Dương Dụ Hân cảm thấy lưng mình cứng đờ, lời nói kia làm cô bé hơi xấu hổ lạ có chút phiền não, cô không chú ý hỏi khẩu vị của Sơ Ngữ mà cứ thế gọi đồ ăn.
Nhưng tức giận là, Tiêu Sở Ngôn chưa từng biết khẩu vị của cô, trước đây có lần còn mua cho cô sầu riêng.
Cô từ chối thẳng thừng, Tiêu Sở Ngôn ngay thẳng nói: "Mấy nữ sinh bọn em không phải đều thích ăn sầu riêng sao?"
Bây giờ xem ra không phải bộ não của anh ấy chỉ chứa các vụ án mà chỉ là không quan tâm thôi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, người phụ nữ này là Dịch Sơ Ngữ, Dương Dụ Hân nghĩ một lúc, liền nhận thua.
Cô bé rút tay về, đặt lại cái nĩa vào trong bát nhựa, nở một nụ cười.
"Anh à, có phải anh thích chị Sơ Ngữ không, chị ấy thích hay không thích ăn gì anh cũng biết rõ như vậy, em là em họ của anh, vậy anh có biết em không thích ăn cái gì không?" "
Tiêu Sở Ngôn dường như không muốn để ý đến cô bé, quét mã QR của quản lý cửa hàng, nhẹ giọng nói: "Anh không biết."
OK, tình cảm anh em này giá quá rẻ rồi.
Dương Dụ Hân trừng mắt nhìn sếp Tiêu rồi cắn mạnh miếng đậu hũ thối.
Dịch Sơ Ngữ nhận lấy chiếc bát vừa được quản lý cửa hàng đưa cho cô, vén tóc sau tai, xấu hổ ngước mắt lên liếc người trước mặt, nụ cười trên miệng không thể kiềm chế.

Tiêu Sở Ngôn nhớ rất rõ ràng khẩu vị của cô.
Trước đây có lẽ hai người rất thích nhau.
Nghĩ đến đây, Dịch Sơ Ngữ trầm mặc một lát, vậy mà bây giờ cô không thể nhớ rõ việc gì
Tiêu Sở Ngôn liếc nhìn Dịch Sơ Ngữ nhắc nhở: "Không ăn sẽ nguội mất."
Nghe được lời của anh, Dịch Sơ Ngữ sực tỉnh, nheo mắt nhìn anh, cắn chặt môi dưới, ậm ừ.
Thầm thì: "Anh không định ăn à?"
"Không ăn."
Tiêu Sở Ngôn không nhìn cô, chỉ bình tĩnh nhìn con đường phía trước, xung quanh là mùi vị khói lửa nhân gian nhưng anh có vẻ hơi lạc lõng, khí chất như một vị thần bị kéo xuống hạ phàm.
Sau khi ăn mấy món ăn vặt ngon lành ở phố ẩm thực lại bị Dương Dụ Hân mè nheo lôi vào một nhà hàng thịt nướng.
Sau khi ăn xong, Dương Dụ Hân uống rất nhiều nước vì ăn quá cay.

Khi ngồi trở lại xe, Dương Dụ Hân bắt đầu cảm thấy muốn đi tiểu, nhịn không được nữa, không ngừng thúc giục Tiêu Sở Ngôn lái xe nhanh hơn.
Là cảnh sát, đội trưởng làm sao có thể chạy quá tốc độ được.
Tiêu Sở Ngôn chỉ đáp lại cô một cách cầm chừng, sau đó anh vẫn không hề thay đổi tốc độ.
Dương Dụ Hân ngồi ở phía sau than thở.
Cuối cùng cũng đến nhà.
Dương Dụ Hân trực tiếp xuống xe ở cổng tiểu khu, không cùng bọn họ đi vào bãi đậu xe, cầm lấy chìa khóa của Tiêu Sở Ngôn, chạy về nhà.
Trên xe chỉ còn lại Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn.
Đột nhiên yên tĩnh, Dịch Sơ Ngữ vẫn là có chút không thoải mái.
Sau khi đậu xe, cả hai đi về phía cửa chính khu chung cư.
Ngay khi vừa bước tới đã thấy một người đàn ông đứng ở tầng dưới của tòa nhà đang nhìn xuống điện thoại của mình, khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ta vui vẻ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của người đàn ông hiện rõ dưới ánh đèn đường.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của anh ta, Dịch Sơ Ngữ lộ ra vẻ sửng sốt, khóe miệng đông cứng lại.
Dư Huy nở một nụ cười khi nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, nhưng nụ cười trên môi dần tắt khi nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
Vẫn giữ một nụ cười nhẹ, anh ta đi về phía Dịch Sơ Ngữ, nắm lấy cổ tay cô.
"Sơ Ngữ, sao em không nghe điện thoại?"
Cổ tay đột ngột bị khống chế, Dịch Sơ Ngữ phải dừng lại, tránh khỏi ánh mắt của Dư Huy, cúi đầu không trả lời.

Tiêu Sở Ngôn vẫn giữ thái độ lãnh đạm, không phát ra âm thanh hay dấu hiệu gì, như thể họ chỉ là khách qua đường.
Dịch Sơ Ngữ thầm dùng sức, cố gắng rút tay ra khỏi tay Dư Huy.
"Anh tới có chuyện gì không?"
Cho dù Dư Huy là một người hiền lành nho nhã nhưng sức lực đàn ông vẫn rất lớn.
Giọng của Dư Huy nhẹ nhàng đến mức không nghe rõ: "Mẹ anh kêu anh mang đồ cho em.


Sao anh gọi mấy cuộc vẫn không nghe máy?"
Dịch Sơ Ngữ giật giật tay, ra hiệu muốn mở túi xách.
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vài lần, cau mày, có chút xin lỗi nói: "Điện thoại hết pin, thật xin lỗi."
"Không cần xin lỗi anh."
Dụ Huy vừa nói xong, Tiêu Sở Ngôn đang đứng cách đó năm mét liền lấy trong túi ra một điếu thuốc và bật lửa.
Lạch cạch một tiếng.
Tiếng bật lửa vang dội giữa đêm thu lành lạnh.
Không biết như thế nào cho phải, Dịch Sơ Ngữ li3m li3m môi, một tay nắm chặt, chậm rãi ngước mắt lên.
Trong tầm mắt, ngón trỏ và ngón giữa của Tiêu Sở Ngôn kẹp điếu thuốc lá cháy đỏ, anh ngậm đầu lọc trong miệng, hít một hơi thật sâu, thở ra một làn sương mù.
Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Dịch Sơ Ngữ đang định nói gì đó với Dư Huy, lại nghe Tiêu Sở Ngôn bình tĩnh nói: "Không phải em nói thích tôi sao, giờ lại còn ở giữa đường lôi lôi kéo kéo với người khác."
Ngay khi những lời này nói ra, Dư Huy và Dịch Sơ Ngữ đều sững sờ.
Sao anh có thể nói những điều như vậy ở nơi này
Gió đêm dường như thổi mạnh hơn.
Lần đầu tiên rơi vào tình huống này, sự ngượng ngùng được phóng đại vô hạn bao trùm lên Dịch Sơ Ngữ, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Dịch Sơ Ngữ không nhìn đến ánh mắt phức tạp của Dư Huy, cắn răng khẽ nói: "Dư Huy, thực xin lỗi vì đã để anh phải đợi."
Ngừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn Dư Huy, nói tiếp: "Anh về đi, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm, xin lỗi anh."
Dư Huy cười nhạt, tình huống hiện tại đã quá rõ ràng.
Anh vốn tự hỏi tại sao Dịch Sơ Ngữ lại tỏ vẻ xa lánh anh sau khi anh đi công tác về, kiên quyết vạch một đường giới hạn với anh.
Thì ra anh không đoán sai, cô thật sự đã gặp được người mình thích.
Còn dây dưa nữa sẽ rất khó xử, anh cũng nên tự mình hiểu lấy.

Dư Huy bất lực thở dài nói: "Em không cần xin lỗi, anh cũng đợi chưa lâu.

Đây là thịt bò khô do mẹ anh gửi tới, em mang về nhà ăn đi."
"Không, anh cứ giữ lấy đi ạ."
"Nhà anh vẫn còn, em nhận đi."
Dư Huy nói tiếp: "Chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?"
Những chuyện xã giao như này, nếu quá quyết tuyệt hẳn là không tốt, vì vậy Sơ Ngữ cầm lấy túi thịt bò khô.
Tiêu Sở Ngôn có vẻ mất kiên nhẫn, lấy ra một điếu thuốc khác, hút hết nửa điếu rồi ném vào sọt rác.
Nheo mắt nhìn bọn họ, giọng điệu không kiên nhẫn: "Còn chưa đi sao?"
Dịch Sơ Ngữ gật đầu, quay sang Dư Huy nói: "Cảm ơn anh, anh mau về đi, lần sau em sẽ đãi anh bữa tối."
Cô không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn và lời xin lỗi của mình với mọi người ngoại trừ mời ăn cơm.
Dư Huy nhìn thấu mọi chuyện đang xảy ra, nói lời từ biệt rồi quay người rời đi.
Bóng dáng gầy guộc đi về phía cổng của của tiểu khu, trông có chút cô độc.
Dịch Sơ Ngữ rất khó chịu, khi Tưởng Di yêu cầu cô đi xem mắt, nếu thái độ của cô cứng rắn và kiên quyết hơn thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
Cô cảm thấy xấu hổ với Dư Huy vì đã làm lãng phí thời gian của anh.
Càng nghĩ tới, Dịch Sơ Ngữ càng cảm thấy có lỗi.
Cô chậm rãi đi đến lối vào của hành lang.
Tiêu Sở Ngôn lấy thẻ từ trong túi ra, quẹt thẻ trên cảm biến.
Anh đẩy cửa ra, để Dịch Sơ Ngữ vào trước.
Hai người ở cạnh nhau, Dịch Sơ Ngữ có thể ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người anh xen lẫn một chút hơi lạnh.
Tiêu Sở Ngôn bấm thang máy.
Giọng điệu lạnh nhạt: "Em muốn mời anh ta đi ăn tối?"
Dịch Sơ Ngữ khóe miệng nhỏ nhắn khẽ mở, quay đầu nhìn nghiêng, nhỏ giọng: "Hả? Tôi, chỉ là muốn..."
Cô chưa kịp nói hết câu, Tiêu Sở Ngôn đã ngắt lời.
"Tôi thực sự không nên quan tâm đến việc em muốn đi ăn cơm với ai."
Lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Dương Dụ Hân đang đứng bên trong nghe được rõ ràng câu nói kia.

Cô chỉ nhớ Tiêu Sở Ngôn đã đưa chìa khóa cho cô vào nhà trước, nhưng cô quên mất rằng anh còn có thể vào nhà bằng thẻ từ.
Có điều, ngữ khí chua chua của Tiêu Sở Ngôn là thế nào? Còn Dịch Sơ Ngữ thì định đi ăn với ai?
Một tia chớp lóe lên, Dương Dụ Hân nghĩ đến người đàn ông vừa đứng ngoài cửa, tựa hồ đang đợi ai đó.
Dịch Sơ Ngữ định nói gì đó, thật ra cô và Dư Huy không có nhiều tương tác, chỉ thỉnh thoảng cùng nhau về Quý Châu, thỉnh thoảng hẹn ăn cơm, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Vừa rồi cô chỉ muốn bày tỏ thành ý xin lỗi anh ta, nhưng lời của Tiêu Sở Ngôn như thể cô một chân đạp hai thuyền.
"Tôi không có."
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, cũng không biết mình đang cố diễn đạt điều gì.
Dương Dụ Hân ấn vào thang máy, ý bảo bọn họ mau vào.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Dương Dụ Hân tò mò thăm dò: "Chị Sơ Ngữ, chị định ăn tối với ai vậy? Đưa em đi cùng được không?"
Dịch Sơ Ngữ lúng túng không biết nên trả lời như thế nào, liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Sốt ruột vì anh họ mình bình chân như vại, Dương Dụ Hân đành xông pha giúp sếp Tiêu giữ được cô gái tốt như Sơ Ngữ không bị ai cướp mất.
Dương Dụ Hân kỳ quái nghĩ ra những chiêu trò hay nhất.
"Chị Sơ Ngữ, đừng nha, Tiêu đội trưởng đã cô đơn nhiều năm như vậy, thật đáng thương, trái tim bị người yêu cũ tàn phá, không thể hàn gắn được.

Chị không muốn cho anh ấy một chút ấm áp sao?"
Khuôn mặt cô bé hiện vẻ sầu não cùng giọng điệu thê lương.
Trái tim Dịch Sơ Ngữ bị véo mạnh, vài mảnh vụn ký ức xẹt qua trong trí nhớ.
Cậu thanh niên rạng rỡ như mặt trời nhìn cô mỉm cười.
Những cảm giác phức tạp quét qua cô như một cơn bão.
Dịch Sơ Ngữ ậm ừ.
Dương Dụ Hân có được câu trả lời cũng thở phào nhẹ nhõm, cô rất hy vọng Dịch Sơ Ngữ có thể ở bên Tiêu Sở Ngôn, không chỉ bởi vì cô thích Sơ Ngữ, mà còn bởi vì Tiêu Sở Ngôn thực sự rất cô đơn.
Cha của Tiêu Sở Ngôn qua đời khi anh còn học trung học khi đang trấn áp tội phạm, sau đó anh lại bị cô gái mình thích ruồng bỏ.
Đây cũng là lý do cho tính cách lãnh đạm của anh
Tác giả có chuyện muốn nói: Tâm đại đội trưởng: Ta hiện tại hút thuốc, ngươi tại sao không tới chăm sóc ta.