Ánh mắt Triệu Lâm càng thêm kỳ lạ, chuyện lớn là điều tra nhân khấu hả?

Nhưng vì lễ phép, Triệu Lâm vẫn trả lời: “Trong nhà của tôi còn mỗi mẹ con tôi sống nưong tựa nhau mà thôi, không có anh chị em gì cả, tôi là con một!”

Nghe Triệu Lâm nói mình là con một sống với mẹ, Lý Thanh Nham ngấn ra.

Lúc này ông ấy mới ý thức được vì sao nhiều năm qua ông cụ Triệu không nhắc tới việc thành hôn, mình phái nhiều người tìm kiếm nhà ông cụ Triệu mà cũng không có tin tức gì.

Hoá ra trong nhà xảy ra chuyện.

Nhưng Lý Thanh Nham không dám khinh khi, không dám chậm trễ, chỉ không ngừng khen ngợi: “Rất tốt!”

“Tốt chỗ nào?”

Trong lòng Triệu Lâm oán thầm rồi chân thành nói: “Chủ tịch, chúng ta nói chuyện chính trước đi!”

Lý Thanh Nham gật đầu, nhìn sang con gái: “Bác sĩ Tiếu Triệu thấy con gái tôi thế nào?”

Lý Sơ Ảnh run lên.

Tới rồi, cuối cùng vẫn tới!


Trốn không thoát rồi!

“Hả?”, Triệu Lâm hoàn toàn chẳng hiểu ra sao.

Bảo anh nhận xét con gái đổi phương?

Gương mặt Lý Sơ Ảnh đỏ rực như quả táo chín, cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng Triệu Lâm.

“Nhận xét một chút đi!”, Lý Thanh Nham thoải mái nói.

Triệu Lâm giật khoé miệng: “Cô Lý xinh đẹp như tiên nữ, dù là trên trời ít có, dưới đất càng hiếm thấy!”

Đây là lời thật, Lý Sơ Ảnh thật sự rất xinh đẹp.

Nói cách khác thì Lữ Nam Nam là kiểu có thế khiến người ta quay đầu khi đi trên đường nhưng nếu không so sánh thì không có đau thương, nếu so Lữ Nam Nam với Lý Sơ Ảnh thì sự chênh lệch cũng xuất hiện.

Dù là vóc dáng, làn da, gương mặt, khí chất, Lữ Nam Nam đều bị Lý Sơ Ảnh đè ép.

Cô gái như Lý Sơ Ảnh, dù là so với những minh tinh màn bạc thì hoàn toàn không thua kém


Chỉ là Triệu Lâm không rõ vì sao Lý Thanh Nham lại hỏi như vậy.

Được người ta khen lộ liễu như vậy trước mặt, Lý Sơ Ảnh đỏ mặt hơn.

Cô có chút bất đắc dĩ, trừng bố một cái, sau đó nhỏ giọng cảm ơn Triệu Lâm.

Lý Thanh Nham cũng cười lớn, rõ ràng ông ấy khá hài lòng về câu trả lời của Triệu Lâm.

Triệu Lâm có chút bất đắc dĩ, tâm trạng vốn lo âu cũng tan dần.

Anh xoa ấn đường: “Chủ tịch Lý, ông bảo tôi tới là vì chuyện này à? Nếu thì ông tìm người khác hỏi thử, có lẽ sẽ nhận được đáp án hay hơn, dù sao vẻ đẹp của cô Lý, ai cũng nhìn ra được!”

“Ha ha ha, người khác thì không được!”, Lý Thanh Nham xua tay, vẫn cười tủm tỉm nhìn Triệu Lâm: “Người khác không so được với cậu!”

Triệu Lâm nghe ra ẩn ý trong lời đối phương nên hỏi: “Chủ tịch Lý có ý gì?”

“Lúc này mà còn gọi chủ tịch thì mới là không thích hợp!”, Lý Thanh Nham nhìn Triệu Lâm.

“Không gọi là chủ tịch thì gọi là gì?”, Triệu Lâm hỏi.

Lý Sơ Ảnh như nhận ra gì đó, khoé mắt giựt giựt.

Lý Thanh Nham lại cười, ngồi ngay ngắn rồi nói thẳng: “Đương nhiên phải gọi là bố vợ! Nhóc con, gọi một tiếng bố vợ nghe nào!”

“Cái gì… cái gì?”, Triệu Lâm nghe thấy lời đê nghị này thì trong mắt loé lên tia không thế tưởng tượng, cảm thấy bản thân nghe nhầm.

“Tôi nói gọi một tiếng bố vợ nghe cái nào!”, Lý Thanh Nham nói thẳng, tuy ông ấy không muốn bày ra cái giá của người vai trên, mặt mày cũng vui vẻ, nhưng người vẫn mang uy nghiêm khônq thể miêu tả.