Sương mù xám đen này không phải là sương mù bình thường, mà là một thứ gì đó tương tự như sương mù trong mê cung, che khuất địa hình chỉ tiết của thung lũng. Nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy được thực vật phát triển mạnh mẽ ở trong đó, vỏ cây một màu xám xỉn.

Dưới sự bao phủ của sương mù quanh năm này, rõ tàng cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi đã trải qua một số đột biến.

Đây là điểm đến trong chuyến đi của họ, Mê Chướng Cốc.

“Nếu bản đồ do hội trưởng Ôn đưa là thật, vậy thì Mê Chướng Cốc này chính là nơi mà đại trưởng lão của Thất Huyền Tông ngã xuống.” Trần Mộc nhẹ giọng nói.

“Bản đồ chúng ta lấy được cũng là ở đây." Phong Vu Mộc nhìn tấm bản đồ da cừu ở trong tay.

Bản đồ của hai bên giống như nhau, vì vậy tỷ lệ sai sẽ rất ít.

Tuy nhiên, thung lũng ở trước mặt họ không an toàn như họ tưởng tượng, màn sương mù xám đen bao phủ bầu trời luôn mang đến cho mọi người một dự cảm chẳng lành.

“Đi thôi, chúng ta đi xuống xem thử đi.” Trần Mộc nói.


Mọi người đều gật đầu, cũng không chần chừ nữa, bọn họ đều đã đến đây rồi, không thể rút lui nữa.

Nhóm người nhanh chóng lao xuống sườn đồi, tuy nhiên khi bọn họ đi đến lối vào của Mê Chướng Cốc, Trần Mộc đã nhìn thấy một số bóng dáng quen thuộc.

Đó là đám người của Kiếm Vũ Các.

“Trần Mộc?”

Khi Tân Như Nguyệt nhìn thấy Trần Mộc, trong đôi mắt đẹp đế của nàng ta cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng sau đó, hai má nàng ta lại trở nên u ám.

Làm sao đám người Trần Mộc có thể biết được vị trí hài cốt của đại trưởng lão Thất Huyền Tông?

“Quả nhiên, chúng ta đã bị Kiếm Long thánh địa lừa, những tên trục lợi khốn kiếp đó.”

Hoắc Huyền Vũ cũng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy tức giận và thù hận.

Bọn họ dùng một lọ Suối Sinh Mệnh của thần phù thủy để đổi lấy Long Ngọc Trụ.

Mà bây giờ mấy người Trần Mộc đã đến được đây dễ dàng như vậy, không khó đoán được tấm bản đồ bọn họ có hẳn là do Thương Hội Thánh Long đưa cho.

Một tấm bản đồ, bán cho hai giáo phái?

“Đã lâu không gặp.”

Sau khi Trần Mộc đáp xuống, hắn cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ.


Nhắm mắt làm ngơ trước sự thù hận và căm ghét của bọn họ.

Mấy người Hoắc Huyền Vũ và Tân Như Nguyệt trừng mắt nhìn Trần Mộc, sau đó nhìn thấy Phong Vu Mộc ở bên cạnh

Trần Mộc thì trong mắt hiện lên một chút sợ hãi.

“Những người này là ai vậy?” Tân Như Nguyệt lạnh lùng hỏi.

Nàng ta có thể cảm nhận được đám người Phong Vu Mộc không hề yếu, đã có thể sánh vai với Kiếm Vũ Các của bọn họ.

Ánh mắt của Phong Vu Mộc liếc nhìn đám người Kiếm Vũ Các, sau đó hắn ta phớt lờ bọn họ và chuyển sự chú ý của mình lên Mê Chướng Cốc này.

“Chúng ta đi vào thôi.”

Phong Vu Mộc phất phất tay, sau đó dẫn theo đệ tử của Linh Tiêu Tông đi về phía cửa vào của thung lũng.

Trần Mộc và những người khác cũng đi theo.

Thấy đám người Phong Vu Mộc phớt lờ mình như vậy, nhiều đệ tử của Kiếm Vũ Các lộ ra vẻ mặt trông rất xấu xí.


Những người này, đúng là vật cản trở.

Đôi mắt đẹp đế của Tân Như Nguyệt tràn ngập sự lạnh lùng, nàng ta vừa định đi theo thì bị Hoắc Huyền Vũ kéo lại.

“Sư muội, đừng bốc đồng, Mê Chướng Cốc này không phải là nơi đơn giản như vậy, cứ để bọn họ dẫn đầu trước đi.”

“Dù sao thì, cho dù tới cuối cùng là bọn họ lấy được di tàng, chúng ta vẫn có đủ thực lực để cướp lại chúng.” Hoắc Huyền Vũ nói.

Tần Như Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu.

Khi Trần Mộc, Phong Vu Mộc và những người khác đi được một khoảng xa, đám người Hoắc Huyền Vũ mới nhàn nhã đi theo sau.

“Những kẻ hèn nhát này.” Cảm nhận được người của Kiếm Vũ Các đang đi theo ở phía sau, Tôn Béo không nhìn được mà thầm chửi rủa.

“Kệ bọn họ đi.” Trân Mộc nhẹ giọng nói.