Lưu Thúy Tuấn nhếch môi cười khẩy:
“Anh nên nhớ khả năng đổi trắng thay đen của tôi không phải tầm thường.

Những bằng chứng kia của anh, đâu có ai tận mắt trông thấy?”
Nói đến đây, Lưu Thúy Tuấn khẽ nhún vai:
“Hơn nữa, ai biết anh đã giở trò gì với Lục Địa Trung?”
Ha...ha...!
Tiêu Bách Thần lắc đầu cười ngả ngốn.

“Năm ông cùng Hamansito hợp tác xây dựng lên Lục Địa Trung, vì tham lợi trước mắt nên ông đã cho người loại bỏ Hamansito ra khỏi danh sách đồng chủ tịch của mình!”
Ánh mắt Lưu Thúy Tuấn có chút xao động:
“Thì sao? Hamansito đã không còn giá trị cần thiết, tôi giữ ông ta lại cũng phí thời gian!”
“Ồ...!”
Tiêu Bách Thần vẫn bình thản nói tiếp:
“Cũng chính bàn tay này của ông, vì muốn một mình độc phong chiếm toàn bộ tài sản của ông cố Lưu nên đã thẳng tay giết chết em trai, kẻ mà đáng ký ra sẽ nhận toàn bộ quyền thừa kế của dòng tộc họ Lưu!”
Nghe đến đây, lửa giận trong lòng ông ta cành lúc càng nhen nhóm.

Lưu Thúy Tuấn nắm chặt bàn tay, trầm giọng hỏi:
“Mày đừng có ở đây mà ăn nói hỗn lão.

Tiêu Bách Thần, những lời mày nói chỉ là ngụy biện.


Chứng cớ, phải, mày mau đem chứng cớ ra đây!”
Phịch!
Tiêu Bách Thần lôi từ trong túi ra một chiếc phong thư nho nhỏ, ném về phía Lưu Thúy Tuấn.

Lưu Bách Thủy ngồi bên cạnh nhoài người chộp lấy, tiện tay xé rách.

Dòng chữ bên trong đập vào mắt khiến khuôn mặt anh ta chợt tối sầm lại.

“Cha, chuyện này là thế nào?”
Lưu Thúy Tuấn vội giật lại xem.

Giấy xét nghiệm ADN?
Lưu Thúy Tuấn và ông cố họ Lưu không có cùng một dòng máu huyết thống!
Tin tức chấn động này khiến Lưu Bách Thủy không tin vào mắt mình, há hốc miệng nhìn cha sửng sốt.

“Mày...!”
Lưu Thúy Tuấn lắp bắp, đôi tay có phần run run.

Tiêu Bách Thần đứng phắt dậy, đoạn nhếch miệng nói:
“Ông muốn biết vì sao tôi lại phát hiện ra ư? Lưu Thúy Tuấn, ông hơi xem thường bản lĩnh của Tiêu Bách Thần này rồi đấy!”
“Mày muốn gì? Điều kiện mày muốn, nói thẳng ra đi!”
Lưu Thúy Tuấn đang cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt tờ xét nghiệm trong tay.

“Chuyển nhượng lại quyền thừa kế Lục Địa Trung sang cho Hamansito!”
“Đừng hòng!”
Lưu Bách Thủy vội cướp lời cha.

Anh ta chồm người về phía Tiêu Bách Thần, túm chặt lấy cổ áo anh.

Vết thương chạy dài trên mặt càng thêm méo mó, vẹo vọ rất khó ưa.

“Mày nên nhớ mày đang cố tình gây sự với ai?!”
Tiêu Bách Thần đưa tay hất ngược Lưu Bách Thủy ra sau, bình thản đáp:
“Tôi cho ông thời gian đến bảy giờ tối để suy nghĩ.

Những thứ này chỉ là một trong số ít những điều phi pháp ông đã làm trong thời gian vừa qua mà thôi.

Tiêu Bách Thần tôi nắm đầy đủ mọi chứng cớ, tròn một khắc có thể biến ông thành vô gia cư, khuynh gia bại sản không hơn không kém!”
Nhìn theo bóng dáng Tiêu Bách Thần rời đi, Lưu Thúy Tuấn điên tiết đến mức không tự chủ được mà cầm gạt tàn trên bàn đập xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.

Tiêu Bách Thần ung dung bước ra xe, vừa vặn chạm mặt với Lưu Ngạn Xuyên.

Lưu Ngạn Xuyên vừa đi mua sắm về, trông thấy Tiêu Bách Thần không khỏi ngạc nhiên.


“Mày...!Mày chính là thằng nhãi ở buổi đua xe hôm đó!”
Anh ta đưa tay chỉ vào mặt Tiêu Bách Thần, ánh mắt không giấu nổi vẻ cả kinh.

Tiêu Bách Thần không buồn trả lời, phẩy tay không tiếp chuyện, trực tiếp mở cửa xe bước vào bên trong.

Mặc cho Lưu Ngạn Xuyên không ngừng ở bên ngoài chửi bới, anh cũng không thèm đếm xỉa.

Reng...reng....!
Hồi chuông điện thoại của Tiêu Bách Thần vang lên không ngừng.

Là Gia Huy gọi tới.

Cuộc nói chuyện không có gì đáng chú ý ngoài việc Gia Huy hỏi thăm anh và thông báo tình hình tập đoàn Long Thế làm việc trong thời gian vừa qua.

Ngừng một lát, đầu dây bên kia, Gia Huy mới chậm rãi nói tiếp:
“Anh à, có tin này em không biết nên báo cho anh hay không? Chuyện liên quan tới tập đoàn Triệu Thị, liên quan tới Triệu Nhạc!”
“Triệu Nhạc? Con bé xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tiêu Bách Thần phanh kít xe, vội vàng hỏi lại.

Gia Huy thở dài.

“Cũng không hẳn tồi tệ như thế.

Triệu Tư Mỗ quyết định cuối tháng này sẽ làm lễ đính hôn cho Triệu Nhạc và Đằng Thiết Quang, con trai cựu thủ tướng Đằng Thiết Giáp!”
Lại là Đằng Thiết Quang!
Tiêu Bách Thần hừ lạnh.

.....!
Cùng giờ, phía nhà Triệu Tư Mỗ lúc này đang xảy ra cuộc tranh cãi lớn.

Triệu Nhạc cầm va- li, gương mặt lạnh tanh nhìn đám người trước mặt, bình tĩnh nói rành mạch từng tiếng:
“Con sẽ không kết hôn với Đằng Thiết Quang.

Cha mẹ, nếu các người còn ép buộc con, con sẽ rời khỏi căn nhà này!”
Triệu Hinh ngồi ở ghế không ngừng bĩu môi, cười cười mà nói:
“Em gái à, em cũng đã lớn rồi, nên biết giúp đỡ, gánh vác cho cha mẹ một phần đi chứ.

Nhà họ Đằng danh gia vọng tộc, danh tiếng và giàu có lớn đến mức nào, em phải tự biết chứ?”
Mã Hoa mặt tỉnh bơ, không quên chen vào nói thêm:
“Con nên nhớ, được gả cho nhà họ Đằng là phúc phận bảy mươi đời của con rồi đấy, con có hiểu không?”
Cuộc hôn nhân sắp đặt này không chỉ khiến hai nhà họ Triệu và nhà họ Đằng củng cố thêm mối quan hệ, mà còn ngẫu nhiên cùng làm tăng thêm địa vị và uy thế của cả hai nhà trên thương trường trong và ngoài nước.


Triệu Nhạc dĩ nhiên trở thành quân cờ cho hai nhà, bị đem bán rẻ một cách thảm thương.

“Khi trước các người tự ý đính hôn cho con cùng Mãng Quang Phiệt, sau đó hủy hôn còn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại ép con thành hôn với Đằng Thiết Quang.

Cha, mẹ, hai người có còn coi con là con gái nữa không?”
Triệu Nhạc cắn răng, nước mắt lưng tròng nói lớn.

“Câm mồm.

Tao còn chưa tính tội mày lén lút lập bàn thờ cho thằng nhãi Tư Kiệt kia đâu đấy!”
Triệu Tư Mỗ đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt lên quát.

“Mày định chuyển đến căn nhà gỗ thối nát kia mà sống, ngày ngày thắp nhang cho thằng nhãi kia à? Đừng hòng!”
Nói đến đây, Triệu Tư Mỗ hùng hổ gọi người đến.

“Bạt Thiên, lại đây!”
Bạt Thiên nhận lệnh, vội vàng chạy tới.

“Ông chủ cho gọi tôi!”
Triệu Tư Mỗ đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt con gái, lạnh lùng nói:
“Đem căn nhà gỗ của nhị tiểu thư đập nát hết cho tao.

Nhốt nó lên phòng, cấm rời khỏi đây một bước.

Chờ cuối tháng sau cử hành lễ đính hôn!”
“Cha, cha, cha thật quá đáng!”
Triệu Nhạc uất ức gào lớn.

Bốp!
Một cái tát trời giáng đáp thẳng xuống mặt cô.

Triệu Tư Mỗ cười gằn:
“Kể từ giờ phút này, mày không còn là con gái tao nữa.

Bạt Thiên, lôi nó nhốt vào phòng!”.