Thừa dịp Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi sau giờ ngọ* Sơ Lôi dẫn Lâm Bảo Nhi đi tới phòng của nàng.
*Giờ ngọ: ngay giữa trưa ,12h
“Tiểu Bảo, mồm mép của ngươi thật lợi hại!” Sơ Lôi nhìn Lâm Bảo Nhi mỉm cười một chút, ” Từ lúc dọn tới đây, nương nương đã thật lâu không cười qua. Cảm tạ ngươi!”
“Sơ Lôi tỷ tỷ đâu cần phải khách khí như vậy! Hiện tại tin tưởng ta không phải gian tế chứ?” Lâm Bảo Nhi tiến đến bên cạnh nàng xấu xa cười cười, “Sơ Lôi tỷ tỷ nhất định là hầu hạ bên người nương nương thật lâu đi? Đối nương nương cũng không phải trung thành bình thường.”
” Ta từ nhỏ đã đi theo bên người nương nương, khi đó nương nương chưa làm hoàng hậu”, Trong ánh mắt Sơ Lôi mang theo sắc thái hồi ức, “Nương nương khi đó rất hay cười, cười rộ lên bộ dáng thật ngọt ngào, đáng tiếc…. Từ khi tiến cung, dáng tươi cười trên mặt người càng ngày càng ít, ta biết nương nương thực sự là rất yêu hoàng thượng, thế nhưng…”

“Hậu cung ba nghìn giai lệ, hoàng thượng không có khả năng chỉ chuyên sủng hoàng hậu, có đúng hay không?” Lâm Bảo Nhi duỗi duỗi cánh tay, tìm một tư thế thoải mái tựa ở một bên ghế dựa, ” Người kia cái gì oa oản biều bồn** phi, chính là hoàng thượng tân hoan sao?”
** Oa oản biều bồn: ta thấy giống như là nồi niêu xoong chảo trong tiếng việt
“Là Uyển phi” Sơ Lôi cố nén ý cười, “Uyển phi cháu gái củaTư Đồ tướng quân, vừa mới vào cung nửa năm trước, từ sau khi nàng tiến cung hoàng thượng giống như bị ma nhập mỗi ngày đều đi tới An Khánh Cung, Hoàng hậu nương nương mỗi ngày chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt, nhưng đáng giận nhất là cái kia Uyển phi thủ đoạn độc ác, vẫn đố kị nương nương mỹ mạo cùng địa vị, ba lần bốn lượt tính kế hại nương nương, cuối cùng hoàng thượng cùng nương nương bởi vì Uyển phi nổi lên tranh chấp, đã bị nhốt vào lãnh cung.” Sơ Lôi hung hăng nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt mang theo nhiều điểm hận ý.
“Kia Uyển phi thật đúng là rất đáng hận, đã được hưởng ngàn vạn sủng ái một mình còn không thỏa mãn, còn muốn hại thần tượng mỹ nữ của ta, thực sự là thực sự là không thể tha thứ!” Lâm Bảo Nhi từ ghế dựa đứng lên, “Sơ Lôi tỷ tỷ, nương nương chúng ta xinh đẹp như tiên, nhất định có khả năng bắt được tâm hoàng thượng lần nữa.”
“Hoàng thượng một tháng chỉ tới nơi này dùng thiện một lần, mỗi lần cũng không đến một nén nhang thời gian, nương nương cho dù muốn tái mỹ hoàng thượng cũng….” Sơ Lôi nhớ tới tình cảnh hoàng thượng đến tháng trước.
Lúc trước hai người đằm thắm như vậy, mà bây giờ yên lặng mặt đối mặt cúi đầu ăn, ai cũng không nói qua một câu nói.
“Một tháng đến một lần sao?” Con mắt Lâm Bảo Nhi vòng vo xoay chuyển, “Kia, ngày đó hàng tháng tới rồi sao?”
Sơ Lôi nhẩm tính toán thời gian, “Không có, vẫn còn mười ngày nữa!”
“Mười ngày, mười ngày….” Lâm Bảo Nhi lầm bầm lập lại mấy lần, sau đó nhãn tình sáng lên, hưng phấn bắt lấy hai tay Sơ Lôi nắm chặt, “Sơ Lôi tỷ tỷ, như vậy chúng ta dùng mười ngày này đánh cuộc một phen đi! Giúp đỡ Hoàng hậu nương nương một lần nữa giành được sủng ái của hoàng thượng!”
“Hảo. . . Tốt!” Sơ Lôi đỏ mặt gật đầu, nàng vẫn là lần đầu tiên cùng nam nhân dựa vào gần như thế….. Tuy rằng đối phương là một tiểu thái giám,thế nhưng…. Tiểu thái giám này thực sự đặc biệt, tựa hồ có một loại ma lực làm cho người ta khó có thể chống cự.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Bảo Nhi thức dậy sớm đi tới giữa sân, mặt trời còn chưa có mọc lên, trước mắt tràn đầy màu tím nhàn nhạt, gió sớm thổi qua, hương hoa tràn đầy tay áo, trong không khí tràn ngập hương vị tưởng niệm thản nhiên.
Nàng ngồi xổm trong viện nhẹ nhàng chiết vài cành hoa, sau đó đem chúng trở về đại sảnh trong cung điện cắm vào bình hoa, hương thơm trong nháy mắt lượn lờ quanh phòng.
“Sơ Lôi!” Hoàng hậu nương nương từ trong nội điện đi ra, hàng ngày vào lúc này Sơ Lôi đều giúp nàng trang điểm, thế nhưng ngày hôm nay….
“Nương nương!” Lâm Bảo Nhi quỳ trên mặt đất cấp hoàng hậu thỉnh an.
“Tiểu Bảo?” Hoàng hậu nhìn nàng một chút, sau đó nhìn vào huân y thảo trên mặt bàn, “Hoa màu tím này là….”
“Là nô tài đem vào đây!” Lâm Bảo Nhi thấp giọng nói, ” Những bông hoa này hương thơm rất dễ chịu, đều là nương nương chọn sao?”
“Không phải, ” Hoàng hậu nương nương ngẩn ngơ nhìn huân y thảo, “Đó là của một phi tử của tiên đế lúc trước ở đây. Ta không biết tên loại hoa này thế nhưng phi thường thích chúng nó.”

“Này thực sự là quá khéo, trong nhà nô tài có rất nhiều loại này huân y thảo! ” Lâm Bảo Nhi vừa vặn ở một bên nói.
“Huân y thảo?” Hoàng hậu nương nương đi tới bình hoa ngồi xuống, “Tên rất đẹp.”
“Đúng vậy! Loại hoa này không chỉ có vâng tên đẹp mà còn có rất nhiều chuyện xưa về nó!”
“Chuyện xưa?” Hoàng hậu tựa hồ rất hứng thú, “Tiểu Bảo, có thể giảng cho ta nghe không”
“Đây là vinh hạnh của nô tài, kỳ thực về huân y thảo có rất nhiều truyền thuyết mỹ lệ …. “