Ông Lưu rót cho ông Lan một chén trà, sau đó đẩy tới trước mặt ông lão, rồi hạ ấm trà xuống, đưa mắt ra hiệu cho ông Lan.

Ông Lan biết ý, cũng làm y như vậy, lắc đầu cười khổ:
-Ở cạnh nhau từ bé đến bây giờ cũng sắp phải ngửi mùi đất, ngươi vẫn chẳng muốn chịu thiệt dù chỉ là chút ít.

Ta cũng đến chịu đấy!
Ông Lưu nhấp nhẹ ngụm trà, sảng khoái nói:
-Haha! Cả cuộc đời ta cũng chỉ có ông là mục tiêu phấn đấu, nếu phải chịu thiệt một chút, ta sợ mình sẽ mãi là một tên nô tài hèn nhát.
-Lão già ngươi vẫn rất mâu thuẫn.

Bản thân đã không muốn thấp kém nhưng ngày xưa cố tông chủ giải trừ khế ước bán thân của gia tộc ngươi, ngươi lại chối bay chối biến.

Rồi lại biến ta thành cái mục tiêu để bước qua, khiến bản thân không vì khế ước kia mà tự ti đứng lại.

Cái mâu thuẫn đấy của ngươi, cả đời này ta cũng không giải thích được.
Ông Lan nhíu nhíu đôi mày, trầm tư nói.
-Ta chỉ là nô tài nhà họ Lý, nhưng không cho phép người ngoài nhìn gia tộc chúng ta như đám nô tài, đấy là lòng tự tôn.

Có thế thôi mà ông cũng không hiểu.
Nghe ông Lưu nói vậy, ông Lan lắc lắc cái đầu, thở nhẹ một hơi, đôi mắt lim dim như để nhớ lại chút quá khứ xa xưa ấy, nhẹ giọng nói:
-Quả thật không hiểu, sao ngươi vẫn cố chấp coi mình là nô tài nhà họ Lý, đã từ lâu, gia đình của ngươi đã như người thân của họ rồi! Đến bây giờ vẫn giữ khuôn phép như vậy, Lý Xuân và đám nhỏ cũng chẳng biết ăn nói thế nào với nhà ngươi?
Ông Lưu vừa nghe vừa nhìn lên ban thờ nhà mình, ở nơi ấy, hai bài vị tên Lý cùng Lưu được đặt ngang hàng với nhau.

Ông Lưu mắt hơi đỏ, đúng vậy, đã từ lâu lắm rồi, ông cũng chẳng còn là nô tài thân cận nhất của nhà họ Lý.

Có điều ông lại sợ, sợ sau này đám con cháu họ Lưu nhà ông sẽ không còn ra sức mà phò tá những thế hệ tiếp theo của Lý tộc.


Khế ước năm đó vốn là sự biết ơn sau khi sống lại từ trong tai kiếp diệt tộc, dù đã qua bao đời, cái ý niệm kia vẫn sáng rực như năm ấy.

Chỉ là hiện tại, ông Lưu cũng sợ rằng bản thân không còn quan trọng với gia đình họ Lý này nữa.
Nhìn đôi mắt đỏ sọng của ông Lưu, ông Lan biết người bạn già của mình nghĩ gì, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành bên Linh Kiếm Tông hùng vĩ, lúc nó bị hủy diệt, cũng vẫn là hai người cay đắng mà chứng kiến.

Cái tình cảm gắn bó keo sơn đó cũng đủ để ông hiểu tâm tính của con người trước mặt này.

Cái khế ước năm đó đến bây giờ đã chẳng còn mấy giá trị, thứ thực sự khiến Lưu lão can tâm tình nguyện trở thành nô tài, nó thực ra là vì ân đức to lớn mà nhà họ Lý dành cho.
Quả thật, nhà họ Lý rất đặc biệt, cái phân biệt về giai tầng trong nhà họ gần như là chẳng có.

Con nhà họ có cái gì, nhà họ Lưu đều có, nhà họ Lưu gặp chuyện gì không giải quyết được thì vẫn là nhà họ Lý đến chở che.

Sự mâu thuẫn của Lưu lão theo như ông Lan cố giải thích, nó giống như một con chó sợ chủ nhân của mình không cần mình nữa.

Nhưng mà rõ ràng nhà họ Lý đâu có bao giờ coi nhà họ Lưu là thứ thấp hèn như vậy.

Ông Lan vốn là người ngoài cuộc, cảm khái như vậy cũng chỉ vì muốn ông bạn già của mình dứt bỏ được chút canh cánh ấy ra khỏi lòng.

Lý Xuân vốn coi Lưu lão như cha, đám trẻ kia cũng coi lão chẳng khác gì ông nội, chỉ là cái ràng buộc kia khiến thứ tình cảm ấy gặp phải rào cản khó hiểu mà không thể thực sự bước qua.
-Mấy ngày qua ông đi đâu vậy, ta hỏi Lan Mạc nó cũng không dám trả lời.
Ông Lưu đột nhiên lên tiếng cắt đứt cái không khí u ám trong mái nhà tranh.
-Ta đi nhìn Vấn Thiên một lát.
— QUẢNG CÁO —
Nghe câu trả lời của ông Lan, ông Lưu liền nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn sáng ngời của lão bạn mình, lắc đầu cười khổ:
-Ông đùn đẩy trách nhiệm dẫn dắt những mầm non này cho ta, để thảnh thơi đến nhìn Vấn Thiên, ông cũng đủ trượng nghĩa đấy!
-Haha! Ta đi một mình thì mới có thể sớm mà về, để ngươi đi cùng, vậy liền theo thằng bé đến tận màn sương đen kia mất.
Ông Lan ha hả cười thú vị nhìn biểu cảm của Lưu lão.
-Thằng bé vẫn ổn chứ! Lần trước Vệ trở về cũng chỉ nói qua tình hình.


Nói Vấn Thiên cùng Khánh Điệp đánh nhau với đám người Tiên Điện, Khánh Điệp bị thương phải sớm tới Thanh Dương Quan, Vấn Thiên thì miên man gần một ngày mới tỉnh.

Ta định đi thăm bọn chúng thì Tiểu Vệ nó liền gàn, lúc trước ta bảo để người âm thầm bảo vệ hai thằng bé nó cũng gàn, từ hôm đó đến giờ ta vẫn buồn bực không thôi.
Ông Lưu than thở nói.
-Ông cùng ta sống quá lâu khiến bản thân nhạy cảm với những biến cố xảy ra cho hậu bối của mình.

Chỉ là chúng ta quên mất, nếu cứ che chở như vậy, mầm cây mà chúng ta yêu quý khi lớn lên liền sẽ chẳng chịu được dông gió.

Nhìn Vệ cứng cỏi như vậy chắc ông cũng hiểu ý nghĩa của việc ấy.

Vấn Thiên cùng Khánh Điệp giờ đã lớn, nên cho chúng nó tự do vùng vẫy một phen.
Ông Lan nhìn lão bạn già của mình trầm tư lại cười cười nói tiếp:
-Yên tâm, mấy đứa cháu của chúng ta cũng không phải tầm thường đâu.

Ba đứa con út của Lý Xuân thì không phải bàn tới làm gì, thiên phú tu luyện của bọn chúng đều là nhất đẳng của giới tu hành, đến mấy thiên tài nơi Tiên Vực xa xôi kia, chắc chỉ như vậy.

Còn về Vệ thì càng không phải nói, từ thiên tài vốn chẳng xứng với nó.

Chắc chỉ có Vấn Thiên là ta và người trước nay lo lắng cho thằng bé nhất.

Vệ hình như không nói cho ngươi biết là Vấn Thiên biết dùng phi kiếm nhỉ? Mấy hôm trước ta thấy nó chiến đấu, quả thật mở mang tầm mắt.

Kiếm thức mà nó dùng lại chẳng phải Linh Kiếm Quyết của chúng ta, ta phải nói thế nào nhỉ, giống như thằng bé ấy đang tạo ra thứ kiếm pháp chỉ thuộc về nó vậy.
Sự trầm tư trên khuôn mặt ông Lưu dần mất, thay vào đó là sự vui vẻ chớm nở, rồi ông như nhận ra điều gì vội vã hỏi:
-Tiểu Thiên mấy hôm trước lại chiến đấu với ai vậy?

-Là một con ma thú, đúng hơn là một cái ma chủng chiếm thân xác của một con chó hoang.

Vấn Thiên phát hiện ra thứ đó trong cơ thể của một gã thanh niên, sau đó nó liền bức ma chủng ra khỏi người, nó vốn không biết cách thu thập ma chủng nên để nó chạy thoát.

Vậy là đành phải chiến đấu thôi.
-Thằng bé an toàn chứ?
Ông Lưu sốt sắng hỏi.
— QUẢNG CÁO —
-Lão già ngươi bị hồ đồ à! Ta đã về đây tất nhiên là thằng bé an toàn rồi.
Ông Lưu nhẹ thở một hơi rồi lại hiếu kì hỏi tiếp:
-Ông nói con ma thú kia tu vi thế nào?
Ông Lan nhấp lại ngụm trà cho bon miệng rồi bình tĩnh nói:
-Nhìn cấp bậc ma chủng, nếu trong một vật chủ thích hợp, tu vi có thể phóng tới Thiên giai.
Nhìn mày ông Lưu nhíu lại sau câu nói của mình, ông Lan chợt cười rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
-Nhưng mà, trước khi xâm chiếm vật chủ, nó đã bị Vấn Thiên hút lấy gần hết ma khí rồi, thêm vào vật chủ chỉ là một con chó hoang sắp chết, tu vi lúc đó cũng chỉ là Huyền giai đỉnh phong mà thôi.
-Vấn Thiên tự giết nó sao?
Ông Lưu trầm giọng hỏi.
-Gần như là vậy!
-Thằng bé có bị thương không?
-Chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Đối với cơ thể nó cũng chẳng ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả.
Ông Lưu dù nghe vậy nhưng cái vẻ trầm tư đã trở lại trên khuôn mặt từ lúc nào, ông cúi nhẹ đầu đăm chiêu nhìn chén trà trước mặt mình.

Ông Lan thấy vậy liền hỏi:
-Có phải ngươi đang lo lắng thằng bé nhận ra thứ bên trong cơ thể nó có liên quan đến màn sương đen ngoài kia phải không?
— QUẢNG CÁO —
Ông Lưu ngẩng đầu lên, gật đầu đáp:
-Ta không muốn thằng bé đến Quốc Tử Giám vì sợ nó phát hiện ra mối liên hệ giữa nó với màn sương đen.

Ta và ông đều biết, đám ma thú nhạy cảm với thứ kia như thế nào.


Năm đó tông chủ tiến vào trong đấy liền dấy động lên ma triều, ta chỉ sợ nếu để Tiểu Thiên tiến vào, thì hậu quả sẽ chẳng giải quyết được.
-Đúng thật, thứ kia trong người thằng bé rất bí ẩn, chỉ là ông cũng phải biết, Tiểu Thiên cũng có quyền biết thân thế thực sự của nó.
Ông Lưu nghe vậy liền lắc đầu, đôi mắt xa xăm nhìn ra sân rộng đầy nắng, nặng nề nói:
-Năm đó đưa thằng bé ra khỏi màn sương đen thì bây giờ sao lại để nó quay lại đó làm gì.

Dù thân phận của nó thế nào, bây giờ liền không quan trọng nữa.

Chi bằng để thằng bé ở đây vui vẻ sống nốt phần đời còn lại.
Ông Lan lặng nhìn người bạn già đang buồn bã của mình, sau một lúc liền trầm giọng nói:
-Lưu lão đầu, ngươi quá ích kỉ rồi! Vì không muốn thằng bé gặp nguy hiểm lại nhẫn tâm muốn nó chôn chân ở đây bất lực nhìn thế giới này mục nát, đến bây giờ bản thân nó mơ mơ hồ hồ cảm nhận được nguồn gốc của nó, ngươi vẫn là nhẫn tâm muốn nó ở lại.

Ta và ngươi đều nhìn nó lớn lên, đều biết nó hiểu chuyển đến mức nào, nói thật ta cũng chẳng bất ngờ nếu nó đã biết bản thân không phải con ruột của vợ chồng Lý Xuân.

Lưu lão à! Lý Xuân không ngăn cản thằng bé thì chúng ta cũng nên theo đó mà ủng hộ.

Nói đi nói lại, vẫn là đám nhóc ấy bây giờ đã không cần chúng ta chở che hết mức nữa, ta với ông cứ bình tĩnh đứng sau mà ủng hộ bọn chúng thôi.
Ông Lưu khó khăn đứng dậy, gương mặt nhăn nhúm kia giờ đã thêm phần sầu khổ, ông tiến tới ban thờ, thắp mấy nén nhang cẩn thận cắm vào lư hương, trầm tư nhìn khói trắng nhẹ toả, khó nhọc nói:
-Đời ta vốn không lập gia nhưng cũng biết thế nào là máu mủ ruột rà, đâu ai muốn mấy đứa cháu của mình phải ôm lấy khổ đau.

Ừ thì ta ích kỉ thật đấy! Chỉ là ít ra những đứa cháu của ta sẽ bình yên mà sống.
-Bình yên sống đấy là ước muốn của ngươi chứ không phải chúng nó.

Ngươi đừng áp đặt định nghĩa hạnh phúc của bản thân lên người khác, đấy là sự ích kỉ mà ngươi không nhận ra.

Ta và ngươi cũng đã già, những thứ như vậy đã sớm phải nhìn ra, cứ khư khư ôm ấp lấy đứa trẻ muốn vùng vẫy tìm kiếm chân mệnh của chính mình, thì đấy mới là khổ đau.

Thôi, ta về đây!
Ông Lan uống nốt chén trà còn dở trên bàn, sau đó bình tĩnh đứng dậy quay người chầm chậm đi ra khỏi gian nhà.

Ông Lưu vẫn đứng đó, mắt vẫn đăm chiêu như đang tìm kiếm thứ gì mà mình chưa từng thấy.
Mây trời vẫn nhẹ trôi, gió chơi vơi lay động nhành hoa tươi thắm, nắng lẳng lặng trải dài giữa sơn lâm, lòng ai lâm râm một nỗi lòng không lời đáp..