Từ cửa hàng lớn của nhà họ Chúc chọn ra được chín mươi khối nguyên thạch ẩn chứa phỉ thuý. Vậy còn gom hết toàn bộ cửa hàng thì sao? Có thể đào được bao nhiêu chứ? Đối với việc này, Trương Phàm thật đúng là không phải chờ mong bình thường.

Hắn lái xe vào một cửa hàng lớn nguyên thạch phỉ thuý tên là “Đại Thắng Lợi”, xuống xe nhìn một chút, quả thật so với nhà họ Chúc bên kia nhỏ hơn không ít, người cũng ít hơn.

“Ôi chao, Trương tiên sinh đến rồi!”

Trương Phàm vừa đi bộ tới khu triển lãm, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi có chòm râu dê liền nhiệt tình đi tới chào hỏi.

“Ông là?” Trương Phàm chắc chắn mình không biết người râu dê này.

“Kẻ hèn tên là Tiền Phú Quý, là ông chủ của cửa hàng lớn nguyên thạch phỉ thuý này. Ngày hôm qua tôi may mắn được mở mang kiến thức nhìn toàn bộ quá trình Trương tiên sinh tuyển chọn phỉ thuý tiêu vương mở ra được đế vương lục! Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy nha!” Tiền Phú Quý tươi cười đầy mặt, vô cùng nhiệt tình.

Lúc này Trương Phàm mới giật mình.


Hôm qua có rất nhiều người đến xem quá trình cắt nguyên thạch Tiêu Vương, Tiền Phú Quý có mặt ở đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Chào ông chủ Tiền, tôi tới xem nguyên thạch ở đây của ông, không thành vấn đề chứ?” Trương Phàm không có ý lôi kéo làm quen, hắn chỉ cần phỉ thuý, những cái khác đều gạt sang một bên.

“Làm sao có thể có vấn đề gì chứ, Trương tiên sinh có thể đến đây thì tôi vui còn không kịp nữa là! Trương tiên sinh cứ việc xem, cứ việc chọn, tất cả nguyên thạch tôi đều sẽ giảm giá cho anh chín phần trăm!” Bàn tay to lớn của Tiền Phú Quý vung lên, cực kỳ khí thế mà nói.

“Ông chủ Tiền cứ vô duyên vô cớ giảm giá cho tôi vậy à?” Trương Phàm nhíu mày, hắn vẫn luôn có cảm giác Tiền Phú Quý có mưu đồ.

“Trương tiên sinh yên tâm, tôi không yêu cầu nhất định phải cắt đá tại chỗ. Quyết định cắt hay không cắt đá đều do anh hết, tôi lại càng không lấy việc anh ở chỗ tôi chọn nguyên thạch làm tuyền truyền đâu!” Vẻ mặt Tiền Phú Quý chân thành nói.

“Vậy thì cảm ơn ông chủ Tiền trước!”

Trương Phàm nhàn nhạt gật đầu nói cảm ơn, lập tức bắt đầu chọn nguyên thạch.

Nguyên thạch bên này quả thật không nhiều bằng nhà họ Chúc, chỉ có chưa đến bốn trăm khối.

Thậm chí chất lượng cũng không bằng nhà họ Chúc bên kia. Gần bốn trăm khối nguyên thạch bên trong lại chỉ có mười bảy khối nguyên thạch có phỉ thuý, tỉ lệ thấp như vậy khiến cho Trương Phàm rất không hài lòng.

“Ông chủ Tiền, tôi mua những khối nguyên thạch này!" Trương Phàm viết xuống số hiệu của nguyên thạch.


“Tốc độ của Trương tiên sinh nhanh thật, vậy mà đã chọn xong rồi!” Tiền Phú Quý cầm số hiệu Trương Phàm đã viết xuống, ông ta đột nhiên vỗ trán mặt đây áy náy nói:

“Trương tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi có một đám người mua những khối nguyên thạch này rồi!”

“Bị mua hết rồi?” Vẻ mặt Trương Phàm ngạc nhiên.

“Đúng vậy, hay là Trương tiên sinh chọn lại đi ạ?” Vẻ mặt Tiền Phú Quý ngượng ngùng.

“Xem ra là ông chủ Tiền đã sớm có mưu đồ rồi nhỉ?” Trương Phàm cười lạnh.

“Trương tiên sinh nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu lắm!" Tiền Phú Quý giả ngu. Tuy rằng mở ra một khối đế vương lục phỉ thuý lớn như vậy, không thể nói rõ tỷ lệ chọn nguyên thạch thành công của Trương Phàm cao bao nhiêu.

Thế nhưng, nếu kết hợp với việc hắn chọn mua tám mươi chín mươi khối nguyên thạch phỉ thuý ở cửa hàng lớn nhà họ Chúc, số tiền lớn như vậy, nếu chỉ đánh cược. một lần thì có chút quá khó để người khác tin tưởng.

Cho nên, Tiền Phú Quý có lý do tin tưởng Trương Phàm tuyệt đối vô cùng có tay nghề trong việc đổ thạch.


Hơn nữa có người muốn sắp xếp ở phía sau, ông ta muốn trêu đùa Trương Phàm một chút cũng là việc thuận lý thành chương mà thôi.

“Ông chủ Tiền thật sự rất giỏi!” Trương Phàm xoay người đi ra ngoài.

“Trương tiên sinh, anh không chọn nữa sao?” Tiền Phú Quý truy hô theo.

“Tôi chúc ông chủ Tiền có thể mở ra được phỉ thuý nhé!” Trương Phàm bày ra vẻ mặt xám xịt xua †ay.

Thế nhưng, sau khi quay người, khóe miệng của hắn liền hiện ra một nụ cười lạnh...

Muốn gài bãy hắn sao? Vậy phải xem người cười đến cuối cùng là ai mới được nha!