Tu vi và sức mạnh linh hồn biến mất, khiến rất nhiều người cảm thấy không quen.
Đặc biệt là sức mạnh thần hồn biến mất, nó có nghĩa là không thể sử dụng được thần thức.
Mọi thứ đều phải dựa vào ngũ quan để đi quan sát xung quanh, nhìn rõ mọi thứ.
Lâm Tiêu tuy là đã khôi phục được sức mạnh cơ bắp, nhưng hắn vẫn không buông lỏng đề phòng.
Đối mặt với những đối thủ cạnh tranh khác, thì hắn lại không chút lo sợ.
Nếu bây giờ để hắn gặp phải, thì tới thằng nào, đấm thằng ấy, tới bao nhiêu thằng thì đấm bấy nhiêu thằng,
Cái mà Lâm Tiêu quan tâm hơn là nguy cơ tới từ chính bản thân chiến tranh vạn tộc.
Chiến tranh vạn tộc ở thời thượng cổ kia, tuy là không biết hình thức có giống với lần này không.
Nhưng một nơi mà có thể khiến cho toàn bộ thời đại thượng cổ đều bị hủy diệt và kết thúc, cũng đủ để chứng minh mức độ nguy hiểm của chiến trường vạn tộc rồi.
Không ai biết sự cố bất ngờ và cái chết sẽ ập tới lúc nào.
Lâm Tiêu sau khi điều chỉnh lại hô hấp, bắt đầu tìm kiếm bốn phía.
Từ quy tắc trên Thiên Mục có thể thấy, việc mở rương hiển nhiên là chiếm cứ một vị trí quan trọng ở đây.
Mỗi người, mỗi ngày chỉ có ba lượt mở rương.
Khi tu vi của tất cả mọi người đều bị đánh về Luyện Khí Cảnh, nếu như có thể mở ra một món linh khí, đạo khí tốt, thế thì chính là đã đứng ở vị trí bất bại rồi.
Vậy nên, mỗi một lần mở rương đều tương đối quan trọng.
Mười mấy phút sau, Lâm Tiêu dựa vào năm giác quan ở trạng thái nhạy bén nhất, phát hiện một rương bảo vật ở bên cạnh một di tích sụp đổ.
Chiếc rương bảo vật này có màu đồng xanh, to tầm một hộp chuyển phát nhanh.
Chỉ là, lúc Lâm Tiêu nhìn thấy rương bảo vật này, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng thì Lâm Tiêu cũng hiểu đặc quyền của mình khi kích hoạt Vạn Chiến Pháp Chỉ là gì rồi.
(Hòm bảo vật thanh đồng, bên trong là một viên dược hoàn trị liệu.)
Lúc Lâm Tiêu lại gần chiếc rương bảo vật trong phạm vi trăm mét, một tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Đặc quyền của bản thân, có lẽ là nhìn xuyên thấu hoặc một loại dự cảm.
Năng lực này mà đặt ở thế giới bên ngoài thì chẳng có tác dụng quái gì, nhưng ở trong này, chẳng khác nào một loại kỹ năng thần thánh.
Dù gì thì mỗi người cũng chỉ có ba cơ hội mở rương trong một ngày thôi mà.
Nếu ba lần mở ra đều là mấy thứ đồng nát, thế thì quá là đen rồi.
Mà Lâm Tiêu lại có đặc quyền này, không cần mở rương cũng biết bên trong có gì.
Cho nên chỉ cần chọn thứ mình cần là được.
Một cái là bị động tiếp nhận, một cái là chủ động tìm kiếm.
Cái nào mạnh, cái nào yếu, vừa nhìn là biết.
Nếu ưu thế đã được thành lập, vậy thì những ngày tiếp theo, hắn chỉ cần dựa theo xu thế mà đẩy mạnh nó lên giống như lăn một quả cầu tuyết là được.
Lâm Tiêu tin tưởng, ‘quả cầu tuyết’ này của mình, nhất định có thể đè bẹp vô số người.
Đứng trước rương bảo vật thanh đồng, sau khi do dự vài giây, Lâm Tiêu vẫn quyết định mở ra.
Sau khi mở rương bảo vật, một cái bình nhỏ xuất hiện trong tay Lâm Tiêu.
Đồng thời, trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác, hôm nay bản thân hắn vẫn có thể mở thêm hai rương nữa.
“Đan dược trị liệu tứ phẩm, phẩm chất trung đẳng, sử dụng cho Luyện Khí Cảnh và Tụ Nguyên Cảnh. Đối với mức độ khỏe của cơ thể hắn hiện tại, chẳng có chút tác dụng nào.” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Hắn đã đạt Đan Chi Ý Cảnh viên mãn, tuy sức mạnh ý cảnh bây giờ đã biến mất, nhưng chút năng lực phán đoán này vẫn có.