Anh Ngọc tự nghĩ một mình, rồi cũng tự thở dài. Thật không hiểu vì sao cả mẫu thân là người xưa nay hòa nhã hiền dịu lại tỏ ra ghét bỏ Mộng Khuê đến vậy? Mộng Khuê có chỗ nào không tốt? Thật là đau đầu mà! Anh Ngọc nghĩ cũng nghĩ không thông, bước chân không tự chủ cũng định hướng một đường đến Đinh phủ. Nhưng nàng đi còn chưa được bao xa, liền nghe một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau:

- Kì Phong!

Anh Ngọc dừng bước, quay đầu lại ngay. Giọng nói êm dịu lại còn ngọt ngào như nước cam lồ, chỉ có một trên đời ấy còn có thể là ai? Chính là thiên tiên mỹ nữ trong lòng nàng Đinh Mộng Khuê cô nương đấy thôi! Anh Ngọc vui mừng như điên, chạy nhanh trở lại dang ôm xiết lấy Mộng Khuê nhấc bổng lên xoay một vòng. Mộng Khuê ngượng ngùng đẩy nàng ra, nói khẽ:

- Kì Phong! Người thật là...Ở giữa đường lớn đó!

Anh Ngọc mỉm cười, thả Mộng Khuê xuống. Lúc này thực đã rất khuya, trên đường vắng người nhưng quả thật là đang ở giữa đường lớn. Mấy ngày không gặp, lại xảy ra biết bao kinh biến. Nếu không phải Mộng Khuê kịp nhắc nhở, Anh Ngọc tuyệt đối không chỉ đơn giản là ôm nàng lên thôi đâu. Nhưng nghĩ đến một chuyện, Anh Ngọc nắm tay Mộng Khuê vừa dìu dắt đi vừa hỏi:

- Nương tử, vì sao giờ này nàng còn ở đây. Không lẽ...

Lúc chiều nàng ấy có đến lại bị Mạnh phu nhân cho người đuổi đi. Chẳng lẽ nàng đã đứng bên ngoài phủ quận công chờ đến giờ phút này?

Dường như biết được Anh Ngọc đã đoán ra, Mộng Khuê chỉ khẽ gật đầu. Ngón tay nàng trong bàn tay Anh Ngọc khẽ níu chặt, giọng nhỏ nhẽ đủ khiến người kia yêu đến ngất ngây:

- Lúc nghe được tin của người, thiếp thật lo lắng lắm, lại không có cách nào vào được đại lao hình bộ...Thiếp đành phải ở bên ngoài hoàng cung chờ tin tức của người. Mãi đến khi nhìn thấy kiệu trong cung đưa người đến phủ quận công. Cho nên thiếp theo đến. Lại...lại vẫn không gặp được người. Không thể an lòng được cho nên đành chờ ở đây.

Anh Ngọc nghe xong, đau xót đến thắt tim. Như thế nào nữ nhân của nàng muốn gặp nàng lại phải chịu ủy khuất đến như thế? Thật là quá đáng mà!

Anh Ngọc khẽ kéo Mộng Khuê ôm vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng yêu thương nói:

- Nương tử ngốc! Nếu đêm nay ta không ra cửa, nàng định chờ ở đây đến sáng sao? Nàng đó, nàng thân là nữ nhân. Ở bên ngoài đêm khuya thế này. Nàng mà có chuyện gì, nàng bảo ta làm sao đây?

Mộng Khuê cúi mặt, lí nhí nói:

- Không thể nhìn được người. Thiếp không có lòng dạ nghĩ đến chuyện khác. Kì Phong...

Giọng Mộng Khuê vừa hơi khác đi, Anh Ngọc vội nâng mặt nàng lên. Nhận thấy khóe mi ươn ướt của nàng, Anh Ngọc lo lắng vội hỏi:

- Nàng làm sao? Sao lại khóc rồi?

Mộng Khuê cắn môi, vùi mặt vào lòng Anh Ngọc, nức nở nói:

- Kì Phong! Là thiếp không may, thiếp là tai tinh, sao chổi giáng thế. Chính thiếp đã mang lại tai vạ cho người. Xin người, hay là...người rời xa thiếp...ưʍ...

Câu nói vừa thốt ra, liền bị Anh Ngọc hung hăng vội vã cúi xuống phong bế môi nàng. Anh Ngọc cố ý hôn thật sâu, thật mạnh bạo, thật cuồng dã như đang muốn trừng phạt với Mộng Khuê. Mãi cho đến khi nhận ra Mộng Khuê hô hấp có chút khó khăn, nàng mới buông ra. Dùng ánh mắt quyết liệt cùng tha thiết nhìn thẳng nàng nói:

- Mộng Khuê, ta nói cho nàng biết, nàng một khắc cũng đừng hòng có suy nghĩ rời khỏi ta. Đồ ngốc! Làm gì trên đời có chuyện tai tinh, còn là sao chổi nữa chứ? Ta nói thẳng với nàng, ta là một người đã từng chết đi. Ta sống lại, gặp được nàng là điều kì diệu nhất, hoàn hảo nhất với ta. Ta không sợ hãi bất cứ ai, bất cứ điều gì nhưng ta sẽ rất sợ hãi nếu mất đi nàng. Cho nên Mộng Khuê, ta van cầu nàng. Ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi ta, có hiểu không?

"Nếu như không có nàng, ta còn cố gắng làm gì, tranh đấu làm gì? Nếu không có nàng, ta tự nguyện chết đi, hồn trôi thảnh thản, khỏi phải bị cuốn xoáy vào vòng kiềm kẹp của các vị danh nhân lịch sử thích xoay chuyển người ta kia."

Mộng Khuê nghe Anh Ngọc nói liền một tràng. Nàng cũng không biết nói làm sao. Nàng nào có muốn rời xa người kia chứ? Có một người yêu thương nàng, ôn nhu và tận tâm với nàng như thế, cầu còn không có, lòng dạ nào mà nàng muốn rời xa? Chẳng phải là vì lo lắng cho người kia hay sao? Có thể những chuyện tai tinh, sao chổi là mê tín, không đáng tin. Nhưng rất rõ ràng, từ khi gặp phải nàng, người tên Mạnh Kì Phong kia liên tiếp gặp phải tai ương cùng hung cực hiểm. Một hai lần còn có thể gọi là trùng hợp nhưng không biết bao nhiêu lần, người đó vì nàng mà thập tử nhất sinh. Bây giờ nàng thật sự hoang mang đến tột độ. Thực sẽ luyến tiếc vô cùng, nhưng nếu nàng rời xa, Mạnh Kì Phong có thể bình an vô sự mà sống, nàng thật sẽ nên như thế!

Anh Ngọc dường như đã đoán được tâm ý của nữ nhân mình. Nàng nhìn ra phía trước, thấy có một thuyền hoa trang hoàng lộng lẫy. Ở thời đại này bấy lâu Anh Ngọc cũng không xa lạ gì. Thuyền hoa kia chính là một dạng thanh lâu di động thời này đây mà. Nhìn thấy các cô nương ôn nhu ở trên thuyền đùa giỡn chèo kéo khách quan. Anh Ngọc chợt kéo Mộng Khuê đến bến thuyền. Mộng Khuê nhìn thấy những chiếc thuyền hoa phía xa, rồi lại nhìn chiếc thuyền hoa đậu ngay bến liền biến sắc mặt, gượng lại, thẹn đỏ mặt nói:

- Kì Phong, người...người lại muốn làm gì? Thuyền đó...không lên được đâu?

Anh Ngọc mỉm cười, kéo tay nàng xích lại gần hơn hỏi:

- Yên tâm đi, ta không lên thuyền hoa gọi cô nương. Ta chỉ thuê một chiếc thuyền cùng nương tử của ta trải qua một đêm yên bình.

Mặt Mộng Khuê đỏ đến lợi hại. Thuê thuyền sao? Người này nghĩ thế nào lại muốn thuê thuyền hoa loại của kĩ nữ thanh lâu tiếp đón quan khách. Còn muốn cùng nàng trải qua ở đây? Nàng chết cũng không chịu.

Thấy Mộng Khuê phản đối, Anh Ngọc khẽ nói nhỏ với nàng:

- Ta đó, đi đâu cũng bị người của hoàng thượng theo dõi. Chỉ có lên thuyền, bơi ra giữa sông, bọn người kia mới buông tha cho ta. Mộng Khuê, nàng chiều ta một lần đi. Thật chỉ muốn có một nơi thanh tịnh cùng nàng tâm sự. Thật lòng, ta mong nhớ nàng đến khổ tâm lắm. Nàng có biết không?

Anh Ngọc càng nói, càng làm bộ dạng tội nghiệp quá chừng. Mộng Khuê chịu không nổi cái cách làm nũng của người kia. Nàng lại quên mất người ta cũng là nữ nhân. Ài! Thôi thì lên thuyền thì lên thuyền. Nếu chỉ là hai người thuê thuyền, sáng hôm sau lên bờ sớm, không để bị bắt gặp thì không sao rồi. Mộng Khuê đành miễn cưỡng gật đầu.

Chiếc thuyền hướng ra giữa dòng. Trong khoang thuyền chỉ có Anh Ngọc và Mộng Khuê. Kẻ kia có ý xấu, vừa lên thuyền liền cố ý đóng chặt hết cửa khoang thuyền, cũng như đóng cả cửa sổ, màn che thông gió cũng không chừa. Mộng Khuê đã biết ngay là kẻ kia muốn gì rồi. Nàng thẹn thùng đỏ mặt, thực hối hận vì đã mềm lòng mà lên thuyền này quá mà. Anh Ngọc làm xong công tác bế quan tỏa cảng, liền là xoay qua ôm ngang Mộng Khuê bế lại giường. Mộng Khuê biết cũng không thể kháng nghị, càng là không nỡ kháng nghị. Người này lại vừa trải qua một phen kinh hiểm, nàng có thể làm cũng chỉ an ủi vỗ về người ấy một chút. Dù sao thì đây là người mà nàng yêu đến như vậy...

Anh Ngọc sau khi thỏa mãn tâm tình, thật quá mệt mỏi mà gục bên gối Mộng Khuê ngủ thiếp đi. Mộng Khuê nhìn người kia mệt đến như thế mà bàn tay vẫn luyến tiếc ôm chặt lấy hông nàng, cứ như sợ vừa nhích tay là vuột mất. Mộng Khuê dở khóc dở cười. Cái người này, nàng thật không biết phải làm sao yêu cho hết. Anh Ngọc ngủ say thật. Từ suốt quãng đường về kinh thành nàng đều không thể ngon giấc. Về kinh, gặp Lê Duy Minh, lại thêm chuyện Lê Duy Minh ban hôn cho Mộng Khuê, nàng càng là đau đầu khổ tâm muốn chết. Rồi từ lúc nàng đánh chết Lê Đắc Lộc, bị bắt vào nhà giam đều là thức trắng không yên. Rồi lên đài đánh nhau với Lê Dĩ Ninh, thực ra thì là nàng bị đánh, tổn thương cũng không nhẹ, nói thế nào cũng là tổn thân mệt mỏi đến cùng cực rồi.

Nhìn Anh Ngọc ngủ ngoan như một đứa trẻ, Mộng Khuê bất giác không kiềm được xúc động, nàng xoay qua hôn khẽ lên mi mắt nhắm chặt của người kia. Lại hôn dần đến mũi, rồi đến môi, dần lại đến cổ...Lúc nàng hôn đến trên ngực người kia. Đập vào mắt nàng là một vết bầm đen thật lớn. Hơn nữa trên vai trên ngực Anh Ngọc đều chi chít những vết hằn roi. Mộng Khuê cắn môi, dằn nén đau xót. Cái người này, bị thương đến như thế, cũng không chịu than một tiếng với nàng. Một giọt lệ nóng không kiềm chế được rơi xuống. Mộng Khuê xót xa, thật nhẹ nhàng chạm khẽ lên những vết thương kia. Mộng Khuê nghẹn ngào nấc khẽ một tiếng. Bầm đến như thế, chắc phải đau lắm! Ở trên thuyền lại không có thuốc để nàng thoa cho người kia. Nghĩ nghĩ, Mộng Khuê chỉ còn cách hôn lên các vết thương kia, như là một cách an ủi.

Anh Ngọc vẫn là đang ngủ say, động tác của Mộng Khuê cũng thật nhẹ nhàng,nhưng không hiểu sao nàng vẫn giật mình thức giấc. Anh Ngọc vừa choàng tỉnh, liền hoang mang đưa mắt xung quanh tìm kiếm. Mộng Khuê tư thế đang đặt môi ở trên thân người kia. Người ta lại chợt tỉnh, nàng vừa xấu hổ vừa có chút áy náy, ngượng ngùng khẽ hỏi:

- Làm người tỉnh giấc sao? Kì Phong, người bị thương nhiều quá, có đau lắm hay không?

Anh Ngọc khẽ mỉm cười, ôm ghì Mộng Khuê kéo vào lòng nói:

- Không có đau. Dù có thật là đau đi nữa, nhìn thấy nàng liền là hết đau.

Mộng Khuê thẹn thùng, áp mặt vào người Anh Ngọc mắng yêu:

- Đáng ghét!

Nàng sờ nhẹ lên khuôn mặt gầy gò của Anh Ngọc, khẽ nói:

- Người còn mệt, ngủ thêm một lúc đi!

Anh Ngọc lắc đầu, kéo ngón tay nàng lên môi vừa hôn vừa nói:

- Thật là rất mệt, nhưng chẳng mấy khi được bên nàng. Ta luyến tiếc nàng, không có đành lòng ngủ được.

Mộng Khuê khẽ cười, tựa đầu vào vai Anh Ngọc hỏi:

- Kì Phong, người có bao giờ nghĩ là do chúng ta hai nữ tử lại cùng nhau, nghịch mệnh trái với luật trời, cho nên mới gặp nhiều tai ương như vậy cản trở. Người...người không sợ hay sao?

Anh Ngọc nhíu mày, nàng trầm mặc một lúc sau đó cúi đầu xuống, một lần nữa trừng phạt cắn lên cổ Mộng Khuê. Mộng Khuê khẽ rên một tiếng. Anh Ngọc cũng không cắn thương nàng, chỉ là cố ý tạo cho nàng một dấu vết sau đó kéo cằm nàng nâng lên đối mắt nàng nói:

- Đinh Mộng Khuê ta nhắc cho nàng nhớ. Ta và nàng là hai người yêu nhau, lưỡng tình tương duyệt. Cái gì mà nghịch mệnh cái gì mà luật trời? Ta không quan tâm. Ta chỉ biết, ta yêu nàng và nàng là của ta. Từ giờ phút này, ta sẽ bằng bất cứ giá nào để bảo vệ tình cảm này của hai chúng ta. Bất cứ ai, dù có là ông trời cũng không thể chia cắt!

Lúc Anh Ngọc nói lời này, trong tia mắt nàng hằn lên một tia oán khí. Mộng Khuê biết nàng bởi vì bị áp bức rất nhiều cho nên mới oán hận đến như vậy. Nghĩ đến, Anh Ngọc cũng chỉ là một nữ nhân như nàng. Cũng là một thân mềm yếu, trói gà không chặt, nhưng Anh Ngọc lại bị lôi kéo kìm kẹp trong cách thế lực quyền uy, đương đầu đều là đại sự sinh tử. Thật là nghĩ đến cũng khiến Mộng Khuê nàng kinh hãi. Người kia khốn khổ như vậy vẫn không từ bỏ, vẫn quyết bảo vệ đến cùng tình cảm với nàng. Nàng càng không thể để người kia thất vọng được. Mộng Khuê nghĩ xong, trong lòng cũng tràn đầy niềm tin. Nàng chủ động hôn nhẹ Anh Ngọc, rồi thì thầm nói vào tai nàng:

- Kì Phong, người ngoan nhắm mắt lại. Thiếp hát cho người nghe!

Anh Ngọc mỉm cười, nương tử yêu dấu đây là muốn dỗ nàng đi ngủ sao? Quả thật nàng rất muốn ngủ. Chẳng phải do luyến tiếc không có nhiều thời gian bên nhau, nàng mới muốn thức bồi bên nương tử. Nhưng mà nương tử lại xót nàng. "À ừm thì... ngủ thì ngủ." Anh Ngọc khẽ ậm ờ rồi lùi người tụt xuống, gối đầu lên chân Mộng Khuê, để Mộng Khuê ôm lấy đầu nàng. Nàng thì thỏa mãn nhắm híp mắt, ở trong lòng Mộng Khuê được nghe mùi hương quen thuộc của nàng, lại còn được nghe thanh âm êm dịu của nàng hát ru bên tai. Thực cứ được như thế này mãi, làm tiên cũng không sánh bằng!

Ở trong một thuyền khác, ở bờ bên kia sông, Lê Tông, Đỗ Chí cùng Nguyễn Chấn đang hội tụ trong khoang thuyền. Đỗ Chí đặt chung trà xuống bàn, hướng sang Lê Tông nói:

- Chúng ta cứ như vậy mà tiến hành. Cửa đông và cửa tây, xin nhờ Lê Tông đại nhân. Còn cửa nam, Nguyễn gia quân của Nguyễn đại nhân chiếm giữ. Lão mỗ sẽ đánh vào từ cửa bắc.

Lê Tông ngước mắt nhìn ra xa khẽ cảm thán nói:

- Lê Duy Minh nếu không phải ép người quá đáng, chúng ta cũng không phải đi đến bước đường này. Thái tổ, Thái tông, không phải chúng thần muốn bất trung. Nhưng phải trung với một hôn quân như thế...Ai!

Nguyễn Chấn nhìn hai vị trọng thần vẻ mặt trầm trọng, bản thân ông nhíu mày thở dài. "Lê Duy Minh, Nguyễn Chấn ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ bất trung với ngài. Nếu không ngài quá tuyệt tình vì muốn đoạt binh quyền của Nguyễn gia mà bức tử năm nhi tử của ta, Nguyễn Chấn ta sao lại đến bước đường này. Thái tổ, thái tông xin thứ cho lão thần. Vì gia môn, vì toàn tộc Nguyễn gia, Nguyễn Chấn chỉ là muốn tự vệ!"