Nhìn đối phương đá tới một cước, Giang Nguyên không dám khinh thường. Cảm nhận được một trận cuồng phong quét tới cách bụng 10cm, liền quát lên một tiếng, xoay người quét chân qua một bên.

Rắc một tiếng, liền nhìn thấy chiếc ghế bên trong đại sảnh bị Tiền Lập Nguyên đá nát bấy.

Mà một cước của Giang Nguyên, khi Tiên Lập Nguyên mượn xu thế vừa rồi lăng không xoay tròn, liền đá vào khoảng không.

Nhìn đối phương trong tình huống này còn có thể dứt khoát làm ra động tác có độ khó cao như vậy, Giang Nguyên âm thầm kêu khổ. Thực lực của hắn thật sự còn kém rất nhiều. Nếu đổi ngược là hắn, trên cơ bản chưa chắc có thể làm ra động tác nhanh như thế.

Nhưng lúc này Giang Nguyên cũng không tự hỏi quá nhiều. Đợi đến khi đối phương hoàn toàn rơi xuống đất, Giang Nguyên một lần nữa huy quyền đánh về phía trước. Khi đối phương giơ tay ngăn cản, liền dốc sức vào đầu gối nện thẳng vào bụng Tiền Lập Nguyên.

Nhưng thực lực của Tiền Lập Nguyên cao hơn hắn, như thế nào lại chịu thiệt chứ? Ban đầu còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần nên mới bị Giang Nguyên đánh lui, còn bây giờ, khi giơ tay đỡ lấy cánh tay Giang Nguyên, cổ tay lộn lại, nắm lấy nắm tay Giang Nguyên, sau đó nghiêng người.

Sau khi Giang Nguyên lên gối Tiền Lập Nguyên, cả người bị Tiền Lập Nguyên quăng đi giống như quăng bao. cát vào phòng thuốc.

Giang Nguyên đập mạnh vào tủ thuốc. Tủ thuốc liền lay động, sau đó mười mấy chai thuốc rơi xuống người hắn.

Khụ khụ! Mang theo một đầu bụi, Giang Nguyên lôm cồm bò dậy, che miệng ho khan, sau đó lại tiếp tục lao đến Tiền Lập Nguyên.

Nắm đấm của hắn vẫn sắc bén như cũ, cước pháp. vẫn thuần thục. Thậm chí Giang Nguyên còn cảm thấy trạng thái của mình hôm nay thật tốt. Bị đối phương cưỡng chế lâu như vậy mà không đổ mồ hôi. Nhưng thực lực chênh lệch vẫn là chênh lệch.

Đối phương chỉ dùng một tay để chiến đấu, vẫn có thể đánh cho hắn mặt mũi bầm dập.

Nếu hắn phản ứng không nhanh, kinh nghiệm chiến đấu đủ phong phú, kết quả sớm không phải là mặt mũi bầm dập không đâu.

Đứng dậy, mặt Giang Nguyên đã sớm bầm tím, ngay cả mũi cũng bị chảy máu. Không nhờ hắn một tay chống giữ, sợ rằng cổ tay đã bị bẻ gẫy.

Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn Tiền Lập Nguyên phía đối diện. Đánh một hồi rồi, hô hấp của Tiền Lập Nguyên cũng có chút rối loạn. 

 Giang Nguyên nheo mắt, quát thầm một tiếng, sau đó vọt đến trước mặt Tiền Lập Nguyên.

Tuyên Tử Nguyệt đang nằm trong phòng khám bệnh, nhờ tác dụng của thuốc, gương mặt cũng đã có chút huyết sắc, nhưng vẻ khẩn trương lại càng lúc càng nhiều.