Tô Nhất Sơn là một trong mười tuyệt đỉnh thiên tài hàng đầu trên võ bảng, nếu hôm nay bị Diệp Viễn vào nhà soát người, hắn sau này còn mặt mũi nào lăn lộn ở Học viện Đan Võ nữa?

Lời nói này của Diệp Viễn đối với Tô Nhất Sơn mà nói là vô cùng nhục nhã!

Đối diện với lửa giận của Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn lựa chọn coi khinh, hắn cất bước vào trong sân viện của Tô Nhất Sơn. 

“Muốn chết!”

Tô Nhất Sơn vô cùng phẫn nộ, đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn như không nhìn thấy, cứ hướng cửa lớn mà đi vào. 

“Ầm!”

Hai chưởng chạm nhau kịch liệt, Tô Nhất Sơn và Vũ Lạc Trần mỗi người lui mấy bước, cân tài ngang sức.

“Vũ Lạc Trần! Ngươi dám ra tay với ta!” Tô Nhất Sơn nén giận nói. 

Vũ Lạc Trần làm ra một bộ mặt cương thi vạn năm không đổi, nói: “Ta đã nói rất rõ, chỉ cần ngươi không động thủ với Diệp Viễn là được. Nhưng nếu như ngươi ra tay, ta sẽ không ngồi yên không quản.”

“Ngươi!” Tô Nhất Sơn hoàn toàn bị Vũ Lạc Trần đánh bại, tên tiểu tử này vốn dĩ rất khó chơi.

Diệp Viễn đi không nhanh, nhưng bước chân vẫn không có dừng lại, mắt thấy sắp đi vào sân rồi! 

Giờ khắc này, Tô Nhất Sơn bỗng cảm thấy một nỗi sỉ nhục mà trước giờ chưa từng có!

Hắn là kiêu ngạo của Tô gia, là niềm tự hào của Học viện Đan Võ, có bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?

Diệp Viễn lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy, lục soát chỗ ở của hắn! 

Đáng ghét nhất chính là, hắn một chút biện pháp cũng không có!

“Diệp Viễn, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tô Nhất Sơn hét lớn.

Diệp Viễn như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. 

“Đứng lại, ta gọi nàng ra!” Tô Nhất Sơn không còn cách nào khác, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.

Quả nhiên, hắn vừa nói, Diệp Viễn liền dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Tô Nhất Sơn, đợi Tô Nhất Sơn gọi người ra.

Bây giờ Tô Nhất Sơn rất muốn giết người, hành động của Diệp Viễn đã đem mặt mũi của hắn xem như rác rưởi mà quét sạch đi. 

Mặc dù Diệp Viễn không có đi vào, nhưng hắn đã đáp ứng gọi Liễu Nhược Thủy kêu ra, cũng đồng nghĩa với việc nhận thua.

“Diệp Viễn quả nhiên không hổ là thiên tài xông qua Cửu Thiên Lộ, ngay cả mặt mũi của Tô Nhất Sơn cũng bị hắn quét đi sạch.”

“Ha ha, mọi ngày Tô Nhất Sơn điên cuồng như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có người trị được hắn, thật hả giận!” 

“Đúng vậy, Tô Nhất Sơn ỷ vào quyền thế của Nhị bá hắn, ở khu vực Thiên cấp tác oai tác quái, khiến nhiều người ôm hận mà không dám nói ra. Bây giờ xuất hiện một tên còn ngang ngược hơn, ngay cả mặt mũi của Nhị bá hắn còn không tha, mặt mũi của hắn thì tính là gì?”

“Chỉ là người tâm cao khí ngạo như Vũ Lạc Trần, lại có thể cam tâm trở thành tay chân của Diệp Viễn, khiến ta thật sự không ngờ tới. Không lẽ, hắn đã bị Diệp Viễn thu làm tiểu đệ rồi?”

“Ta nghĩ không phải, giữa bọn họ chỉ sợ là đã có ước định nào đó, mà ước định này đối với Vũ Lạc Trần vô cùng quan trọng, nên hắn mới mạo hiểm đắc tội Tô Nhất Sơn.” 

“Ha ha, ngươi xem dáng vẻ Tô Nhất Sơn muốn giết người nhưng lại không giết được, thật là lần đầu tiên được nhìn thấy, buồn cười chết mất.”

“Có điều, hôm nay Diệp Viễn sảng khoái như thế chỉ sợ Vô Biên thí luyện sắp tới không dễ qua rồi. Cho dù là Tô trưởng lão hay là Tô Nhất Sơn, sợ rằng đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết Diệp Viễn.”

Đến vây xem đều là Thiên cấp học viên, không ít người xì xào bàn tán, thậm chí còn truyền âm trao đổi. 

Thông qua đối thoại của bọn họ có thể thấy được, Tô Nhất Sơn tại khu vực Thiên cấp rất không được lòng người, không ít người đều mang thái độ trông chờ người khác gặp họa đến xem náo nhiệt.

Đối với việc làm mất mặt mũi của Tố Nhất Sơn, Diệp Viễn một chút cũng không để ý.

Tô gia là đối thủ tiềm tàng của Diệp gia, điểm này trong lòng hắn biết rõ. 

Nếu Tô Vũ Bách đã dám giữa ban ngày tập kích hắn, Tô Nhất Sơn đương nhiên cũng không thể trở thành bạn của hắn.

Nếu Liễu Nhược Thủy xuất hiện tại nơi ở của Tô Nhất Sơn, tất nhiên là đến nhờ vả hắn, như vậy giữa Diệp Viễn cùng Tô Nhất Sơn, tự nhiên chính là địch nhân.

Đối với địch nhân, Diệp Viễn từ trước đến giờ không có thói quen giữ lại mặt mũi cho đối phương. 

Tô Nhất Sơn lúc này gương mặt thâm trầm, tâm tình vô cùng phiền não.

Hắn tính thế nào cũng không tính ra, Vũ Lạc Trần lại có thể cam tâm tình nguyện làm tay chân của Diệp Viễn!

“Còn trốn ở bên trong làm gì? Lăn ra đây cho ta!” Tô Nhất Sơn trầm giọng nói. 

Lúc này, Tô Nhất Sơn có chút hối hận vì đã nhận lời Liễu Nhược Thủy, nhất thời đam mê nữ sắc lại mang đến cho hắn phiền toái lớn như vậy.

Tô Nhất Sơn vừa lên tiếng, một thân ảnh thướt tha quyến rũ liền xuất hiện trước cửa, chính là Liễu Nhược Thủy.

Áo quần Liễu Nhược Thủy có chút không chỉnh tề, có vẻ hơi chật vật, khuôn mặt cũng vô cùng tiều tụy, làm gì còn dáng vẻ nữ thần trước đây? 

Nàng vẫn luôn chú ý tình hình bên ngoài, biết là hôm nay sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Vốn tưởng rằng tìm tới Tô Nhất Sơn có thể tránh được một kiếp, vì thế thậm chí ngay cả thứ quý giá nhất của bản thân cũng dâng hiến cho hắn, không nghĩ tới Tô Nhất Sơn cũng không che chở được cho nàng.

“Tô sư huynh, ta...” Liễu Nhược Thủy bất lực nhìn về phía Tô Nhất Sơn. 

Tô Nhất Sơn sắc mặt âm trầm, có điều là đi đến chắn trước người của nàng, hành động này khiến Liễu Nhược Thủy mừng rỡ như điên.

Tô Nhất Sơn tất nhiên sẽ không bỏ mặc nàng không quản, tình thế bây giờ vô cùng rõ ràng, Liễu Nhược Thủy đã là người của hắn, nếu như để Diệp Viễn tùy ý xử trí, hắn cũng không còn mặt mũi để ra khỏi nhà nữa.

Mới vừa rồi Diệp Viễn muốn vào trong viện, hắn không cách nào phân thân ngăn trở, nhưng bây giờ Vũ Lạc Trần cùng Diệp Viễn muốn đem người đi từ trong tay hắn, cũng không dễ như vậy. 

Hơn nữa bây giờ sự việc đã náo lớn như vậy, chỉ cần hắn trì hoãn thêm một lúc, đợi Nhị bá Tô Vũ Bách đến, thách Diệp Viễn cũng không dám càn rỡ.

“Có chuyện gì, hỏi đi!” Tô Nhất Sơn nói với Diệp Viễn.

Đối với hành động của Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn cũng không thèm để ý, nghe vậy gật đầu nói: “Liễu Nhược Thủy, ta hỏi ngươi, việc Lâm Thiên Thành cùng Trương Hằng khi dễ Lục Nhi, có phải là ngươi cùng Vạn Uyên ở một bên đổ dầu vào lửa hay không?” 

Liễu Nhược Thủy nghe vậy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Diệp Viễn là vì chuyện này mà đến, khó trách hắn tới nhanh như vậy!

Tâm tư Liễu Nhược Thủy thay đổi thật nhanh, thầm nghĩ chuyện này đã không có chứng cứ, ban đầu chỉ có bốn người bọn họ ở đó, Lâm Thiên Thành cùng Trương Hằng đã chết, Vạn Uyên trốn rồi, chỉ cần nàng không thừa nhận, Diệp Viễn còn có thể làm gì nàng?

Nghĩ đến đây, Liễu Nhược Thủy lớn tiếng nói: “Diệp Viễn, ta biết ban đầu chúng ta có một ít va chạm, nhưng cũng là do Vạn Uyên xúi giục! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi nên đi tìm hắn mới đúng!” 

Diệp Viễn cau mày nói: “Bớt dài dòng, ta chỉ hỏi ngươi chuyện của Lục Nhi!”

Liễu Nhược Thủy nghĩ thông suốt, ngược lại không sợ nữa, ưỡn ngực hùng hồn nói: “Không có, ta căn bản không biết ngươi nói cái gì! Ta căn bản cũng không biết Lục Nhi là ai, tại sao lại hại nàng?”

“Thật không?” 

“Tất nhiên là thật!” Liễu Nhược Thủy càng nói càng có lòng tin.

“Vậy ngươi giải thích tại sao cái ngày khảo hạch ở Huyễn Linh Tháp, ngươi và Vạn Uyên đi tìm Lâm Thiên Thành?” Diệp Viễn ép hỏi.

“Lâm Thiên Thành là thủ tịch đệ tử của phòng tạp sự, Vạn Uyên muốn kết giao với hắn, có vấn đề gì sao? Rõ ràng là chính ngươi đắc tội Lâm Thiên Thành, lại đem tội danh đổ hết lên đầu ta, đây là đạo lý gì?” 

Liễu Nhược Thủy cũng là người tâm tư tinh tế, một khi trấn định lại, ngược lại liền ăn miếng trả miếng.

Diệp Viễn nhìn Liễu Nhược Thủy, bỗng nhiên nở nụ cười, làm Liễu Nhược Thủy rùng cả mình.

“Hay cho một cái miệng lanh lợi, nếu đã như vậy, ngươi đi với ta một chuyến, ta có biện pháp chứng minh lời ngươi nói là thật hay giả. Nếu như lời ngươi nói là sự thật, ân oán trước đây của chúng đến đây chấm dứt. Nếu như là giả... Diệp Viễn ta không giết nữ nhân, ngươi tự phế đan điền, đi ra khỏi Học viện Đan Võ, chuyện lúc trước cũng sẽ xóa bỏ!” Diệp Viễn từ tốn nói.