Tầm mắt chuyển đến Bách Linh Sâm đặt trên bàn, Phượng Nguyệt Hi thoáng trầm tư chốc lát.

“Nha đầu ngươi thật may mắn, không ngờ chỉ ngồi một chỗ cũng có Bách Linh Sâm tự dâng đến cửa, có cây Bách Linh Sâm này ngươi chỉ cần tìm thêm vài dược liệu là đã có thể luyện chế ra Bách Linh đan.”

Bách Linh đan?

Phượng Nguyệt Hi ngẩn người.

Bách Linh đan, cũng không ít người biết.

Bách Linh đan là đan dược nhị giai sơ cấp, tại toàn bộ Nguyệt quốc, Luyện Đan sư có thể luyện chế ra đan dược này không nhiều hơn mười người.

Phải biết toàn bộ Nguyệt quốc, Luyện Đan sư đẳng cấp cao nhất bất quá cũng chỉ là tam phẩm Luyện Đan sư.

“Bách Linh đan chính là đan dược nhị giai sơ cấp, chủ yếu là Bách Linh Sâm, Huyết San Hô. Trong tay ngươi đã có một cây Bách Linh Sâm chỉ cần tìm thêm một cây Huyết San Hô cùng một ít dược thảo khác là có thể luyện chế thành công.”

Tần Hỏa thở dài, nói một hơi.

“Nhưng mà nha đầu ngươi đến ngay luyện đan cơ bản cũng chưa nắm rõ chứ đừng nói đến việc luyện chế ra đan dược nhị giai.”

Phượng Nguyệt Hi nghe vậy, nàng chợt sững người.

Quả đúng như lời Tần Hỏa nói, đến bây giờ nàng vẫn chưa thể nắm vững phương thức luyện đan cơ bản, đến ngay luyện chế đan dược nhất giai cũng khó huống hồ là luyện chế ra một viên đan dược nhị giai.

Phượng Nguyệt Hi sắc mặt trầm xuống, chợt nhớ đến đống quyển trúc mang ra từ Hắc Tháp, nàng vội vàng lấy ra xem.  

Ánh mắt rơi trên từng hàng chữ ghi trên quyển trúc, thần sắc của nàng dần thanh tỉnh trở lại, đôi chân mày nhíu chặt dần trở lên hòa hoãn, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Từng quyển trúc đều nói về cách luyện chế đan dược cơ bản, trong đó còn có không ít đan phương đã thất truyền từ lâu, chỉ là có chút đáng tiếc những đan dược này phẩm giai đều không cao tất cả đều là từ tam giai trở xuống.

Nhưng đan phương trước mắt cũng đã đủ cho nàng dùng, Phượng Nguyệt Hi liền ngồi xuống trải từng quyển trúc lên bàn lẳng lặng ngồi xem, từng hàng chữ đều được nàng cẩn thận ghi nhớ.

Thấy nàng chăm chú như vậy, Tần Hỏa cũng không tiện lên tiếng, nửa ngày sau mới mở miệng.

“Ngươi có thể luyện chế đan dược nhất giai Uẩn Chuyển đan, vừa vặn thích hợp cho những Luyện Đan sư nhập môn.”

Uẩn Chuyển đan quả thật không tồi, vừa dễ dàng luyện chế lại có thể tăng lên tốc độ tu luyện của võ giả, thậm chí nếu đan dược không dính tạp chất thì còn có thể bán được với giá cao.

Phượng Nguyệt Hi thở nhẹ một hơi, tiếp tục nhìn đến quyển trúc trên mặt bàn.

Xem ra nàng phải chuẩn bị mua một ít linh dược rồi.



Sáng sớm hôm sau.

Hoàng đô Nguyệt quốc.

Nơi đây phi thường nháo nhiệt, Phượng Nguyệt Hi chậm rãi đi dạo một vòng, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người đi đường, nhìn đến bọn họ một thân quần áo cổ đại lúc này nàng mới xác thực, nàng quả thật đã xuyên không.

Tuy rằng có trí nhớ của nguyên chủ trước nhưng cái thế giới này đối với nàng mà nói hoàn toàn là lạ lẫm.

Phượng Nguyệt Hi men theo trí nhớ, dần dần nhanh chóng tiến vào con phố phồn hoa nhất hoàng đô Nguyệt quốc.

Hai bên đường phố, rầm rộ từng cửa hàng, buôn bán những thứ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Nàng mải mê nhìn xung quanh, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một tòa kiến trúc uy nguy, tráng lệ, ít nhất cao trăm mét khí thế bất phàm, giữa một đường phố như vậy trông thật nổi bật.

Giờ khắc này người đi đường nối liền không dứt, nhìn quần áo trên người hiển nhiên đều là người không phú thì quý.

Đan Dược các.

Phượng Nguyệt Hi ngẩng đầu, nhìn thấy tấm bảng vàng treo trước cửa, nàng cất bước đi vào.

Đan Dược các trải dài khắp Tiềm Long đại lục, chính là một trong những thế lực lâu đời nhất đại lục, có thực lực hùng hậu, đừng nói đến một Nguyệt quốc cho dù có là đế quốc hay tông môn cường đại nhất Trung thổ cũng phải nể trọng vạn phần.

Trong Đan Dược các, đa phần đều là Luyện Đan sư, nếu muốn giám định chức nghiệp, phẩm cấp đề thăng đều cần Đan Dược các hoàn thành. Chỉ cần là Luyện Đan sư cường đại liền có cơ hội tiến vào bên trong trở thành một thành viên của Đan Dược các.

Vừa tiến vào trong, Phượng Nguyệt Hi không khỏi kinh ngạc, bên trong đại sảnh vô cùng rộng rãi, đủ loại người đi lại tấp nập vô cùng náo nhiệt.

“Hoan nghênh quý khách tới Đan Dược các, xin hỏi vị cô nương này, ta có thể giúp ngươi việc gì sao?” Một lão giả đột nhiên đứng ở trước mặt Phượng Nguyệt Hi, mỉm cười nói.

Vị cô nương này một thân y phục đơn giản, nhưng nhìn chất liệu vải hiển nhiên không phải người bình thường có thể mặc nổi, hơn nữa khí chất vô cùng bất phàm người như vậy tất nhiên không phải người dễ dàng trêu chọc.

Phượng Nguyệt Hi hơi sững sờ, chợt phục hồi lại tinh thần, nàng mang theo giấy bút tới, nhanh chóng viết xuống một phần dược liệu đã sớm chuẩn bị từ trước đưa cho lão giả.

Lão giả ánh mắt giấu không được một tia thất lạc, thật đáng tiếc cô nương này khí thế bất phàm như vậy mà lại không ngờ là một người câm.

Lão già cuời tiếp nhận, ánh mắt rơi trên danh sách.

Vừa nhìn thấy ông liền nhận ra dược liệu được viết bên trên, xem ra có người muốn luyện chế Uẩn Chuyển đan dù sao vị cô nương trước mặt cho dù có che mặt nhưng bộ dáng bất quá cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi ông cũng không tin cô nương nhỏ tuổi như vậy có thể luyện chế ra đan dược.