Đánh, đánh không lại. Chiến, không dám tuyên. Còn có thể làm sao được nữa?

“Đi thôi.” Thiếu nữ tản mạn phất tay, ngồi lên con hổ văn khổng lồ kia lần nữa.

“Xem ra thiếu nữ kia không đơn giản chút nào” Ánh mắt Lâm Thần hiếm khi hiện lên vẻ trịnh trọng.

Cho dù là mình ở lúc thực lực cao nhất, nổi danh thiên kiêu số một Đại Thương quốc, thì cũng chưa chắc so được với nàng.

“Sao vậy? Coi trọng người ta hả? Đồ mê gái!" Nuốt Nuốt bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: “Vừa thấy gái đẹp là đi không nổi. Sao ta lại theo một chủ nhân như ngươi vậy chứ? Tuổi nhỏ đã biết mấy thứ này rồi, tương lai chắc ghê gớm hơn nữal”

Lâm Thần nhíu mày, bực bội nắm chặt Nuốt Nuốt trong †ay.

“Lâm Thần, ngươi... ngươi bị ta nói trúng nên tức điên lên hả, a a a buông ta ra!”

Nuốt Nuốt liều mạng giãy giụa, gây ra ầm ï thu hút sự chú ý của người khác.

“Lâm Thần, lại đây!” Thiếu nữ ánh mắt lạnh nhạt nói.

Giọng điệu nàng rất vững vàng, khiến người ta không nghe ra chút cảm xúc nào.

Lâm Thần cảm thấy khó hiểu, hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi tới.

“Ngươi đang giữ bài vị của Lâm Thiên Mệnh hả?” Thiếu nữ nhìn thẳng vào Lâm Thần: “Đưa tai”

“Bài vị ông nội ta sao?” Nghe vậy, Lâm Thần chợt cảnh giác lên: “Cô hỏi nó làm gì?”

Trong mắt hắn lóe lên vẻ sắc bén.

Cho dù thiếu nữ trước mặt thực lực mạnh mẽ, thì hắn cũng sẽ không giao bài vị ra.

Ông nội đi rồi, bài vị trở thành thứ duy nhất để hắn nhớ về ông nội.



“Hừ.” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thần, thiếu nữ không nhịn được cười lạnh: “Lâm Thiên Mệnh không chết, ngươi lại hiếu thảo mà đi thờ cúng bài vị của ông ấy! Ta tới Đại Thương quốc không phải là vì lấy bài vị của ông ấy, mà là vì lấy một thứ ông ấy để lại trong bài vị!”

Con ngươi Lâm Thần co rụt lại, giống như vừa bị đánh một trận.

Ông nội còn sống?

Lâm Thần và tỷ tỷ Lâm Ninh Nhi đều là cô nhi do Lâm Thiên Mệnh nhận nuôi.

Từ khi hiểu chuyện, hai tỷ đệ bọn họ đã lớn lên dưới sự nuôi nấng của ông nội.

Sau này, trong một trận chiến ác liệt bên ngoài, ông nội vì bị thương nặng trị không được nên qua đời, thậm chí hài cốt cũng không mang về, trong mộ chỉ có một bộ đồ rách nát.

Từ đó về sau, Lâm Thần và Lâm Ninh Nhi sống nương tựa lẫn nhau. Hắn bắt đầu liều mạng tu luyện, chỉ mong có thể gánh vác cả bầu trời cho Lâm Ninh Nhi.

Kết quả, lúc này thiếu nữ lại nói với mình là ông nội không chết?

Lâm Thần không nhịn được lộ vẻ khiếp sợ.

“Lấy ra!” Thiếu nữ lạnh nhạt nói: “Chờ lấy đồ xong rồi, ta sẽ trả bài vị lại cho ngươi. Đương nhiên, tiền đề là ngươi cảm thấy cần phải giữ lại bài vị... Lập bài vị cho người sống là không may mắn chút nào.”

“Ông nội ta còn sống hả?” Lâm Thần đi lên một bước, trong mắt lóe lên vẻ kích động.

Lâm Thần có rất nhiều ký ức tốt đẹp với ông nội.

Hiện giờ, chợt biết ông còn sống, Lâm Thần có loại cảm giác như đang nằm mơ.

“Hỏi vớ vẩn, ta lừa ngươi làm gì?”

Thiếu nữ búng tay, một đường linh văn xuất hiện trên đầu ngón tay, tỏa ra ánh xanh băng nhàn nhạt.

Theo sự xuất hiện của linh văn, Lâm Thần cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp, dường như đang đặt mình bên trong trời băng đất tuyết.

“Cô là một vị linh văn sư?” Lâm Thần hít hà một hơi, ánh mắt đầy vẻ chấn động.

Linh văn sư cũng là một con đường tu luyện. Bởi vì con đường này uyên bác khó học, cho nên cực kì ít linh văn sư tu luyện đến mức cao thủ. Đây chính là nguyên nhân mỗi một vị linh văn sư đều có thân phận địa vị không bình thường.

Linh văn sư còn tôn quý hơn cả ngự thú sư!

Linh văn sư tu luyện linh văn, khống chế linh văn, vẽ linh văn.

Linh văn chất chứa vô số tác dụng thần kỳ, có thể tăng lực lượng cho bản thân, tăng lực lượng cho linh binh, còn có thể vẽ thành trận pháp.

Linh binh mạnh mẽ, linh văn được tăng lực lượng, trận pháp hoành tráng, tất cả đều xuất từ tay linh văn sư.

Bởi vậy có thể thấy được sự mạnh mẽ của linh văn sư.

“Có gì lạ đâu, đều là do Lâm Thiên Mệnh dạy ta.” Thiếu nữ lạnh nhạt nói.