Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trong một tiểu viện yên tĩnh ở Tang gia, Mộ Khinh Ca im lặng ngồi trên chiếc ghế đong đưa dưới tàng cây.

Nàng vừa tỉnh dậy, có một số việc chưa rõ ràng lắm.

Chỉ chốc lát, Mộ Thần, Mộ Bằng, và Đại Tư Tế đều tới chỗ nàng. Thậm chí, bao gồm cả Hống đã giải trừ khế ước.

"Ngươi còn chưa đi?" Mộ Khinh Ca ngạc nhiên.

Nàng tưởng khi đã giải trừ khế ước với Hống rồi, hắn sẽ lập tức rời đi.

Ánh mắt Hống quét tới căn phòng phía sau Mộ Khinh Ca, nơi đó tỏa ra khí tức khiến người sợ hãi. Hắn tức giận: "Thân thể ta còn chưa khôi phục, thôi thì cứ tiếp tục ở bên cạnh ngươi." Nói xong, hắn ủy khuất kéo kéo vòng vàng trên cổ.

Nhìn chiếc vòng vàng kia, Mộ Khinh Ca mới nhớ tới mình giải trừ khế ước rồi nhưng quên chưa gỡ Tử Mẫu Hoàn.

Nhưng hiện tại không phải lúc thảo luận chuyện này, nàng hỏi bọn họ: "Kể ta nghe, sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Khương Ly đâu?"

Nhắc tới Khương Ly...

Mộ Thần và Mộ Bằng đều im lặng, ngay cả Hống cũng liếc mắt ra chỗ khác, không muốn mở miệng.

Biểu cảm của họ khiến lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống, truy hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Trong ba người, Mộ Thần bất đắc dĩ đứng ra, nói với Mộ Khinh Ca: "Sau khi Thiếu chủ hôn mê, Mộ Thiên Âm chợt đề cao tu vi phá vỡ giới hạn Hàn Tấc, khiến Hàn Tấc bắt đầu sụp đổ. Chúng ta mang Thiếu chủ bỏ chạy vào rừng, Mộ Thiên Âm lại theo sát không bỏ. Cuối cùng Khương cô nương ở lại cản chân hắn..."

Nói đến đây, Mộ Thần và Mộ Bằng đều quỳ xuống, thỉnh tội với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, xin Thiếu chủ trách phạt!"

"Các ngươi nói cái gì!" Mộ Khinh Ca đứng bật dậy, đôi mắt lóe tia sắc bén.

"Tiểu Ca nhi." Chợt trong phòng truyền ra tiếng Tư Mạch, tiêu tan khí thế hung hãn tỏa ra từ Mộ Khinh Ca.

"Các ngươi lui trước đi." Tư Mạch lại nói.

Lời này là đang nói với những người khác.

Ngoại trừ Hống sau khi nghe thế thì quay đầu bỏ đi luôn, ba người còn lại đều nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca trầm mặt, gật đầu để ba người họ rời đi.

Sau khi họ rời khỏi, Tư Mạch mới xuất hiện trước mắt Mộ Khinh Ca. Hắn ôm lấy Mộ Khinh Ca cùng ngồi xuống ghế, nhẹ vỗ về mái tóc nàng: "Đừng lo, nàng ấy chắc sẽ không sao."

"Chàng biết?" Mộ Khinh Ca nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nôn nóng.

Tư Mạch gật đầu, kể chuyện lúc mình xuất hiện cứu Khương Ly, và những chuyện phát sinh sau đó cho Mộ Khinh Ca nghe.

"Chàng nói là, Khương Ly bị cuốn vào hố đen thời không?" Nghe xong, Mộ Khinh Ca xác nhận lại.

Tư Mạch khẽ gật đầu: "Không sai. Chuyện phát sinh đột ngột, ta lại sốt ruột tìm nàng nên bỏ lỡ mất cơ hội cứu nàng ấy. Nhưng mà nàng không cần lo lắng. Bị cuốn vào hố đen thời không, hoặc là trôi nổi trong hố đen, hoặc là bị hút vào thế giới khác. Ta sẽ phái người tìm kiếm xem nàng ấy có đang phiêu bạt hư vô hay không. Nếu không, thì là rơi vào thế giới khác rồi."

"Vậy ta phải làm thế nào mới tìm được nàng ấy." Mộ Khinh Ca hỏi.

Tư Mạch cười nói: "Chờ tu vi nàng đạt đến đỉnh cao, có năng lực phá vỡ giới hạn và tùy ý đi lại giữa các thế giới, là có thể tìm được."

Khương Ly không sao...

Tin tức này khiến Mộ Khinh Ca thoáng thả lỏng tâm trạng.

Nếu Khương Ly cũng chết, vậy nàng thật sự không biết nên điều chỉnh tâm tình nặng nề đè nén muốn phát điên này thế nào.

Chỉ cần Khương Ly không chết, sớm muộn sẽ có ngày tìm được nàng ấy!

Đáy mắt thanh thấu nổi lên sắc thái kiên nghị.

"Kẻ tổn thương nàng, ta chưa giết. Trên người hắn có phù Phá Giới của Thần tộc, có thể nháy mắt trở về Thần Ma đại lục. Hơn nữa, ta cảm thấy nàng sẽ muốn tự tay giết hắn hơn." Tư Mạch nói.

Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu: "Chàng không giết hắn rất tốt, món nợ máu này ta phải đích thân đòi hắn!" Nói xong, con mắt chiết xạ hận ý nồng đậm.

"Tuy không giết hắn, nhưng không để hắn khấm khá hơn. Ta đoán chừng sau khi hắn trở về, trong vòng mười năm không thể tu luyện, hơn nữa tu vi cũng sẽ bị tổn thương. Thiên phú cũng sẽ bị ảnh hưởng." Tư Mạch nói.

Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn về phía Tư Mạch, cuối cùng gật đầu: "Làm đẹp lắm!"

"Sao chàng lại đến đây?" Kết thúc đề tài này, Mộ Khinh Ca lại hỏi.

Tư Mạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đau lòng nhìn Mộ Khinh Ca: "Ta chỉ hận mình tới chậm, hại nàng bị thương tổn như vậy."

Mộ Khinh Ca đau xót.

Thương tổn sao?

Kỳ thật nàng không bị thương quá nặng, huyễn khí trên tai nàng vẫn hoàn hảo.

Nhưng nàng lại không thể không thừa nhận nàng đã chịu thương tổn lớn nhất. Bởi vì Nguyên Nguyên không còn, Linh Lung Thương gãy đôi, ngay cả Khương Ly cũng không biết tung tích.

Mà mọi thứ, đều do Mộ Thiên Âm ban tặng!

Cho nên Mộ Thiên Âm buộc phải chết trong tay nàng! Hiện giờ nàng không giết được hắn, nhưng sớm muộn gì có ngày, nàng sẽ tới đại lục Thần Ma lấy mạng hắn!

"Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều qua rồi." Tư Mạch thấp giọng an ủi bên nàng.

Mộ Khinh Ca nuốt xuống đau đớn trong lòng, hít một hơi thật sâu, nói với Tư Mạch: "Lúc ta đấu với Mộ Thiên Âm, nhận ra không sử dụng được sức mạnh lôi điện..."

Mộ Khinh Ca nâng tay mình lên. Đột nhiên, một tia điện quấn quanh ngón tay nàng.

"Ơ!" Mộ Khinh Ca ngạc nhiên.

Rõ ràng trong lúc đánh nhau nàng muốn sử dụng dị năng lôi điện, nhưng căn bản không gọi ra được. Lúc ấy nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cách muốn đối phó Mộ Thiên Âm.

Nhưng hiện tại...

Nhìn dòng điện trong tay nàng, Mộ Khinh Ca không giải thích được.

"Tiểu Ca nhi từng dung hợp huyết mạch nồng đậm sao?" Tư Mạch chợt hỏi.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, gật đầu. Đầu tiên là nàng hấp thu huyết mạch Tang gia, sau đó ở Hàn Tấc hấp thu huyết mạch Mộ tộc. "Chẳng lẽ là..."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, nhìn về phía Tư Mạch: "Lôi điện của ta biến mất có liên quan đến huyết mạch?"

Tư Mạch gật đầu: "Nàng hấp thu lực lượng huyết mạch, thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể. Nhưng bởi vì thức tỉnh chưa lâu, huyết mạch cần quá trình thích ứng với cơ thể, nên dẫn đến ảnh hưởng một chút đến năng lực trước đó của nàng. Hiện giờ bởi vì nàng đốt cháy thọ nguyên niết bàn, tương đương với trùng sinh, huyết mạch được nàng hấp thu càng phù hợp với nàng, ảnh hưởng được tiêu trừ, sức mạnh lôi điện tự nhiên sẽ trở lại."

"Thì ra là vậy." Mộ Khinh Ca thì thầm.

Nàng không biết liệu dị năng lôi điện có thể xoay chuyển cục diện trong lúc đánh nhau với Mộ Thiên Âm hay không. Nhưng hiện giờ đã kết thúc, nàng sẽ không đắm chìm trong đó nữa.

"Trước đó ta còn tưởng, sau khi nàng tỉnh lại chắc chắn phải tranh thủ thời gian tu luyện sớm ngày đột phá lên Kim cảnh, mới có thể đền bù thọ nguyên đã mất. Không ngờ đưa thọ nguyên vào, thúc đẩy huyết mạch trong cơ thể nàng dung hợp lại, tỏa sáng sinh vơ, cư nhiên bổ sung hết thọ nguyên đã mất của nàng." Tư Mạch nhìn mái tóc đen mượt như nhung, nhịn không được duỗi tay sờ.

Mộ Khinh Ca cười đạm, cũng vén tóc mai mình lên: "Nếu không phải chàng nói, ta cũng không tin nổi trước đó tóc ta bị bạc trắng."

Dứt lời, nàng thu liễm nụ cười, hỏi Tư Mạch: "Người độ thọ nguyên cho ta là Tang Lam Nhược?"

Tư Mạch gật đầu, khiến Mộ Khinh Ca trầm mặc.

...

Mộ Khinh Ca một mình đến tiểu viện Tang Lam Nhược ở. Còn chưa tới gần đã nghe thấy thanh âm ho khan mơ hồ truyền ra. Thần sắc nàng phức tạp chậm rãi tới gần, một số điều lấn cấn trong lòng tựa hồ dần đi xa.

"Nương, canh sâm này là ngoại gia gia nấu, người phải uống bồi bổ nguyên khí." Mộ Khinh Ca đi tới ngoài cửa, nghe thấy tiếng Mộ Tuyết Vũ.

Đồng thời, còn có tiếng thở dài của Tang Thuấn Vương.

Mộ Khinh Ca ngước mắt, thấy ba người trong phòng.

Tang Lam Nhược ngồi trên giường, thân hình già nua dựa vào cột giường, liên tục ho khan. Mộ Tuyết Vũ ngồi bên mép giường, cẩn thận đút canh sâm. Tang Thuấn Vương ngồi xuống chiếc ghế gần đó, không ngừng thở dài.

Cảnh tượng này khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca chớp động, nàng gõ cửa.

Thanh âm kinh động đến ba người, khi họ nhìn thấy Mộ Khinh Ca đứng ngoài, sửng sốt bởi mái tóc đen của nàng, rồi lại vui mừng khôn xiết.

"Lão đại! Tỷ khôi phục rồi!" Mộ Tuyết Vũ kích động đứng lên, đi tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Trong mắt Tang Thuấn Vương cũng là vui sướng và an ủi, tối thiểu nữ nhi mình trả giá không uổng phí.

Kích động nhất không thể nghi ngờ là Tang Lam Nhược, bà nhìn Mộ Khinh Ca bình an đứng trước mặt mình, giãy giụa muốn đứng dậy, cuối cùng bị Tang Thuấn Vương ngăn cản.

Mộ Khinh Ca gật đầu với ba người, đi đến mép giường, ngồi vào vị trí Mộ Tuyết Vũ vừa ngồi khi nãy.

"Đưa tay cho ta." Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tang Lam Nhược.

Nói thật, Tang Lam Nhược trước mặt khiến nàng không nói nên lời. Nàng không thể nào liên tưởng lão phụ già nua cùng với Tang Lam Nhược là một.

"Ca nhi." Tang Lam Nhược yêu thương nhìn nàng, nghe lời vươn tay ra.

"Làn da này..." Tầm mắt Mộ Khinh Ca nhìn xuống làn da nhăn nheo, mím môi, đáp lên mạch môn Tang Lam Nhược.

"Ca nhi, con biết chẩn mạch?" Tang Thuấn Vương thấy động tác này của nàng, giật mình hỏi.

Nhưng Mộ Khinh Ca không đáp lại ông. Sau khi bắt mạch xong, lại lấy ra đan dược mùi hương nồng đậm, đưa tới cho Tang Lam Nhược.

"Đây là, Thần cấp đan dược!" Tang Thuấn Vương lập tức cả kinh.

"Ăn nó có thể khôi phục ba mươi năm tuổi thọ cho bà." Mộ Khinh Ca nói với Tang Lam Nhược. Tình huống của Tang Lam Nhược khác nàng, nàng bị tổn thất thọ nguyên mới bị hôn mê, ăn đan dược cũng vô dụng, cần phải tỉnh lại trước. Mà Tang Lam Nhược hiện giờ đang tỉnh táo, ăn đan dược có thể mang đến hiệu quả.

"Đan dược quý trọng như vậy, ta không thể." Tang Lam Nhược đẩy đan dược về.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại trực tiếp nhét đan dược vào miệng Tang Lam Nhược. Đan dược vào miệng là tan, khiến Tang Lam Nhược muốn phun cũng không phun được.

"Đứa nhỏ này, đan dược quý trọng như vậy thì phải giữ lại, sao lại cho ta ăn." Tang Lam Nhược nôn nóng. Ăn xong, bà lập tức cảm thấy cơ thể có thêm sức sống.

Mộ Khinh Ca im lặng không lên tiếng, vung tay lên. Một lọ đan dược xuất hiện trong tay nàng. Nàng đưa cho Tang Lam Nhược: "Mỗi ngày một viên, ăn hết thì bảo ta."

Tang Thuấn Vương trực tiếp giật lấy lọ đan dược từ tay Tang Lam Nhược, mở nắp ngửi, khiếp sợ ngẩng đầu: "Đều là đan dược Thần cấp!"