"Vậy ngươi cũng không thể để mạng lại a!"

Tiểu hỏa phượng trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm tức giận: "Nếu như ngươi trong quá trình thăng cấp xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ai đi cứu hắn?"

"Tuy rằng hiện tại tu vi của ta có thể đối phó với người tu luyện võ sư đỉnh, nhưng ta lo lắng đến lúc đó nếu như thực lực của đối phương vượt qua mức đó, tất sẽ xuất hiện cục diện không thể vãn hồi."

Giọng nàng hơi dừng lại, lâm vào trầm tư: "Hơn nữa, trận pháp ta bày trong viện, không phải là bất cứ pháp sư trận nào cũng có khả năng phá giải được. Vì thế, cho dù Lãnh Hoa còn chưa tỉnh lại và nói hết thảy cho ta, ta cũng biết việc này không giống bình thường, ta sắp sửa phải đối mặt với địch nhân rất cường đại."

"Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng ăn dược kia, đến lúc đó nếu ngươi như thật sự không đối phó được, cùng lắm bản tôn sẽ giúp ngươi là được."

Nghe vậy, ánh mắt Phượng Cửu dừng ở trên thân thể nhỏ của hắn, không chút nào che dấu hoài nghi đối lời hắn nói.

"Tiểu gia hỏa, tuy rằng ngươi là phượng hỏa thượng cổ, nhưng rốt cuộc hiện tại chỉ đang trong kỳ ấu niên. Hơn nữa, bộ dáng nhân loại chỉ là tiểu hài tử ba tuổi, nếu người mà ngay cả ta cũng đối phó không được, ngươi có thể làm được cái gì?"

Được rồi! Nàng chính là cảm thấy tay ngắn chân ngắn này, cả người bụ bẫm giống như tiểu thí hài căn bản là không có sức chiến đấu, rốt cuộc, hắn còn chưa trưởng thành, không phải sao?

Nếu thật sự gặp phải cường giả mà ngay cả nàng cũng đối phó không được, nàng không tin là hắn có thể có bản lĩnh tương trợ.

Nhưng mà, tiểu hỏa phượng vừa nghe lời này thì không vui. Đôi tay nho nhỏ khoanh tròn ở trước ngực, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, tức giận nói: "Ngươi không nên khinh thường người! Bản tôn mới không vô dụng giống như tiểu nãi oa ba tuổi nhân loại các ngươi, bản tôn rất mạnh!"

Hắn lại nhấn mạnh một lần nữa, mặc dù, Phượng Cửu căn bản không xem lời hắn nói là sự thật.

"Chủ tử, A Hoa tỉnh."

Bên ngoài, truyền đến giọng nói của Lãnh Sương.

Trong không gian Phượng Cửu vừa nghe thấy, liếc mắt nhìn viên thuốc trong tay một cái, nghĩ nghĩ, vẫn là thu hồi lại, giao đãi: "Ngươi ngoan ngoãn tu luyện ở trong này." Nói xong, lúc này mới lắc mình ra khỏi không gian.

Mở cửa phòng ra, liền nhìn đến vẻ mặt vui mừng của Lãnh Sương.

"Chủ tử, A Hoa tỉnh."

"Ân." Nàng gật đầu, lúc này mới cất bước đi về phía phòng Lãnh Sương.

Đi vào trong phòng, thấy Lãnh Hoa trên giường đã mở bừng mắt, vừa nhìn thấy nàng tới thì muốn đứng dậy, liền bị nàng ấn xuống: "Trên người đang có thương tích, nằm cũng được."

"Chủ tử, thiếu gia bị bắt." Giọng nói của hắn vẫn còn rất yếu, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

"Có biết những người đó là người nào?" Nàng thầm nghĩ, chỉ bị bắt vẫn còn tốt, không phải bị giết là được.

"Nam tử trung niên kia nói là người Hứa gia, nói chủ tử giết con của hắn, cùng với Nhị đệ, còn có hai gã trưởng lão, muốn tìm chủ tử tính sổ."

Vừa nghe lời này, Lãnh Sương hơi kinh ngạc. Chủ tử giết người? Sao có thể? Thực lực của chủ tử nhiều lắm cũng chỉ có thể tính gối thêu hoa, sao có thể giết được một nhân vật có cấp bậc là trưởng lão gia tộc?

Mà Phượng Cửu nghe vậy, ánh mắt hơi lóe, trong lòng bừng tỉnh, nguyên lai là Hứa gia.

Mấy người nhị gia Hứa gia kia đều bị nàng giết, bọn họ làm sao mà biết được là do nàng giết? Chẳng lẽ là từ bức họa nơi treo giải thưởng ở chợ đen mà phỏng đoán và tìm được nàng?

"Bọn họ có mang theo pháp sư trận đi cùng hay không? Ngươi như thế nào có thể chạy ra ngoài? Cẩn thận nói ta nghe một chút."

"Hứa gia chủ mang theo một lão giả mặc áo choàng xám đi cùng, trận pháp chính là hắn phá, đối với ta......"

Giọng nói của hắn hơi ngừng lại, khi nghĩ đến tình hình lúc đó, vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi: "Chủ tử, nguyên lai Thái Cực quyền mềm như bông kia lại rất lợi hại!"