Cả hai đi bộ đến một khu chợ gần đó để mua rau.
Dịch Sơ Ngữ không quen lắm với hoàn cảnh xung quanh, toàn bộ quá trình đều do Tiêu Sở Ngôn dẫn đi.
Chỉ là bây giờ đã rất muộn, nhiều cửa hàng đã đóng.
Dịch Sơ Ngữ nấu ăn không tốt lắm, bản thân cũng thường gọi đồ ăn ngoài hoặc nấu mì gói cho xong bữa, bây giờ mà phải nấu một bữa chỉnh chu thì quá mất mặt.

Bối rối một lúc, cô quyết định để khách mời quyết định.
"Anh muốn ăn cái gì?"
Tiêu Sở Ngôn nhìn cửa hàng tạp hóa phía trước, hỏi: "Món gì cũng được sao?"
Cô gầm gừ trong lòng, tất nhiên là không rồi.

Những món ăn chế biến quá phức tạp thì cô đành chịu thua.

Hiện giờ đương sự đang rất hối hận, tại sao vừa rồi lại hỏi một câu như vậy, tài nấu nướng của bản thân như nào cô còn không nhận thức sao?
Dịch Sơ Ngữ quyết định thay đổi ý kiến: "Hay chúng ta ra ngoài ăn nhé? Đã muộn rồi, thực phẩm không tươi, hiện tại anh hẳn là rất đói, chúng ta đi một vòng xem quanh đây có gì ngon không?"
Người đàn ông bên cạnh không trả lời, chỉ cười khẽ, mang theo chút bất lực.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Sở Ngôn, chỉ nghe thấy tiếng cười, cũng không biết anh có đồng ý hay không.
Đi đến một quầy hàng, Tiêu Sở Ngôn dừng lại: "Em đang tìm giải pháp cho việc lười nấu nướng của mình đúng không?"
Dịch Sơ Ngữ do dự: "Không phải, là tôi sợ anh ăn không nổi đồ tôi nấu."
"Không sao, em nấu món gì tôi ăn món đó."
Nói thì nói vậy, nhưng nếu để lộ chút ý tứ cũng sẽ làm cô tổn thương.

Cuối cùng thì ý tưởng ăn ở ngoài của cô bị đánh gãy.

Hai người mua rau xanh, xương sườn và thịt gà.
Dịch Sơ Ngữ nhìn nửa con gà mà Tiêu Sở Ngôn đang cầm trong tay, nhất thời tâm trạng phức tạp, giống như cảm giác xấu hổ khi bị giáo viên bắt giải bài toán khó trước cả lớp.
Về đến nhà, Dịch Sơ Ngữ thu hết can đảm, cầm con gà vào bếp, con dao trên tay rơi xuống, con gà chưa xẻ thịt nhưng con dao đã kẹt vào thớt.
Tiêu Sở Ngôn không nhịn được nữa, vỗ vỗ vai cô: "Tôi làm cho."
Dịch Sơ Ngữ đầu tiên là gật đầu, sau đó lắc đầu, khá ngượng ngùng nói: "Tôi mời anh ăn cơm, cũng không nên để anh vào bếp."

"Em làm thế này, không biết lúc nào mới có cơm ăn."
"..."
Anh nói đúng đó, vậy tại sao vừa rồi không chịu ăn tiệm chứ...
Nhà bếp để lại cho Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ ở bên cạnh phụ việc.
Nửa giờ trôi qua, một bàn thức ăn phong phú được bày lên.
Sau bữa tối, Tiêu Sở Ngôn dặn cô thời gian này không thể đi ra ngoài một mình, nếu không có việc cũng đừng gặp gỡ người lạ, xong xuôi mới quay trở về nhà mình.

Trong nhà chỉ còn lại mình cô, không khí trở nên tĩnh mịch.

Công việc hôm nay còn chưa kết thúc, Dịch Sơ Ngữ tiếp tục viết tiểu thuyết.
Khi cô hoàn thành bản thảo 10.000 từ thì đồng hồ cũng đã chỉ một giờ sáng.
Ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc, cô đi tắm rồi vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau cô dậy thì đã gần mười hai giờ trưa.
Dịch Sơ Ngữ đang định hâm nóng thức ăn thừa từ tối hôm qua, vừa mở tủ lạnh ra thì nghe thấy tiếng động lớn từ cửa, giống như có một đám người vây quanh nhà cô vậy, âm thanh ngày càng lớn, còn có tiếng gõ cửa dữ dội.
Cô đóng tủ lạnh, đi ra mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, một nhóm người chen chúc tiến về phía cô, hai người phụ nữ đang chĩa microphone vào người cô, ba hoặc bốn chiếc máy quay nhắm vào mặt cô.
Bị bất ngờ, Dịch Sơ Ngữ lùi lại hai bước.
Nhưng bọn họ không dừng lại, Dịch Sơ Ngữ lùi một bước, bọn họ tiến lên một bước.
Kết quả là một đám người tràn vào nhà Dịch Sơ Ngữ, phá vỡ sự im lặng của căn phòng.
"Xin lỗi cô Dịch, có phải cô đã giết cô Trần vì cô ấy đạo văn của cô không?"
"Có phải cô đã hận cô Trần Như Huyên từ lâu rồi không?"
"Đó là lý do tại sao hôm qua cô đến đồn cảnh sát đúng không?"
"Hiện tại cô cảm thấy thế nào?"
...
Có khoảng mười người liên tục dồn ép cô.

Cơn buồn ngủ vừa rồi còn chưa tiêu tan giờ hoàn toàn biến mất, Dịch Sơ Ngữ bị lời nói của bọn họ nhấn chìm, cô cảm thấy đau đầu, trong tiềm thức đưa tay chặn máy ảnh và điện thoại di động trước mặt.
Một người đàn ông cao lớn nắm lấy cổ tay cô kéo ra, buộc cô phải đối mặt với miệng lưỡi ác độc.


Dịch Sơ Ngữ lắc đầu nói: "Không phải tôi! Không phải tôi! Mọi người mau ra khỏi đây."
Những người đó sao có thể nghe lời cô, họ thấy cô mềm mỏng dễ bắt nạt, hơn nữa còn kiêu ngạo cho rằng mình đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức và pháp luật, lập tức tuyên án "tử hình" cho Dịch Sơ Ngữ.
"Tôi khuyên cô nên tự thú càng sớm càng tốt."
"Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, cô sẽ không thoát tội đâu."
...
Dịch Sơ Ngữ bị nhấn chìm trong lời nói châm biếm và sự mỉa mai hiểm ác.
Bị nhiều người xô đẩy như vậy, hai tai Dịch Sơ Ngữ ù đi, đứng không nổi, cố dùng sức đẩy người trước mặt.
Chỉ là có nhiều người như vậy, Dịch Sơ Ngữ bị bọn họ kéo một cái, lảo đảo té xuống đất, đưa hai tay bịt tai.
Nhưng họ vẫn không muốn bỏ cuộc.
Lúc này, có người đứng ngoài cửa hét lên: "Các người đang làm gì?"
Nhóm người này vẫn không im miệng.
Có người xông vào, đẩy đám phóng viên đang vây quanh Dịch Sơ Ngữ sang một bên, một tay nắm lấy vai Dịch Sơ Ngữ, âm thầm kéo lại.
Dịch Sơ Ngữ dùng sức đứng lên.
Tiêu Sở Ngôn đẩy những người đang chặn cửa ra.
Sau khi thoát ra, hơi thở của Dịch Sơ Ngữ trở nên ổn định hơn.
Tiêu Sở Ngôn ôm cô vào lòng, đối mặt với đám người kia.
Một giọng nói nam tính vang lên bên tai Dịch Sơ Ngữ.
"Không có bằng chứng đã buộc tội người khác, lại còn tự tiện xông vào tư gia, đây là phỉ báng và xâm phạm gia cư bất hợp pháp.

Hai tội danh này cũng có thể đưa các người vào đồn cảnh sát."
Một nữ phóng viên cầm microphone hiển nhiên không hài lòng: "Ý anh là vu khống? Dịch Sơ Ngữ rõ ràng là nghi phạm, đương nhiên cô ấy có tội."
Tiêu Sở Ngôn vòng tay qua vai Sơ Ngữ, ôm cô vào lòng, để cô úp mặt vào ngực anh, tay còn lại nắm cổ tay, âm thầm động viên cô.
Trước lời nhận xét của nữ phóng viên, Tiêu Sở Ngôn lạnh lùng nói: "Cô nói cô ấy là nghi can, vậy tội gì? Mau biến khỏi đây nếu không muốn đến vào sở cảnh sát ngồi một ngày."
Nam nhân dẫn đầu liếc nhìn Tiêu Sở Ngôn đang tràn đầy oán hận, quay đầu lại nói nhỏ vài câu với những người phía sau, bọn họ bắt đầu cùng rút lui.
Ngôi nhà yên tĩnh trở lại.
Tay Tiêu Sở Ngôn vỗ nhẹ vào lưng cô, không lên tiếng.

Dịch Sơ Ngữ có thể cảm giác được anh đang an ủi cô cho nên mới thả lỏng tâm tư, hít sâu một hơi, cúi đầu, lùi lại một bước, chân thành nói: "Cảm ơn."
Trong tầm mắt là đôi chân thon dài thẳng tắp của Tiêu Sở Ngôn, hai tay cho vào túi áo khoác, cô nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn dùng tay phải lấy ra một chiếc kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng.
Cô không thể hiểu tại sao một cảnh sát trưởng lại có kẹo bơ cứng hình thỏ trắng trong túi.
Tâm trạng bị xáo trộn bởi những kẻ xâm nhập đã bình tĩnh lại.

Dịch Sơ Ngữ nhìn chằm chằm lòng bàn tay kia, trong lòng hơi sủng sốt.
Từ khi còn là một đứa trẻ cô đã thích đồ ăn vặt, đặc biệt là món kẹo bơ cứng hình thỏ trắng.
Đầu óc nhất thời trống rỗng, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình quá ấm áp.
Nhắm mắt lại, cô như gặp lại thời trung học thanh xuân.
Khi đó là sau giờ học thể dục, Dịch Sơ Ngữ đang ngồi đọc sách, Tiêu Sở Ngôn vừa chơi bóng rổ về, mồ hôi nhễ nhại, ngồi xuống phía sau cô.

Bạn học phía trước đem sách toán học truyền tới, cô liền quay xuống đưa cho anh.
Tiêu Sở Ngôn nhận lấy và nói cảm ơn, đúng lúc trong bụng vang lên âm thanh ùng ục.
Dịch Sơ Ngữ mỉm cười, từ trong túi lấy ra một viên kẹo bơ cứng hình thỏ trắng đưa cho anh: "Cậu vừa chơi thể thao xong, nên bổ sung thêm chút năng lượng."
Khi đó, bọn họ còn trẻ và tràn đầy khao khát về tương lai.
Tiêu Sở Ngôn nhận thấy vẻ lơ đễnh của cô, liền lên tiếng: "Không muốn ăn sao?"
Dịch Sơ Ngữ nhìn anh, mím môi cười, cố gắng hết sức che giấu cảm xúc: "Cảm ơn."
Cô nhận lấy viên kẹo trong lòng bàn tay Tiêu Sở Ngôn, mở giấy gói, cho vào miệng.
Vẫn là hương vị của nhiều năm trước, ngọt ngào và béo ngậy.

Trong lòng cô cũng thấy thư thái hơn rất nhiều, ít nhất những cáu gắt do bọn người kia gây ra cũng dần nguôi ngoai.
Tiêu Sở Ngôn rút tay về, nhìn mái tóc rối bù của cô, muốn vươn tay vuốt lại cho cô nhưng lại thôi, liếc qua cửa sổ kính trong suốt, nói: "Tóc em hơi rối."
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ vội vàng vươn tay vuốt lại mái tóc.

Tiêu Sở Ngôn hỏi: "Em ngủ trưa mất bao lâu?"
Dịch Sơ Ngữ không hiểu mục đích câu hỏi của anh, lộ ra vẻ nghi hoặc: "Tại sao lại hỏi cái này?"
"Buổi chiều đi cùng tôi đến đồn cảnh sát."
"Có chuyện gì?"
"Chúng tôi muốn tìm hiểu những người trong vòng tròn văn học trực tuyến."
Dịch Sơ Ngữ áp chiếc kẹo bơ cứng lên má trái, nói: "Hôm nay tôi dậy muộn, không ngủ trưa cũng không sao."
Ánh mắt Tiêu Sở Ngôn lưu lại trên mặt cô một lát, sau đó nói tiếp: "Vậy một lát nữa tôi qua đón em."
Dịch Sơ Ngữ gật đầu.
Sau khi tiễn Tiêu Sở Ngôn đi, Dịch Sơ Ngữ trở lại phòng bếp hâm nóng lại bữa ăn tối hôm qua.

Sau bữa trưa, Dịch Sơ Ngữ đứng trước cửa sổ khẽ vặn người, nhớ lại chuyện hôm nay.
Tại sao những phóng viên đó lại biết chuyện này, hơn nữa còn buộc tội cô là kẻ giết người?
Không đoán ra được, Dịch Sơ Ngữ cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, đều là chuyện của cảnh sát, không có việc của một nhà văn như cô.
Ước lượng thời gian, Dịch Sơ Ngữ mang giày vào, vừa đẩy cửa, cánh cửa đối diện liền mở ra.
Tiêu Sở Ngôn đứng đối diện với cô.
Cả hai người đều hơi choáng váng.
Dịch Sơ Ngữ đóng cửa lại, hai tay nắm lấy túi xách, cười nói: "Đi thôi.".

Nhanh‎ mà‎ không‎ có‎ q????ảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ ngay‎ --‎ t????????‎ mt????????yen﹒Ⅴn‎ --
Trong mắt Tiêu Sở Ngôn thoáng hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khóa cửa rồi cùng cô đi xuống lầu.
Trong thang máy chỉ có hai người, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy lúc này nên tìm chuyện để nói.
"Anh"
"Em"
Cả hai phát ra âm thanh cùng một lúc, sau khi nghe thấy giọng nói của nhau, họ đột ngột dừng lại.
Tiêu Sở Ngôn: "Em nói trước đi."
Dịch Sơ Ngữ khẽ nhún vai, hỏi: "Hiện tại đã xác định được nghi phạm chính chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng động cơ giết người vì tình đã được loại trừ."
Nhớ tới bộ dạng ngày hôm qua của Lý Nguyên Đông, Dịch Sơ Ngữ nói: "Bạn trai của cô ấy đã bị loại khỏi nghi án sao?"
Tiêu Sở Ngôn dựa lưng vào thang máy, hơi cúi đầu: "Đúng vậy, người bạn cùng đánh bạc có thể giúp anh ta chứng minh ngoại phạm."
"Ừ, anh vừa rồi định nói cái gì?"
"Tôi sẽ điều tra sự việc hôm nay."
Dịch Sơ Ngữ không nghĩ anh muốn đòi lại công bằng cho cô.

Dù sao anh là cảnh sát, đây hẳn là công vụ của anh.

Từ khi gặp lại anh, cô đã làm phiền anh quá nhiều rồi.

Dịch Sơ Ngữ trả lời: "Không cần, có lẽ bọn họ nghe được tin đồn ở đâu đó.

Dù sao, nhiệm vụ của phóng viên luôn là đưa tin nóng mà."
"Ừ." Tiêu Sở Ngôn nhẹ giọng đáp.
Đi đến hầm để xe, Tiêu Sở Ngôn mở cửa xe cho cô, nhưng anh còn chưa vội đi vào, nghiêng đầu qua cửa sổ nhàn nhạt liếc qua mặt cô, lãnh đạm nói: "Hôm nay em rất đẹp.".