Trong lúc Lục Thiên Diệc nghĩ cách đối phó với Độc Cô Hiểu, tạm thời việc đó chẳng có liên quan đến Lâm Bảo Nhi, hiện tại nàng đang cười vui vẻ cùng Phong Thập Nhất chế biến đồ ăn tại phòng bếp như bình thường.
“Vẫn là phòng bếp này tốt hơn!”
Lâm Bảo Nhi một bên khua sạn tử* một bên cảm thán: “Nhà bếp ở Tật Phong Trại, căn bản không phải là nơi để cho người ta dùng, chỗ đó thực sự là vô cùng thê thảm a!”
*Sạn tử: là cái thìa vẫn hay dùng để đảo thức ăn hay còn gọi là xẻng. E thấy cứ để nguyên nghe còn hay hơn chứ dịch ra thấy ko hay lắm .
“Ô ô…………….. sư phụ thật đáng thương, cư nhiên bị bọn họ ngược đãi nhốt tại cái trù phòng vô cùng thê thảm kia, nhất định trong cái trù phòng kia cái gì cũng không có, việc như vậy quả thực đối với một cực phẩm đại trù sư mà nói là một việc sống không bằng chết a!” Phong Thập Nhất ở một bên vẻ mặt tràn đầy bi thương đồng tình với nàng.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, về cái vấn đề này Phong Thập Nhất vẫn là vô cùng hứng thú, sức tưởng tượng phong phú như vậy, trở thành đầu bếp thực sự là uổng phí một nhân tài, nếu ở hiện đại thì có thể trở thành một đạo diễn, cứ để hắn đạo diễn mấy bộ phim như ‘Mãn thành tận đới hoàng kim giáp’, ‘Lệ phí tình yêu’, ‘Phong cuồng đại điểu’, ‘ Đầu thạch trạng’ cam đoan sẽ trở nên rất nổi tiếng a (trời ơi đến điên mất ai cho e biết hai cái tên cuối cùng nghĩa là gì không T.T)………..!!

“Hắc hắc……..hắc hắc……..”
Lâm Bảo Nhi nhịn không mà nhỏ giọng cười.
Phía sau một thân ảnh quen thuộc lặng yên không tiếng động xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Tư Đồ Lăng An một tay chống khung cửa, vẻ mặt tò mò nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Lâm Bảo Nhi, khóe miệng chậm rãi cong thành độ cung lớn.
Ở trù phòng làm đồ ăn, vì cái gì mà nàng có thể ngây ngô cười không ngừng, thật không hiểu trong cái tiểu não của nàng đến tột cùng cón chứa cái thập ma gì……..( thập ma: những việc kì lạ, khó hiểu)
“khụ khụ!”
Tư Đồ Lăng An thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở cửa ho khan hai tiếng.
“Tư Đồ………….. Đại nhân?” Lâm Bảo Nhi nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, không chút để ý đến Tư Đồ Lăng An đang chăm chú theo dõi nàng ở ngoài cửa, “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia bảo ta đến nói với ngươi, tiểu thư nàng tâm tình đang không tốt, ngươi làm nhiều đồ ăn mà nàng thích một chút. Dù sao ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, thiếu gia không muốn xảy ra việc rắc rối.”
“Ừm!” Lâm Bảo Nhi gật đầu một cách máy móc, “Ngày mai khởi hành……………. Ngày mai?” Nàng bỗng đề cao thanh âm, “Như thế nào lại nhanh như vậy?”
“Như thế nào?” Tư Đồ Lăng An hơi nâng nâng mí mắt, “Ngươi có việc gì sao?” Hắn phi thường không thích nàng có thái độ không để ý đến hắn như thế.
“Không có! Tiểu nhân nào dám a!” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt tuy rằng tươi cười, nhưng cặp nhãn tình trong sáng, to tròn kia lại cư nhiên cực kì thâm ý trừng mắt liếc Tư Đồ Lăng An, hừ, tiểu tử này chắc là cái loại không có việc gì làm, thích tìm khổ hình đây mà.

Không chú ý đến giận dữ trong mắt của Lâm Bảo Nhi, Tư Đồ Lăng An khóe môi hơi hơi cong lên một chút, một bộ dáng thản nhiên tự đắc, chậm rì rì bước từng bước đi đến trước viện, còn lưu lại cho Lâm Bảo Nhi một bong lưng thong dong, tiêu sái…………..
“Tư Đồ đại nhân thật là có mị lực.” Phong Thập Nhất ở một bên thần tình ( vẻ mặt ) hâm mộ nói.
Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn Phong Thập Nhất nhãn tình lấp lánh như tiểu tinh tinh ( ngôi sao nhỏ ), ” Như thế nào? Ngươi thích hắn? Có muốn ta giúp ngươi kết dây tơ hồng không? Nói không chừng ngươi cũng là loại mà hắn thích!”
“Không! Không cần!” Phông Thập Nhất vẻ mặt ác hàn, “Ta tuy rằng cái kia cùng cái kia, nhưng mà ta không phải là cái đó.”
“Cái gì cùng cái gì nha?” Lâm Bảo Nhi nhếch môi cười vô tâm vô phế* , này Phong Thập Nhất nhưng thật là vô cùng khả ái a.
*Vô tâm vô phế: không có lương tâm
“Ta nói, ta mặc dù có điểm hơi…………. ẻo lả, nhưng mà ta không có thích nam nhân.” Phong Thập Nhất ở một bên cúi đầu, thẹn thùng nhỏ giọng nói.
“Biết rồi!” Lâm Bảo Nhi ghé vào bên tai hắn hét lớn.
Nàng bỗng nhiên trong lúc đó cảm thấy thu vị đồ đệ này là một quyết định phi thường sáng suốt.

Ngay thời điểm thầy trò bọn họ đang ở tại trù phòng cười cười nói nói, tại biệt viện đã trở nên vô cùng rối loạn.
Làm sao vậy?
Lâm Bảo Nhi buông sạn tử trong tay, tò mò chạy ra khỏi trù phòng.
Chỉ thấy trước viện là một đám thị vệ mặc quan phục chỉnh tề, tựa hồ đã vây quanh cả biệt viện. Lục Thiên Diệc cũng ngồi trên trúc ghế trong viện tử*, híp mắt vẻ mặt bí hiểm.
Viện tử: sân bên trong nội viện
“Lục soát! Kể cả một xó xỉnh cũng không được bỏ qua!” kẻ dẫn đầu đám thị vệ kia phất tay ra lệnh, không đợi Lâm Bảo Nhi kịp hiểu được chuyện gì xảy ra đám thị vệ đã chia làm mấy đội hừng hực lục soát.