“Hắn gọi là Đại Hùng.”
Sau khi Lục Thiên Mặc đi khỏi, Thanh Lệ hướng về phía Lâm Bảo Nhi mỉm cười giới thiệu người khổng lồ đang đứng bên cạnh nàng.
Đại Hùng hướng về phía Lâm Bảo Nhi gật gật đầu.
“Ở trong vương phủ, ngoại trừ Vương gia, Đại Hùng sẽ không nghe lệnh của bất luận một người nào.” Thanh Lệ vừa đi cạnh bên vừa nói, “Hắn là do Vương gia phái tới để bảo hộ an toàn cho Lâm công tử. Vân Vũ các này cũng là vì công tử mà chuẩn bị.”
Vân Vũ các?
Cái tên này Lâm Bảo Nhi không thích.
Nàng đi vào trong tiểu lâu, trong phòng được dọn dẹp phi thường sạch sẽ. Cách bài trí này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tất cả đều là sa hoa thượng phẩm, chính là. . . . . . Không biết vì cái gì từ lúc Lâm Bảo Nhi bước vào cửa lớn Lạc thân vương phủ, trong lòng luôn luôn cảm thấy hoang mang rối loạn, có một loại linh cảm không tốt.
Ban đêm, ở Tư Đồ phủ.
“Răng rắc!” Cái chén Tư Đồ Lăng An cầm trong tay đã bị bóp nát, hơi nóng tỏa ra, nước trà theo kẽ hở trong tay hắn chậm rãi chảy ra, từng giọt rơi xuống trên mặt đất.
“Đại nhân!”
“Thiếu gia!”
Trong phòng tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tất cả mọi việc là như thế nào? Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì cái gì mà đến bây giờ mới thông báo?” Khuôn mặt của Tư Đồ Lăng An tràn đầy phẫn nộ.
Lạc thân vương phủ là cái nơi như thế nào? Bao nhiêu người đã chết ở nơi đó, chỉ sợ ngay cả Lục Thiên mặc chính mình cũng không nhớ rõ.
Lâm Bảo Nhi cư nhiên lại đi vào Lạc thân vương phủ, tâm của Tư Đồ Lăng An hơi hơi đau xót, hắn thật không dám tưởng tượng nàng tới nơi đó rồi sẽ gặp những chuyện như thế nào. Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem nàng ra khỏi nơi đó.
“Lạp lạp lạp lạp, lạp lạp lạp lạp.”
Lúc này Lâm Bảo Nhi đang nhàn nhã nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
Giường này thật đúng là thoải mái a! Vừa to lại vừa mềm, quan trong nhất chính là kiểu dáng rất được.
“Công tử.”
Thanh Lệ bưng một chén canh đến.
Lâm Bảo Nhi nhìn nàng một cái, tươi cười trên mặt nàng có vẻ là lạ.
“Bát canh này là nô tỳ đặc biệt sắc cho công tử, mau thừa dịp còn nóng uống hết đi!” Thanh Lệ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Lâm Bảo Nhi nhìn thấy vẻ tươi cười của nàng, càng ngày càng cảm thấy nàng như là lão vu bà trong đồng thoại vậy.
“Cứ đặt ở đó trước đi!” Lâm Bảo Nhi tùy ý giơ giơ tay lên, “Ta bây giờ còn chưa muốn uống.”
“Công tử, lạnh uống sẽ không ngon.”
Thanh Lệ tiếp tục vẻ mặt mỉm cười thuyết phục Lâm Bảo nhi.
“Ngạch. . . . . . Này, kỳ thật ta. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi từ trên giường đứng lên, vẻ mặt vô tội nhìn nhìn Thanh Lệ, “Thanh Lệ tỷ tỷ, kỳ thật ta đối mấy đồ vật này nọ. . . . . . thực dị ứng! Đúng, là dị ứng, chỉ cần ta vừa uống bát canh này ta sẽ toàn thân nổi mẩn đỏ, còn có thể chảy máu mũi. Thực là thê thảm a!”
“Có việc như vậy?” Thanh Lệ có chút bán tín bán nghi.
“Đương nhiên, đương nhiên, ta Lâm Tiểu Bảo cho tới bây giờ cũng chưa có nói dối ai hết.”
Lâm Bảo Nhi ở một bên nói như thật gật đầu, “Bất quá, bát canh này là tâm huyết của Thanh Lệ tỷ tỷ làm ra, nếu ngươi kiên trì muốn ta nhận, ta cũng chỉ có thể liều mình bồi mỹ nữ . . . . . .”
“Thôi quên đi!” Thanh Lệ mỉm cười, “Ta đem nó đi.”
“Đừng!”
Lâm Bảo Nhi cười tủm tỉm đem bát canh đón lấy ở trong tay, “Như vậy chẳng phải là lãng phí của tỷ tỷ một phen tâm ý sao? Tiểu Bảo ta hôm nay liền mượn hoa hiến Phật*, thỉnh tỷ tỷ cầm này bát canh này uống hết đi.”
*Mượn hoa hiến Phật: nghĩa đen mượn hoa dâng Phật.
Trên khuôn mặt của Thanh Lệ hiện lên một tia khó xử, “Việc này trăm triệu lần không thể. Nô tỳ thật sự là vô phúc hưởng dùng.”
“Tỷ tỷ là khinh thường ta sao? Ngươi nhất định biết Tiểu Bảo là thái giám từ trong hoàng cung ra, ô ô. . . . . . Thật là đau lòng a!”
Lâm Bảo Nhi chớp chớp mắt rốt cục thành công xuất ra mấy khối tiểu kim đậu.
“Ta. . . . . .” Thanh Lệ cười khổ, bát canh này chính là dựa theo lệ thường mà bỏ thêm nguyên liệu, uống vào rồi sẽ có hậu quả gì nàng tất nhiên là biết rõ.
“Ai, ta sẽ không miễn cưỡng tỷ tỷ” Lâm Bảo Nhi nhìn khuôn mặt nàng cười so với khóc còn khó coi hơn, nhất định trong bát canh này có vấn đề.
Nàng không phải thánh nhân, nhưng cũng không phải người xấu. Trong bất cứ việc gì cuối cùng cũng để cho người khác một con đường lui.
“Vậy nô tỳ liền đem nó đi.”
Thanh Lệ ở trong lòng thở dài một hơi, việc chủ tử dặn dò nhất định phải làm, nếu ‘hắn’ không uống bát canh này thì nàng cũng chỉ có thể hảo nghĩ biện pháp khác .