Hai ngày sau, trong Đào Hoa Ổ.

Phượng Cửu chỉ mặc thường phục màu trắng và đi ra cửa phòng, lập tức nhìn thấy Lãnh Sương đang đi đến.

"Chủ tử." Lãnh Sương có chút lo lắng nhìn nàng. Kể từ một ngày kia trở về, sắc mặt chủ tử vẫn luôn rất tái nhợt.

"Ca ta tỉnh chưa?" Nàng nhìn về phía Lãnh Sương và hỏi, giọng nói vẫn lộ ra một chút suy yếu.

Đêm hôm đó nàng bị thương đến tâm mạch, nếu nàng không tinh thông y thuật, thời gian hai ngày này căn bản không có khả năng xuống khỏi giường. Tuy nhiên, mặc dù thương thế đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vì thế nếu nói chuyện lớn tiếng, hoặc là ho khan nhiều sẽ có cảm giác hơi đau.

"Thiếu gia đã tỉnh."

"Ừ, ta sẽ đi xem." Khi nàng nói, dời bước đi ra bên ngoài.

Sân của Quan Tập Lẫm ở cách vách sân nàng, đủ gần cho nàng tiện đi qua, bởi vậy, nàng chỉ đi ra cửa viện bước vài bước là đã đến.

Vào viện, còn chưa đẩy cửa ra đi vào, đã nghe thấy âm thanh ho khan truyền đến từ bên trong. Nàng dừng bước chân lại, nhìn về phía Lãnh Sương: "Hắn đã uống dược sao?"

"Đã uống khi vừa mới tỉnh lại."

Nghe vậy, Phượng Cửu lúc này mới đi vào, vừa vào bên trong, liền thấy hắn nằm trên giường đang muốn ngồi dậy, lập tức bước nhanh đi lên phía trước: "Trên người còn có thương tích! Mau nằm."

"Tiểu Cửu?" Quan Tập Lẫm thấy người đến là nàng, trên mặt nở nụ cười, nhưng khi nhìn đến dung nhan tái nhợt của nàng, không khỏi ngẩn ra: "Tiểu Cửu, sắc mặt ngươi vì sao lại kém như vậy?"

Hắn vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp hỏi các nàng hắn làm thế nào mà tới được nơi này?

"Tâm mạch bị thương tổn, điều dưỡng chút thời gian sẽ ổn."

Nàng ngồi xuống ở mép giường, vừa duỗi tay dò xét mạch của hắn, vừa nói: "Vết thương trên người của ngươi tuy nhiều, nhưng đa số chỉ là bị thương ngoài da, cũng may không tổn thương tới gân cốt, bằng không cũng phải nghỉ ngơi ít nhất là mười ngày đến nửa tháng."

Nhìn đến sắc mặt tái nhợt của nàng, lại nghĩ đến hiện giờ hắn đã được giải thoát, cũng biết rằng nhất định là nàng đã đi cứu hắn, đôi mắt không khỏi nóng lên: "Tiểu Cửu, ca thật vô dụng, khiến ngươi chọc phải phiền toái."

"Ngươi đang nói gì vậy?"

Nàng kéo chăn đắp cao hơn cho hắn, nói: "Thân thể ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng thêm hai ngày là có thể xuống giường đi lại, không quá ba ngày sau là tranh cử ở Quan gia, thời gian có chút cấp bách, ta lo lắng thân thể ngươi sẽ ăn không tiêu."

"Không có việc gì, ta có thể, ta nhất định phải trở về tranh cử ở Quan gia."

"Vậy hai ngày này ngươi phải điều dưỡng thật tốt, ta sẽ phối dược cho ngươi, khiến thương thế của ngươi mau chóng khôi phục." Nàng đứng lên, nói: "Ta về phòng trước, có chuyện gì ngươi hãy giao đãi với Lãnh Sương là được."

"Được, thân thể ngươi không tốt nên hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không cần tới xem ta."

Phượng Cửu cười gật đầu, nhìn về phía Lãnh Sương giao đãi sự tình đổi dược, cuối cùng mới trở về phòng, lắc mình vào không gian tư duy.

Đêm hôm đó, không chỉ có tâm mạch nàng bị hao tổn, ngay cả phượng hỏa cũng bởi vậy mà lâm vào trong giấc ngủ say.

Đối với phượng hỏa xuất hiện dưới bộ dáng nhân loại là trẻ nhỏ, muốn hiện ra chân thân vốn dĩ phải chờ tới lúc thành niên, nhưng đêm qua, nàng lại dùng máu vẽ ấn ký cổ xưa để phá vỡ trói buộc, khiến hắn hiện ra chân thân và tiêu diệt kẻ địch.

Khi hắn hiện ra chân thân, sức chiến đấu cơ hồ có thể đạt tới đỉnh điểm của thượng cổ thần thú thành niên, đối phó một võ tông tự nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng cũng phải trả giá rất lớn, đó chính là lâm vào hôn mê, hơn nữa, còn không biết khi nào có thể tỉnh lại.

Nàng nhìn phượng hoả bị bao vây bên trong quả cầu lửa nhỏ ở trong không gian, vẫn là bộ dáng tiểu nhi nhân loại 3 tuổi như cũ, giống như đang ngủ say, ghé mặt vào nơi đó bình yên nằm ngủ.

Thu hồi ánh mắt, nàng khoanh chân ngồi xuống điều tức chữa trị thương thế trong cơ thể, bắt đầu khởi động linh lực cùng huyền khí, toàn bộ thân thể nàng bị hai cỗ hơi thở bao vây, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm ở gân mạch đang di chuyển tới......