Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Mộ Khinh Ca cũng không che giấu, nói thẳng: “Ta muốn dẫn bọn hắn vào Tần Lĩnh tập huấn, ngắn thì một tháng, lâu thì ba tháng.”

Ai ngờ, tướng thủ lĩnh vừa nghe sắc mặt đại biến, vội vàng ngăn cản: “Tiểu tước gia không thể! Bên trong Tần Lĩnh nguy hiểm rất lớn, là địa bàn thú tộc. Tiểu tước gia cho dù cầm bản đồ đi vào, cũng vẫn không an toàn. Thỉnh tiểu tước gia thu hồi lệnh này, lưu tại Duệ thành. Nếu tiểu tước gia có cái gì ngoài ý muốn, mạt tướng vô pháp hướng lão tướng quân công đạo.”

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, tiến lên trước hai bước, đối với thân vệ nàng hô lớn: “Các ngươi cũng nghe thấy, sợ hãi?”

“Không sợ!” Thanh âm chỉnh tề, giống như sóng gầm núi thở, quanh quẩn trong không khí.

Thanh âm quyết tuyệt không chút do dự, khiến Mộ gia quân Duệ thành ghé mắt.

Bọn hắn kinh ngạc đám người kia cả gan, bọn hắn quanh năm đóng giữ tại Duệ thành, không có người nào so với họn hắn có tư cách nói Tần Lĩnh rốt cuộc là dạng địa phương gì.

Ánh mắt khinh thường, mỉa mai, đều hướng về năm trăm thân vệ bay tới.

Nhưng mà bọn họ lại không chút nào dao động. Trải qua lần trước, để trong lòng bọn họ có một tín niệm bất di bất dịch: Tin tiểu tước gia, được vĩnh sinh! Đi theo tiểu tước gia, tuyệt đối có thịt ăn!

Không có ai thấy, sâu trong đáy mắt bọn họ giấu một tia kích động cùng điên cuồng.

Bọn họ đối Mộ Khinh Ca tín nhiệm, từ cái ngày thiên phú thay đổi mà sinh ra, bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không cách nào xoá đi.

“Rất tốt.” Mộ Khinh Ca hài lòng câu lên khoé môi.

Con mắt trong suốt của nàng nhạt như nước, mỏng như băng, nhàn nhạt đảo qua tất cả mọi người, lần lượt từng ánh mắt, có lẽ nàng không nhớ kỹ từng người, nhưng đôi mắt cố định kia, lại làm cho nàng nhớ kỹ!

Cái này, mới là thân vệ nàng muốn!

“Ta đã từng nói, cái ngày khiến ta tuyệt đối cảm thấy các ngươi xứng đáng, sẽ nói cho các ngươi biết, danh hào thân vệ của các ngươi. Hiện tại, chính là lúc.” Mộ Khinh Ca bước ra một bước, đối với năm trăm linh một người hô.

Tướng thủ lĩnh Duệ thành nhíu nhíu mày, không có mở miệng.

Có lẽ, hắn muốn biết, Mộ Khinh Ca đến cùng muốn làm gì. Binh sĩ Duệ thành, cũng đều bảo trì trầm mặc. Chỉ là tầm mắt mọi người, đều tập trung vào dưới tường thành.

Lời Mộ Khinh Ca rớt lại phía sau, năm trăm linh một người đều thần tình nghiêm túc, mím môi trầm mặc.

Trong mắt bọn hắn đều phát ra một tia kích động cuồng nhiệt.

Tựa hồ, cố gắng của bọn hắn rốt cuộc nhận được Mộ Khinh Ca công nhận, tựa hồ bọn hắn rốt cuộc có được danh hào thuộc về mình!

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca ta!” Mộ Khinh cất cao thanh âm, hô lên cái tên chôn dấu trong nội tâm nàng.

Long Nha Vệ!

Cái tên khí phách, khiến trong mắt năm trăm linh một người hội tụ ánh sáng! Trong con ngươi, dấy lên hừng hực hoả diễm.

“Rống rống! Long Nha Vệ!”

“Long Nha! Long Nha! Long Nha!”

Không cần khẩu lệnh, chỉnh tề hô lên, làm cho hai chữ ‘Long Nha’ tại Duệ thành quanh quẩn thật lâu không tan.

Tâm Mộ Khinh Ca đồng dạng bành trướng, không có ai so với nàng ý nghĩa hơn hai chữ ‘Long Nha’. Long Nha, là danh hiệu kiếp trước của nàng.

Long, đứng đầu trong đàn thú. Mà Nha, là vũ khí sắc bén nhất, ẩn vào trong miệng, lại hiện ra mũi nhọn.

Nàng từng là thanh đao sắc bén nhất trong tay quốc gia, đứng đầu trong bảng xếp hạng đặc công toàn cầu. Cho nên, danh hiệu của nàng, chính là Long Nha.

Chỉ sợ, sau khi hy sinh, không có người ngoài biết rõ, khiến thế lực ngầm của thế giới cảm thấy e ngại, làm cho tổ chức của quốc gia khác cảm thấy đau đầu, thúc thủ vô sách Long Nha Hoa Hạ, là một nữ tử gần hai mươi chín tuổi.

Long Nha, là huy hoàng nàng có kiếp trước.

Hôm nay, nàng đem danh hiệu này, tặng cho thân vệ nàng, hy vọng bọn họ không phụ uy danh của nó.

Truyền thuyết long nha, không chỉ có tại Hoa Hạ là thần thoại không thể đánh bại, tại nơi dị thế này, cũng đồng dạng vang vọng thiên địa, sáng tạo ra tân thần thoại.

Long Nha Vệ?

Cái tên này, truyền vào Mộ gia quân Duệ thành.

Có lẽ, giờ phút này bọn họ ngoại trừ cảm thấy cái tên này thật khí phách, ngược lại không cảm thấy cái gì. Nhưng cuối cùng có một ngày, bọn hắn sẽ minh bạch hàm nghĩa chính thức của Long Nha.

Mộ Khinh Ca giơ tay lên, thanh âm đột nhiên im bặt.

Năm trăm linh một người, kiềm chế tâm tình kích động, tầm mắt cực nóng nhìn về phía nàng.

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi tự phát phân tổ. Cứ hai mươi lăm người một tổ, tự mình bầu ra tổ trưởng, phục tùng chỉ huy của hắn. Mặc Dương, sẽ là tổng vệ trưởng của các ngươi, trực tiếp phục tùng ta. Chức tổ trưởng, tiếp nhận khiêu chiến, thua thoái vị, thắng tiếp nhận chức vụ. Nhưng khiêu chiến này, không chỉ là khiêu chiến sức chiến đấu, còn là khảo nghiệm năng lực chỉ huy. Về phần Mặc Dương, nếu ta cảm thấy hắn không thích hợp làm tổng vệ trưởng, đồng dạng xoá bỏ tất cả, để cho mọi người công bằng tranh cử.” Mộ Khinh Ca ngắn gọn nói ra biên chế Long Nha Vệ.

Nàng áp dụng phương pháp phân phối hữu hiệu đơn giản nhất, mượn dùng cách của kiếp trước.

Cạnh tranh tốt, có lợi cho tiến bộ của đoàn đội.

Thời gian nàng có hạn, thật sự không có dư thừa tinh lực tiêu hao về phía này, đem bọn họ coi thành học sinh tiểu học mà dạy.

Lời nàng vừa hạ xuống, sau lưng Mộ gia quân, đều đồng loạt xôn xao.

Mà đối với Long Nha Vệ, lại trầm mặc như trước, như đá chìm biển rộng.

“Hiện tại các ngươi có thời gian một nén nhang, tiến hành phân chia. Sau một nén nhang, chúng ta tiến vào Tần Lĩnh, bắt đầu huấn luyện.” Mộ Khinh Ca ném xuống một câu, xoay người nhìn tướng thủ lĩnh Duệ thành.

Ánh mắt trầm tĩnh, hướng tướng thủ lĩnh yêu cầu bản đồ.

“Tiểu tước gia, ngài đây là…” Tướng thủ lĩnh trong lòng không tình nguyện, vẻ mặt khó xử.

Hắn minh bạch tầm quan trọng của Mộ Khinh Ca đối với Mộ gia, với Mộ Hùng. Cho hắn một vạn cái lá gan, cũng không dám để vị tiểu tổ tông này tiến vào Tần Lĩnh.

“Ngươi không muốn giao bản đồ cũng được, ta vẫn có thể đi vào.” Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.

Câu nói uy hiếp này, thiếu chút nữa khiến hắn bay mất nửa cái mạng.

Có bản đồ đã nguy hiểm, không có bản đồ mà xông loạn Tần Lĩnh, có… tính mạng để về không còn khó nói. Tướng thủ lĩnh trong lòng suy tư, nghiến răng quyết định nói: “Tiểu tước gia chờ một chút, mạt tướng đi chuẩn bị bản đồ. Nhưng thỉnh tiểu tước gia đáp ứng mạt tướng, chỉ ở bên ngoài Tần Lĩnh là được, nhất quyết không thể xâm nhập. Mạt tướng cũng sẽ phái một vạn quân đi theo, bảo hộ tiểu tước gia an toàn.”

“Một vạn người đi theo? Ta là huấn luyện, không phải đi nghỉ dưỡng.” Mộ Khinh Ca mặt tối sầm, không lưu tình chút nào cự tuyệt đề nghị của tướng thủ lĩnh.

Tướng thủ lĩnh lập tức khuôn mặt đắng chát, cơ hồ muốn khóc.

Cuối cùng hắn vẫn không thể lay chuyển Mộ Khinh Ca, chỉ có thể chảy nước mắt, hai tay dâng bản đồ Tần Lĩnh, giữa ngàn vạn không muốn cùng lo lắng, đưa mắt nhìn đám người Mộ Khinh Ca ly khai Duệ thành.

Ra khỏi tường thành uốn lượn, xuyên qua bình nguyên đã từng tắm máu chiến trường, có thể chứng kiến hình dáng Tần Lĩnh.

Dãy núi không ngừng kéo dài hai bên, rừng cây rậm rạp nhìn không thấy dốc đứng cùng nguy hiểm, mang theo một cảm giác cạm bẫy không biết, hướng người tới gần Tần Lĩnh, lộ ra nanh vuốt dữ tợn.

Tần Lĩnh, nghiêm túc mà nói, không phải gọi là Tần Lĩnh.

Trong Lâm Xuyên lục địa chí, Mộ Khinh Ca biết được, Tần Lĩnh chỉ là một đoạn nhỏ sơn mạch xuyên qua đại lục, hơn nữa, cũng không phải đoạn nguy hiểm nhất.

Bởi vì nằm ở cảnh nội Tần quốc, vì vậy nhiều thế hệ Tần quốc xưng là Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh, từ toàn bộ tây bắc Tần quốc một mực kéo dài đến phía bắc, phân chia biên giới. Bên kia Tần Lĩnh, thuộc về biên cảnh nhị đẳng quốc Địch quốc.

Trong Lâm Xuyên lục địa chí, Địch quốc là đất nước có lãnh thổ hẹp dài. Sơn mạch chồng lên bị chiếm cứ gần nửa biên giới. Mà phía bắc Địch quốc, thì là biên giới Lâm Xuyên đại lục, một mảng sa mạc không giới hạn, giấu giếm sát cơ ngăn cách, tạo thành màn chắn ra vào.

Lúc Mộ Khinh Ca đọc đến chỗ này, trong lòng mang theo nghi hoặc.

Thế giới quan, vũ trụ quan của nàng nói cho nàng biết, thế giới đều là tròn, bất quá chỉ là tinh thể trong vũ trụ mà thôi.

Từ một điểm vẫn luôn hướng tới một phương hướng, một ngày nào đó sẽ trở lại nguyên điểm. Sẽ không có cái gì gọi là biên giới, màn chắn.

Nàng cũng biết, thế giới bản thân đang ở không giống, cho nên nàng đối với phiến chắn sa mạc tràn ngập tò mò, rất là hoài nghi, nếu xuyên qua phiến sa mạc kia, xông ra màn chắn, có thể đi tới một thế giới khác hay không?

Nhìn hình dáng Tần Lĩnh tầm mắt có thể nhìn tới, dãy núi sương mù lượn lờ, như đang nói lên sự thần bí. Trong mắt Mộ Khinh Ca, ngoại trừ hiếu kỳ, còn có dục vọng khiêu chiến mãnh liệt.

Nàng muốn chinh phục phiến thổ địa này, khiến Tần Lĩnh thần phục!

“Tiểu tước gia, trên bản đồ nói, bên ngoài Tần Lĩnh phần lớn đều là dã thú không có tư duy, chỉ có thể tiếp tục đi sâu mới có tung tích Linh thú.” Mặc Dương cầm lấy bản đồ được hoạ trên da thú, cưỡi ngựa tới bên người Mộ Khinh Ca, trầm giọng nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ chuyển, rơi vào trên bản đồ.

Phần bản đồ này vẽ rất đơn giản, đại khái phân Tần Lĩnh thành mấy khối lớn, ghi chú rõ một ít vị trí địa lý, còn có lãnh địa đàn thú.

Đại khái nhìn thoáng qua bản đồ, ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn thẳng vào chỗ có kí hiệu ghi lãnh địa ‘diễm mã bộ’.

Ngón tay chỉ hướng nơi này, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Tối nay, ở chỗ này hạ trại.”

Mặc Dương ánh mắt chợt loé, không nói thêm gì, phục tùng lui xuống an bài mọi thứ.

Đợi sau khi hắn rời khỏi, hai tròng mắt Mộ Khinh Ca hơi hơi mị. Trong khoé mắt, tràn đầy tinh quang tính kế: Diễm mã, thân thể tuấn dật cao lớn, tốc độ nhanh như chớp, phẫn nộ đạp đề, đánh rách phá tan đại địa. Khi ở trạng thái chiến đấu, toàn thân bao bọc bởi hắc viêm, xúc chi đốt lửa, đao thương bất nhập. Trong đàn linh thú, liệt về hàng trung giai.

Bảo bối tốt như vậy, không nghĩ biện pháp biến thành võ trang cho Long Nha của nàng, như thế nào phụ lòng bản thân?