“Con rửa mặt trước đi, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với conl”, Kiều Phương thấy anh mơ màng thì đốc xúc.

“Vâng!”, Triệu Lâm lên tiếng, rửa mặt xong anh cũng tỉnh táo hơn, ánh mắt của Kiều Phương nhìn thẳng vào anh nói: “Sắp tới chúng ta sẽ có vài thay đổi trong cuộc sống, mẹ mong con hãy chuẩn bị tâm lý!”

“Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”, Triệu Lâm nghiêm túc lên, mỗi lần mẹ dùng giọng điệu này nói với anh là đều có chuyện quan trọng xảy ra.

“Mẹ... và người thân đã liên lạc với nhau, hôm nay con cũng thấy đó, người đàn ông kia là cậu của con, cũng là em tư

của mẹ!”, Kiều Phương nói.

Triệu Lâm không vội tiếp lời mà nhíu mày, theo lý thì mẹ và người nhà liên lạc lại là chuyện tốt mà?

Anh nghĩ tới những gì mình nghe được khi đứng ngoài cửa thì hỏi: “Sẽ thay đổi thế nào ạ?”

“Cuộc sống bình thản của hai mẹ con ta sẽ thay đổi!", Kiều Phương nói đại khái, ánh mắt trốn tránh, hiển nhiên bà chỉ tới để báo trước cho Triệu Lâm, không định nói rõ mọi việc.

Trên mặt lộ vẻ do dự, anh vốn muốn hỏi thêm nhưng thấy dáng vẻ của mẹ muốn nói lại thôi thì đoán là trong lòng bà có áp lực.

Nghĩ thế, anh an ủi ngược lại mẹ: “Con biết rồi, mẹ, dù hoàn cảnh và địa vị thay đổi thế nào.

Chúng ta vẫn sẽ sống tốt!


Có vài việc, nếu mẹ không thể gánh nổi thì đừng cố, con đã trưởng thành rồi!

Con có thể gánh thay mẹ vài việc mài!”

“Sẽ không có chuyện gì đâu, con cứ yên tâm, chờ mẹ nghĩ thông suốt thì nói rõ với con!”, Kiều Phương giải thích.

“Vâng!”, Triệu Lâm gật đầu.

“Con cũng nghỉ sớm một chút, mai còn phải đi làm!”, Kiều Phương thở phào rồi rời khỏi phòng.

Bà cứ tưởng Triệu Lâm sẽ hỏi mình vài việc. Nhưng xem ra con trai đã trưởng thành thật rồi. Đợi khi mẹ đã rời khỏi.

Triệu Lâm nằm trên giường, mày nhíu chặt.

Anh lờ mờ đoán được quan hệ của nhà mẹ với mẹ có vẻ phức tạp hơn mình nghe thấy.

Từ nhở, trong ấn tượng của Triệu Lâm, mẹ là người có thể che mưa che gió cho mình.

Nhưng có thể khiến mẹ tới báo trước để mình chuẩn bị tâm lý thì hiển nhiên việc đó không đơn giản.


Nếu đã vậy... Trong đầu Triệu Lâm toát ra một ý nghĩ.

Nhưng ý nghĩ vừa lướt qua thì đã bị anh cắt đứt.

Chuyện như thế chỉ có thể chờ mẹ nói ra, hiện tại nghĩ thêm thì cũng chỉ phiền não, chẳng có tác dụng gì?

Triệu Lâm xoa ấn đường, có câu “Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng rắn trước đã”.

So với bị động tiếp nhận, để người khác quyết định cho thì không bằng thử để được thế chủ động.

Triệu Lâm lấy viên ngọc thách trong ngăn tủ ra. Khối ngọc này ban đầu toả ra ánh sáng rực rỡ mà nay đã trở nên mờ đi một chút nhưng anh nhìn ra được bên trong còn rất nhiều năng lượng.

Bệnh của Lý Diệu Diệu không quá lạc quan, thực lực của anh tăng lên phần nào thì sẽ có thêm một phần thành công.

Triệu Lâm tự nhận là nhà họ Lý đã giúp anh quá nhiều, Lý Diệu Diệu tuyệt đối không thể bị gì trong tay anh.

Nếu không nghe lời, món nợ ân tình này anh phải gánh cả đời.

Triệu Lâm khoá cửa phòng lại, bắt đầu vận chuyển công pháp, bắt đầu hấp thu năng lượng trong miếng ngọc.

Cùng lúc đó, trang viên nhà họ Lý. Trần Thi Mạn bị phản ứng của Lý Sơ Ảnh doạ sợ. Cô ta giật mình.

“Thi Mạn, cậu còn nhớ Ngũ Long Sơn không?”, Lý Sơ Ảnh dò hỏi.

“Nhớ, sao thế? Ba năm trước chúng ta từng tới đó mài”, trên mặt Trần Thi Mạn tràn đầy sự hoài nghi, sao lại tự dưng nhắc chuyện cũ?

Lý Sơ Ảnh đang định nói tiếp thì bỗng ngậm miệng.