám mươi triệu.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Lương Huy sáng rực lên.

Ông ta nghĩ rằng Lý Thần sợ mình, hôm nay tới là vì muốn thành tâm cầu xin.

Trước đây ông ta thua mất năm mươi triệu, khoảng thời gian này, ông ta đã bí mật biển thủ một số tiền lớn từ khách hàng mới miễn cưỡng bù được vào lỗ hổng.

Nhưng cho dù như vậy, có không ít khách hàng đã bắt đầu nghi ngờ.

Chỉ là tất cả đều đã bị Lương Huy trấn áp hết.

Nhưng bây giờ, chỉ cần lấy được tám mươi triệu này, không những không bị lỗ mà còn kiếm được ba mươi triệu.

“Ha ha ha”.


Lương Huy bật cười lớn, vỗ vai Lý Thần, nói: “Người biết thời thế mới là người tài giỏi, chàng trai trẻ, tôi đánh giá cao cậu biết tiến mà lùi”.

Lúc này, Lý Thần đã viết chi phiếu, nhưng chưa ký tên.

“Ông muốn à?”
Lý Thần liếc nhìn vết dầu mỡ mà Lương Huy bôi lên bộ vest, bình thản nói: “Giặt sạch bộ đồ cho tôi”.

Lương Huy nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu trong tay Lý Thần, cười khẩy nói: “Không phải chỉ là một bộ đồ sao, đưa chi phiếu cho tôi, tôi mua mười bộ trả lại cậu!”
“Sếp Lương, tiền bạc đối với tôi chỉ là một con số, nhưng mà… ông cho rằng hôm nay tôi tới là để mang tiền cho ông sao?”
Nói xong, Lý Thần ở trước mặt Lương Huy, trước mặt tất cả mọi người, xé nát tấm chi phiếu đó.

Roẹt một tiếng, tờ chi phiếu có thể đi tới ngân hàng rút tám mươi triệu đã trở thành tờ giấy vụn.

Nụ cười trên mặt Lương Huy trở nên cứng ngắc.

Ngay sau đó, Lý Thần nhìn thẳng vào Lương Huy, lạnh lùng nói một câu.

“Làm bẩn quần áo của tôi, ông phải giặt quần áo của tôi sạch sẽ trước đã!”
“Ực!”
Đây là tiếng Trương Giang nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

Lúc này, bầu không khí trong toàn bộ phòng bao u ám cực điểm.

Dường như tất cả mọi người đều đang bị cố định bằng băng keo, không ai dám làm gì, nói gì.

Trương Giang thật sự có chút sợ hãi.


Sợ rằng Lương Huy sẽ hoàn toàn bị chọc giận và làm ra những chuyện mất lý trí.

Ở đây khắp nơi đều là người của Lương Huy, nếu như ông ta thực sự phát điên lên, kết cục của Lý Thần và ông ấy, không ai có thể bảo đảm được.

“Ah!”
Ngay khi mọi người đều đang nín thở, không ai dám thở mạnh, Lương Huy phát ra một âm tiết từ trong cổ họng.

Dường như là đang cười, nhưng bởi vì quá ngắn và quá lạnh lùng, khiến người ta hoàn toàn không cảm nhận được một chút thiện ý nào.

“Lý Thần, chưa từng có ai dám ngông cuồng trước mặt tao, còn mày, đã hoàn toàn khiến tao nổi điên rồi đấy”.

Vừa nói, Lương Huy vừa nhìn chằm chằm Lý Thần, ánh mắt tràn đầy sự hung ác.

“Mày nghĩ thử xem, tao gọi mấy tên đàn em vào đây, bẻ gãy tay chân của mày, sau đó cho bọn họ mỗi người vài nghìn làm phí bỏ trốn, cả đời này mày sẽ sống cuộc đời tàn tật, mày nói xem tao có dám không?”

Trước đó một lúc, khi Lý Thần và Trương Giang đến khách sạn.

Trong văn phòng của Trương Giang, cuối cùng hai cậu thanh niên cũng đợi được thị trường mở cửa.

Bọn họ không dám do dự chút nào, ngón tay bấm liên hồi, bắt đầu thao tác theo hướng dẫn của Trương Giang.


Giây tiếp theo, số tiền hai tỷ đã đổ vào thị trường cổ phiếu A.

Cổ phiếu Zongyi, đây là một cổ phiếu chất lượng cao trong mắt vô số nhà đầu tư.

Một giây trước khi thị trường mở cửa, giá cổ phiếu vẫn ở một vị trí khá ổn định.

Nhiều nhà đầu tư đang chú ý đến cổ phiếu này đã nhận được thông tin rằng cổ phiếu Zongyi đang được nhà cái thổi phồng và sẽ tăng mạnh trong thời gian tới.

Khi đang cân nhắc xem có nên mua một ít hay không, giá cổ phiếu đã lập tức giảm mạnh sau một giây.

Khi các nhà đầu tư đang choáng váng, giá cổ phiếu tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục giảm với tốc độ kinh hoàng.

Xu thế đó giống như một dòng sông đang chảy ổn định bỗng nhiên đến trước một vách núi, sau đó lao thẳng xuống..