Hạ Sí ở trong phòng bệnh mở, phòng hai người.

Mỗi buổi sáng bác sĩ sẽ đi kiểm tra phòng, hỗ trợ trị liệu, ý tá đến đúng giờ sẽ phát thuốc và giám sát bệnh nhân uống, giấc ngủ của Hạ Sí đã trở nên tốt hơn một chút dưới sự trợ giúp của thuốc.

Mỗi ngày Thời Ngộ đều đến đây, lúc làm bạn với cô cũng không có lệ.

Dì nằm ở giường bệnh bên cạnh thở dài nhiều lần, nói hâm mộ cô vì có một người bạn trai tốt như vậy, “Thời buổi này, gặp được người có thể đối xử thật lòng với mình quá khó, cô bé phải biết quý trọng thật tốt đó.”

Phải biết quý trọng……

Cô cũng muốn quý trọng nó, nhưng mà quá khó khăn.

Khi bước vào trạng thái hưng phấn, cô cũng sẽ vui vẻ chia sẻ với dì bên cạnh những câu chuyện hạnh phúc trước đây của mình và Thời Ngộ, dì phụ họa theo một câu, cô sẽ cảm thấy tương lai rất tốt đẹp.

Khi dì đó ở trong trạng thái bình thường, sẽ nói những lời động viên cô, nhưng cũng không chắc chắn lúc tâm trạng bước vào giai đoạn sa sút, thì lại bắt đầu thở ngắn than dài, “Lúc đó khi tôi mới nằm viện, con trai rất thường xuyên chạy đến bệnh viện, tôi thấy đau lòng, thúc giục nó trở về làm việc và sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng đến một thời gian dài, hình như mọi người cũng bắt đầu quen với điều này. Không có con trai hiếu thảo trước giường bệnh lâu năm, tôi cứ sống như vậy, cũng thật sự làm liên lụy.”

Tình trạng bệnh tình của bọn họ đặc thù, vốn không nên quá gần gũi với đối phương, nếu không sẽ không thể tránh khỏi chịu ảnh hưởng.

Lúc này, liền sẽ trở nên vô cùng tiêu cực.

Mặc dù Thời Ngộ đã cẩn thận quan sát tất cả những gì liên quan đến cô, ở bị lý trí và sự ích kỷ tra tấn nhiều lần, Hạ Sí vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình được.

Ngày đó anh ngồi bên giường bệnh chơi trò chơi cùng cô, Hạ Sí hiếm khi quên đi được phiền muộn, khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn nở nụ cười.

Một tiếng chuông điện thoại gọi đến đã phá vỡ bầu không khí hài hòa, Thời Ngộ cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hạ Sí nhìn thấy ghi chú phía trên, đàn chị xx.

Thời Ngộ đành phải tạm dừng trò chơi, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại, sắc mặt Hạ Sí lập tức trầm xuống.

Thấy thế, Thời Ngộ dừng tại chỗ, tay phải giơ điện thoại di động gần sát bên tai, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô vuốt ve, đó là động tác để trấn an cô.

Chạm vào lòng bàn tay ấm áp, tất cả lực chú ý của Hạ Sí đều rơi trên bàn tay kia, cũng không cố ý dò xét xem anh đã nói gì cùng với cô gái trong điện thoại.

Hai phút trôi qua, cuộc điện thoại còn chưa kết thúc, Hạ Sí dựng thẳng lỗ tai lên, nghe thấy bọn họ thảo luận kiến thức chuyên môn trong điện thoại. Mặc dù không có nửa câu nào là nói chuyện phiếm, nhưng cô vẫn cứ không vui, cố ý trở tay bắt lấy cánh tay Thời Ngộ.

Người nọ dường như đã phát hiện ra cô không còn kiên nhẫn nữa, kết thúc cuộc nói chuyện trước.

Ánh mắt Thời Ngộ một lần nữa tập trung vào màn hình máy tính bảng, dò hỏi cô xem có muốn tiếp tục trò chơi không, Hạ Sí lại ném chiếc máy tính bảng sang một bên, “Không chơi nữa!”

Chỉ hơi sửng sốt một chút, Thời Ngộ liền theo ý của cô sửa miệng: “Được, chúng ta đổi sang trò chơi khác, hoặc là Tri Tri có chuyện nào khác muốn làm không?”

“Thời Ngộ, anh không tức giận sao?” Hạ Sí ngẩng đầu lên, ép hỏi anh, chỉ cần anh sơ hở để lộ ra một tia cảm xúc, cô đều có lý do mượn đề tài, “Em đang cố tình gây sự, anh không nhìn ra được sao? Anh không tức giận chút nào sao?”

Nhưng người nọ lại ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, “Làm gì có người nào thật sự tùy hứng lại tự nói mình cố tình gây sự, chỉ là tạm thời Tri Tri bị ốm, nhưng điều này cũng không sao, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng được không?”

Anh vẫn luôn như vậy, nụ cười ấm áp như gió xuân có thể làm cho cô kiên định mà quyết tâm, san lấp, nghiền nát.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Rất nhanh, Thời Ngộ ý thức được bạn chung phòng bệnh nằm giường bên cạnh có ảnh hưởng đến cô, sau khi bàn bạc với bác sĩ, quyết định chuyển cô đến phòng bệnh VIP dành cho một người.

Cô không muốn, chi phí trị liệu vốn đã không thấp, lại còn tiêu tốn thêm tiền nữa. Nhưng Thời Ngộ không thèm để ý những cái đó, chỉ cần cô phối hợp trị liệu là được.

Cô biết nhà Thời Ngộ giàu có, để trị liệu cho cô hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng trong lòng luôn không được tự nhiên, “Anh cũng chỉ là một sinh viên, sao lại có nhiều tiền như vậy? Bố mẹ anh sẽ trách anh, lại đổ nhiều tiền lên những người như em.”

“Tiền là tự anh kiếm được, tất cả những gì của anh đều thuộc về Tri Tri.” Thời Ngộ làm cho cô yên tâm.

“Hơn nữa, cho là là bất đắc dĩ cần nhờ bố mẹ giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ không trách cứ anh.”

“Bố anh cũng đã từng đưa ra lựa chọn giống như vậy ở độ tuổi còn nhỏ hơn anh nhiều.”

Thời Ngộ cũng không hề kiêng dè nhắc đến người nhà, người không dám thẳng thắn vĩnh viễn chỉ có cô, chỉ muốn đem những quá khứ mà cô không thể chịu đựng được chôn giấu vào sâu dưới lòng đất, vĩnh viễn không bao giờ đào ra nữa!

Bầu không khí hạnh phúc ấm áp, tràn ngập sự tin tưởng giống như gia đình Thời Ngộ, có lẽ chính là nơi mà cô có khao khát cả đời cũng không thể có được.

*

Trong lúc chuyển phòng bệnh, Hạ Sí và Thời Ngộ thương lượng với nhau, xin nghỉ một ngày về nhà thu dọn một vài thứ. Cũng là ngày hôm đó, cô đã vô tình phát hiện ra bảng kiểm tra tâm lý mà Thời Ngộ đã làm.

Tình huống như thế nào mới trở về làm bảng kiểm tra vấn đề tâm lý của mình, đáp án không cần nói cũng biết……

“Đây là cái gì?”

Khi cô cầm bảng kiểm tra tâm lý đến trước mặt Thời Ngộ, đối phương không còn trốn tránh được nữa.

Hơn nữa, Thời Ngộ cũng không bao giờ nói dối cô.

Trong lòng Hạ Sí càng thêm hỗn loạn.

Lúc phát bệnh cô sẽ không có cách nào khống chế cảm xúc của chính mình, mà những cảm xúc tiêu cục cô sinh ra, đã ảnh hưởng trực tiếp đến Thời Ngộ.

Không có người nào có thể duy trì trạng thái tâm lý tốt ở trong hoàn cảnh cảm xúc luôn có thể sa sút bất cứ lúc nào, Thời Ngộ toàn tâm toàn ý tập trung trên người cô, mỗi ngày đều làm những món ăn phù hợp với khẩu vị của cô, dốc lòng quan tâm, dịu dìu làm bạn với cô, mặc cho cô giày vò cũng không có nửa câu oán hận. Nhưng đó chỉ là bởi vì, không bỏ được, ở trước mặt cô không biểu hiện ra bên ngoài.

Anh cũng là con người sống có tình cảm, cảm xúc, áp lực đến một mức độ nhất định, cần phải tự mình phóng thích. Hút thuốc, mất ngủ, cùng với bảng kiểm tra tâm lý này.

Rõ ràng đã bị cô liên lụy đến mức này, nhưng lại chưa từng mở miệng ra oán giận một câu nào.

“A Ngộ, chúng ta……”

Lời nói kẹt ở cổ họng, nước mắt tràn ra đầy hốc mắt ngay lập tức, rồi đột nhiên lăn xuống.

Cô không thể nói nên lời.

“Không liên quan đến Tri Tri, anh không có yếu ớt như vậy, anh còn muốn vẫn luôn ở bên cạnh em, làm sao có thể cho phép mình có việc được.” Cảm nhận được sự bất an của cô, Thời Ngộ không phủ nhận, chỉ là bắt đầu từ ngày hôm đó, trong ngăn kéo rốt cuộc cũng không còn có sự xuất hiện của thuốc lá nữa.

Anh giống như, không chịu ảnh hưởng gì, nhưng có đôi khi cô cố ý giả bộ ngủ tỉnh lại, vẫn sẽ phát hiện bên ngoài hành lang có một bóng dáng cô đơn.

Bệnh viện cái nói này, thật sự chưa từng lưu lại cho cô nửa điểm ấn tượng tốt.

Cô không náo loạn, phối hợp với tất cả các phương pháp trị liệu.

Mỗi ngày đều uống thuốc, trí nhớ của Hạ Sí bắt đầu thay đổi trở nên kém hơn, hành vi phản ứng chậm chạp, thậm chí cô đã quên, ngày đó là sinh nhật của Thời Ngộ, anh vốn nên ngồi ở một nơi náo nhiệt trong đám người, đứng ở dưới ánh đèn sáng ngời, tụ tập vui chơi cùng người thân và bạn bè.

“Thật xin lỗi, em quên mất là sinh nhật của anh.” Rạng sáng hôm sau, cô vừa khóc lóc vừa xin lỗi Thời Ngộ.

Chính mà, với tình trạng hiện tại của cô, không cho phép một mình xuất viện, ngay cả đi ra ngoài mua cho anh một món quà thôi, cũng không thể làm được.

*

Đã gần hai tháng kể từ khi cô tan rã trong không vui vẻ mẹ mình, lúc trước cô cố ý lảng tránh mẹ mình, cho đến khi Từ nữ sĩ liên lạc với cô lại một lần nữa, cô không khống chế tốt cảm xúc của mình, lớn tiếng nói chuyện qua điện thoại, hấp dẫn sự chú ý của y tá đi ngang qua, đồng thời bị Từ nữ sĩ phát hiện ra manh mối.

Lúc Từ nữ sĩ tìm đến bệnh viện, cảm xúc của Hạ Sí đã thay đổi. Bà bắt đầu tự trách, vì sao con gái bà lại biến thành như vậy.

Từ nữ sĩ đã quá xem nhẹ cô, nhưng cũng sẽ đau lòng cho cô, điểm này không thể nghi ngờ.

Biết được hiện tại là cô dựa vào Thời Ngộ, suy nghĩ đầu tiên của Từ nữ sĩ chính là trả hết nợ nần, tiền bạc, chính là tiêu chuẩn đo lường tất cả trong mắt Từ nữ sĩ.

“Hạ Hạ, con đi cùng mẹ đi, mẹ sẽ giúp con tìm bác sĩ giỏi hơn.”

“Mẹ đã tìm hiểu sơ qua những chuyện thằng bé làm cho con, đúng là một đứa trẻ ngoan hiếm có, nghe nói thằng bé ở trường học……” Từ nữ sĩ đánh giá rất cao Thời Ngộ, trong lời nói của bà đều là những điểm ưu tú của anh.

Những lời này rơi vào trong tai Hạ Sí, giống từng mũi kim nhỏ cắm vào trái tim cô, không thấy máu, nhưng lại lở loét tạo nên hàng trăm ngàn lỗ hổng trong đó.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không biết bắt đầu từ khi nào, Hạ Sí đã có thói quen đập tường ném đồ đạc.

Cảm xúc hưng phấn và cảm xúc tiêu cực đan xen nhau lặp đi lặp lại, chỉ cần có một chút không hài lòng, cô có thể không để ý đến hình tượng mà gào thét. Trong quá trình trút giận, căn bản không ý thức được tất cả những gì mình làm gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến người khác đến mức nào.

Thời Ngộ càng đối xử tốt với cô, trong lòng cô càng khó chịu hơn. Nhưng Thời Ngộ đối xử không tốt với cô, cô liền nhịn không được mà phóng đại những nguy cơ đến vô hạn.

“Anh không cần lo cho em!”

“Anh quản em làm gì! Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì với nhau, anh muốn báo ơn thì cũng đủ nhiều rồi, không nợ gì em nữa. Thời Ngộ, anh không nợ em, không cần vì em mà làm thêm gì nữa, hiểu không?”

“Không phải bởi vì báo ơn, Tri Tri, anh không thích nghe những lời này, về sau em đừng nói như vậy nữa.” Anh nhíu mày, gắt gao khống chế hai tay cô, “Em chỉ tạm thời bị ốm mà thôi, nhưng chuyện cũng không sao, chúng ta cùng nhau cố gắng có được không?”

Những lời này của anh, vẫn luôn rất hấp dẫn cô, hai bàn tay nắm chặt thành quyền lại từ từ thả ra, trong lòng Hạ Sí nghẹn thành một nhóm lửa, có bị thiêu cháy bất kỳ lúc nào.

Cô cầu xin Thời Ngộ trở về trường học.

Ở bên kia, cô lại cầu xin Từ nữ sĩ màn đến một vài thông tin mới cho cô.

Thời Ngộ được đánh giá cao, là nhân tài mà trường học và bệnh viện muốn bồi dưỡng, Từ nữ sĩ nói cho cô biết, “Thằng bé vì con, mà đã từ chối một cơ hội rất tốt.”

Hạ Sí nhắm mắt lại, một câu cũng không nói nên lời.

Thời Ngộ vẫn xuất hiện như mọi khi, chưa bao giờ để cho cô nhìn thấy cảm xúc tiêu cực.

Khoảng thời gian đó, tin nhắn điện thoại của anh rất nhiều, trong lúc vô tình Hạ Sí có nhìn qua. 

Tối hôm đó, khi cô đập vỡ bát canh do chính tay Thời Ngộ nấu cho mình.

Bát sứ rơi xuống vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, nước canh thơm thoang thoảng chảy trên mặt đất, chỉ còn một đống cặn. Cô cũng đã làm đến bước này, người nọ cũng nên tức giận rồi đúng không?

Nhưng Thời Ngộ không có.

Ngược lại còn lo lắng cô sẽ sợ hãi, “Tri Tri, đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.”

Vòng tay ấm áp ôm ấp là thứ mà cô tham lam, nếu cô ích kỷ thêm một chút, thì cô nên ôm chặt hơn.

Nhưng cô không thể phóng túng chính mình, bởi vì như vậy, sẽ huỷ hoại Thời Ngộ.

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không bao lâu, sinh nhật của Hạ Sí cũng đã đến.

Cô sinh vào tháng 5, chỉ nhỏ hơn Thời Ngộ 40 ngày, nhưng lại làm cho người nọ phải chịu đựng áp lực và nỗi thống khổ không thuộc về anh.

Ngày sinh nhật Hạ Sí, bác sĩ cho phép cô về nhà ở một đêm, Từ nữ sĩ muốn đón cô đi chúc mừng, nhưng Hạ Sí từ chối.

Cô và Thời Ngộ cùng trở về Thủy Mộc Thanh Uyển, trên bàn bày một cái bánh kem lớn được bọc bởi một cái lồng trong suốt. Kem trang trí rất xinh đẹp, Hạ Sí nhìn rất cẩn thận, phát hiện ra một chút khuyết điểm nho nhỏ.

Người nọ không được tự nhiên sờ sờ mũi, “Đã học được ngày, nhưng mà, vẫn còn kém người chuyên nghiệp trong tiệm bánh ngọt một chút.”

Thì ra, là anh tự mình làm.

Ở trong mắt Hạ Sí, đây chính là món đồ quý giá nhất.

“A Ngộ, để em múa cho anh xem một điệu đi.”

Ngày đó, tâm tình Hạ Sí rất tốt, trang điểm tinh xảo, thay chiếc váy dài xinh đẹp, vì người mình yêu mà thể hiện một điệu múa hoàn mỹ.

Vừa nắm lấy làn váy lên cúi chào, vừa mới ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt tràn ngập ánh sao dịu dàng kia, đáy mắt ngập tràn tình ý. Chỉ riêng tiếng vỗ tay của một người kia đã vượt qua hơn cả khán đài không có chỗ ngồi.

Nữ hài uyển chuyển khởi vũ thân ảnh giống một con con bướm, không chút do dự chạy như bay đến bên cạnh người mình thích, trao cho anh nụ hôn nóng bỏng duy nhất của mình. Máu chảy xuôi trong cơ thể bắt đầu sôi trào, cô xúc động lại nhiệt tình, thậm chí bất chấp hậu quả muốn giao phó bản thân mình cho anh.

Dù cho ý loạn tình mê, người nọ cũng kiên trì bảo vị điểm mấu chốt cuối cùng của cô, “Tri Tri, anh phải có trách nhiệm với em.”

Đôi tay dán sau lưng thay cô kéo khóa kéo, nhẹ nhàng nói xin lỗi bên tai cô, cảm thấy mình đã xúc phạm cô.

Bị đẩy ra, Hạ Sí nhất thời ngẩn ra, đôi mắt đen nhánh kia mở to nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, dù có cố gắng thế nào cũng không thể tập trung được.

Một giây trước tâm tình cao ngất, giây tiếp theo lại cảm thấy, mình cái gì cũng không làm tốt.

Rõ ràng, tất cả mọi thứ đều là do cô dựng lên.

Từ trước đến nay anh chưa từng làm chuyện gì với lỗi với cô, nếu không phải muốn nói sai, có lẽ là, sai khi gặp phải cô một người tồi tệ như vậy.

Không có ai nhìn người mình thích chịu đựng đủ loại dày vò còn có thể thờ ơ, Hạ Sí cũng thế.

Cô rất hiểu tính cách của Thời Ngộ, càng ý thức trách nhiệm trong lòng anh mãnh liệt đến mức nào, nếu cô vẫn tiếp tục sa sút như vậy, Thời Ngộ cũng sẽ không giống như những người ích kỷ kia vứt bỏ cô.

Chỉ cần cô tỏ ra yếu đuối, thì anh sẽ không ngừng trả giá vì cô.

Như vậy, không tốt.

Trước kia cô đã từng suy nghĩ rất cực đơn, chỉ cần là đồ thuộc về mình, đến chết cũng phải nắm thật chặt, nhưng hôm nay, cô đã đổi ý.

Luyến tiếc.

Làm sao cô có thể để cho ngôi sao duy nhất và chói lọi nhất mà cô có thể nhìn thấy rơi xuống thung lũng sâu và bị bao phủ bởi lớp bụi bặm.

*

“Phanh —— ào ——”

Chuyện xảy ra tối hôm đó, Hạ Sí đã không còn nhớ rõ lắm, chỉ nghe thấy, âm thanh đập vỡ đồ đạc đặc biệt chói tai.

Chứng rối loạn lưỡng cực, cực lạc cực bi, trong hai loại cảm xúc tương phản cực đoan phải chịu đựng sự dày vò, bất luận là người nào cũng không thể bảo đảm mình có thể giữ được lý trí.

Cô hình như đã cãi nhau với Thời Ngộ một trận, một mình cãi nhau.

Và rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra?

Một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống trên mặt Thời Ngộ, làm cay mắt Hạ Sí.

Cô sợ hãi tới mức hét lên chói tai, người nọ không thèm để ý đến vết thương của mình, không ngừng xoa dịu cảm xúc của cô, “Không sao, không sao đâu, Tri Tri, đừng sợ.”

“Bệnh viện, đi, bệnh viện……” Cô hoảng loạn và bối rối, hoàn toàn trở nên bất an.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, miệng vết thương không sâu, nhưng thiếu chút nữa đã làm tổn thương mắt.

Hạ Sí cúi đầu nhìn hai bàn tay trống rỗng, trong đầu hiện lên hình ảnh mình ném một món đồ cứng, liền bị dọa sợ tới mức khóc lớn, “Em đã làm cái gì……”

“Em sai rồi.” Cô đau khổ nắm lấy tóc mình, bắt đầu thú tội, “Em sai rồi, em sai rồi.”

Thậm chí cô còn thống hận đôi tay này của mình, vẫn luôn đập lên trên tường, giống như không cảm giác, đập đến mức sưng đỏ lên cũng không biết dừng lại. Cô sai rồi, cho nên cô phải nhận sai.

“Làm sao em có thể, làm sao có thể thương tổn anh ấy……” Trong miệng Hạ Sí đọc đi đọc đi câu nói kia: “Tri Tri không thể làm tổn thương A Ngộ.”

Đúng lúc vào ngày sinh nhật của cô Từ nữ sĩ gửi lời chúc mừng, nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên Hạ Sí tỏ ra yếu đuối ở trước mặt mẹ mình, nói những lời giống như năm đó, “Mẹ ơi, mẹ giúp con đi.”

Cô khóc đến nỗi giọng nói khàn khàn, “Mẹ ơi, mẹ giúp con đi, cầu xin mẹ.”

Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của con gái và bàn tay sưng đỏ, Từ nữ sĩ như một con dao cứa vào, gật đầu đồng ý.



Hạ Sí tự làm mình bị thương, rốt cuộc cũng chọc giận Thời Ngộ.

“Tri Tri, em……” Rốt cuộc vẫn không nỡ nói ra một câu nặng lời với cô, anh không oán hận vì cô đã làm anh bị thương, chỉ là buồn bực vì cô cố ý thương tổn thân thể của mình.

“Về sau không được lại thương tổn chính mình nữa!” Anh không nỡ nổi giận với cô, cũng chỉ có như thế mà thôi.

Hạ Sí bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chúng ta chia tay đi.”

Rốt cuộc, cô vẫn nói ra hoàn chỉnh câu nói kia với Thời Ngộ. Giọng điệu nhẹ nhàng và bay bổng, đơn giản giống như đang kể cho mọi người nghe về những gì bọn họ đã ăn ngày hôm nay.

“Tri Tri!” Thời Ngộ cho rằng, cô lại thiếu cảm giác an toàn.

Hạ Sí mạnh mẽ vặn bàn tay đang nắm chặt cô tay mình ra, “Đây không phải là đang giận dỗi, em nghiêm túc đó.”

“Anh không đồng ý.” Trên mặt Thời Ngộ hiếm khi lộ ra vẻ mặt phức tạp như vậy, nhưng lại rất kiên định, “Anh sẽ không chia tay với em.”

“Thời Ngộ, em phải đi.” Hạ Sí nhắm mắt lại, không hề nhìn anh, “Bất luận là thành phố Vân Dương hay thành phố C, đều là nguồn gốc ác mộng của em, em đã đồng ý với mẹ là sẽ rời đi, thay đổi hoàn cảnh bắt đầu một cuộc sống mới.”

Thời Ngộ vẫn cứ theo cô, “Em muốn đi đến nơi khác, anh cũng có thể ở bên cạnh em, không cần chia tay.”

Đột nhiên Hạ Sí trừng lớn mắt, một lần nữa vùng khỏi cánh tay anh đang vươn tay, “Anh vẫn không nghe rõ sao? Em không muốn ở bên anh, em muốn tránh xa khỏi anh mà!”

“Chính là bởi vì muốn đến gần em, mới cưỡng ép chính mình thành như vậy, anh không cần lại bị ảnh hưởng em nữa!”

Ngày đó, cô đã nói rất nhiều với Thời Ngộ.

“Em biết anh đối xử với em rất, nhưng anh càng đối xử tốt với em, em càng cảm thấy đau khổ!”

“Là em không biết tốt xấu, lãng phí tâm tư và sự trả giá của anh, là em không có lương tâm.”

“Tình yêu của anh em không nhận nổi, xem như em cầu xin anh, buông tha cho em đi……”

Có lẽ là đã bị những lời nói này của cô làm tổn thương vạo tận trong tim, lần đầu tiên Thời Ngộ mạnh mẽ từ chối yêu cầu của cô như vậy, “Anh không đồng ý.”

Tình huống của Hạ Sí trở nên càng tồi tệ hơn, cô đã tìm được biện pháp đối phó với Thời Ngộ, không cần cố ý trút giận lên người khác, chỉ cần dùng mình làm lợi thế, là có thể ép buộc anh lần lượt thỏa hiệp.

Từ nữ sĩ nói, chỉ cần cô lặng lẽ rời đi không một tiếng động, một thời gian dài sau, người nọ tự nhiên sẽ từ bỏ.

Hạ Sí lắc đầu.

Cô biết, Thời Ngộ sẽ không như vậy.

Ngược lại sẽ bởi vì cô, ngay cả chuyện của chính mình cũng vứt bỏ không thèm ngoái đầu nhìn lại.

Lần đó Hạ Sí tàn nhẫn với chính mình, nằm ở trên giường bệnh ba ngày mới tỉnh lại, người đàn ông ngày thường luôn bình tĩnh rốt cục cũng gấp đến đỏ mắt, “Em thành công rồi, Tri Tri.”

Cô đã thành công.

Đào thân thể của anh đào ra, lấy trái tim đầm đìa máu tươi kia đi.

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bọn họ đều biết vì sao đối phương lại đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng trước khi cô rời đi, ngay cả một suy nghĩ cũng không dám lưu lại cho Thời Ngộ.

Chứng rối loạn lưỡng cực khó chữa khỏi, cô không thể dự đoán được mình sẽ trở thành như thế nào, càng không dám tùy hứng đặt cược vào tương lai.

Thời Ngộ tự mình đưa cô đến sân bay, trên đường đi, cô đều giữ im lặng, không nói một lời nào.

Trước khi kiểm tra vé, Thời Ngộ đưa tay che mắt cô lại, cách mu bàn tay một nụ hôn rơi xuống trước mắt cô, “Tri Tri, đừng hối hận.”

Cô nói, “Được.”

Bọn họ không còn là quan hệ bạn trai bạn gái nưax, cho nên ngay cả nụ hôn chia tay cũng phải kiềm chế như vậy.

Đây chính là kết quả Hạ Sí mong muốn.

Không có nàng, thời ngộ sẽ chậm rãi biến trở lại bộ dáng hăng hái như trước kia. Anh ấy tốt như vậy, nên đi về phía trước, không bị cô ấy vấp ngã.

Nếu chữa khỏi bệnh, cô sẽ trở lại.

Hy vọng rằng khi đó, anh vẫn còn ở đó.

Những lời này, đến cuối cùng Hạ Sí cũng không nói ra miệng.

Năm 19 tuổi, cô đã trải qua quá nhiều chuyện vui buồn và tan hợp mà có người không thể trải nghiệm nó trong suốt cuộc đời của mình.

Giống như động thái cuối cùng mà cô lặng lẽ đưa ra.

Chỉ có chính mình mới có thể nhìn thấy.

Cuộc sống ảm đạm của cô giống như một bát thuốc bắc, mỗi một ngụm uống vào đều rất đắng, nhưng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay. Mà anh lại đang giấu nó ở đáy bát, chỉ có một viên kẹo sữa.

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Nước mắt chảy dài, khóc xong đau mắt.

Ngày mai tôi phát kẹo?

Editor: Tác giả không chỉ hành cái lưng như 50 tuổi của tui mà còn làm tui khóc sưng cả mắt.