Ròng rã nửa ngày mới đem hết sạch sẽ người trong cung ra ngoài, phi tần ở hậu cung, cung nữ cùng ngàn thiếu nữ khác cùng bị giam lại một chỗ do nữ binh canh giữ. Bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận, trái lệnh là chém.
Các đại thần tận tâm trong thành, Ô Ân cũng đem bọn họ đi gặp Triệu Trinh.
Bận rộn tới khuya, Ô Ân mới trở lại quân trướng.
"Mang Diệp Chiêu tới đây."
Binh sĩ mang theo Diệp Chiêu tay mang vòng tay cùng vòng chân áp đến, Diệp Chiêu sống chết không chịu quỳ, binh sĩ dùng chân đá vào đầu gối Diệp Chiêu, Diệp Chiêu cứng rắn, chân bị đá muốn cong quỵ xuống nhưng vẫn đứng thẳng chống đỡ.
"Thôi đi." Ô Ân đứng lên, nàng cũng không muốn bức nhục Diệp Chiêu, nàng làm địch nhân, nàng có thể dành cho nàng một chút tôn trọng.
Ô Ân đem loan đao cắm trên mặt đất trước người Diệp Chiêu, đem phù lang có vết máu nâu đậm trên cổ tháo xuống, để lên trên chuôi đao.
"Ngươi không muốn quỳ trước ta, không sao, bất quá __ __" Ô Ân dùng một chân đá vào đầu gối của Diệp Chiêu, tay bắt vào tóc Diệp Chiêu ấn nàng quỳ trên mặt đất.
"Ngươi nhất định phải quỳ trước hắn, kia chính là đệ đệ bị ngươi giết của ta."
Diệp Chiêu liều mạng vùng vẫy, thế nhưng không thể giãy ra được sự áp chế của Ô Ân.
Trước đây Ô Ân vẫn không hiểu rõ, Diệp Chiêu lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy, thẳng đến khi nàng nhận không biết ít nhiều nhát đao chém tới, mới bắt đầu cảm thấy đao kiếm trong tay càng ngày càng nhẹ.
"Nhà cao cửa rộng sinh sống của ngươi đem phế đi, Diệp Chiêu."
Dùng tiểu đao cắt trên cánh tay của Diệp Chiêu, lấy máu của nàng nhỏ trên phù lang.
Y Nặc, kiếp sau hảo đầu thai, tốt nhất đừng có một huynh đệ tỷ muội ngu xuẩn như ta.
Ô Ân buông tay ra, Diệp Chiêu nhanh chóng đứng thẳng dậy, muốn đứng lên, nhưng bị hai binh lính cường tráng vững vàng áp nàng lại, Diệp Chiêu bỏ đi chống cự, vẻ mặt càng ảm đạm.
"Đầy tớ trong nhà ngươi, bản vương sẽ sung vào biên cương, bà bà lớn tuổi của ngươi, liền đưa đến giặt giũ y phục trong cung là được rồi, nga, còn có Triệu Ngọc Cẩn, sau này cũng có thể trở thành tiểu quan tên đứng ở đầu bảng.
Diệp Chiêu vừa nghe, trợn tròn hai mắt, ánh mắt thù địch nhìn Ô Ân, nghĩ muốn thoát khỏi xiềng xích cùng binh sĩ.
"Còn có con gái ngươi, sau này bản vương sẽ nói cho nàng, cha mẹ nàng chết ở tiền triều một người tên là Diệp Chiêu nhân thủ bên trong, ngươi thấy như thế nào?" Diệp Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm Ô Ân, giống như đang nhìn một con ác quỷ đến từ địa ngục. Nàng sẽ không mở miệng cầu xin tha thứ, nàng biết Tây Hạ vương có ý dùng chính mình để làm niềm vui, chính mình càng thống khổ, Tây Hạ vương lại càng hài lòng, vô luận mình nói cái gì, đều không thay đổi được kết cục của thân nhân mình.
Ô Ân nói ra khoái ý, nhưng lại cảm thấy ánh mắt Diệp Chiêu có chút gì đó làm nàng không cần nhanh.
"Diệp Chiêu, bản vương chỉ giết một người là ngươi, người nhà ngươi sẽ hảo hảo sống."
Diệp Chiêu cũng không nói một chữ gì, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm Ô Ân, Ô Ân nghiêng mặt đi tránh né ánh mắt của nàng.
"Kéo xuống đi, ban chết." Ô Ân lãnh đạm phân phó.
Diệp Chiêu an tĩnh bị kéo đi, Ô Ân đứng một mình trong lều trại, đột nhiên cảm thấy không có thực cảm, chính mình vừa mới hạ lệnh giết Diệp Chiêu? Nàng bắt đầu nôn nóng đi qua đi lại.
Nếu như muốn lấy tính mạng người nào, ít nhất là phải nhìn kỹ hai mắt hắn, nghe di ngôn lâm chung của hắn, nếu ngươi làm không được điểm ấy, như vậy có thể tội của hắn không đáng chết, thống trị người nếu là trốn ở phía sau màn, trả tiền cấp cho đao phủ chấp hành, rất nhanh liền sẽ quên cái chết là cái gì.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ ra đoạn này,Ô Ân dùng một quyền đánh lên cây cột.
"Người đâu, mang Diệp Chiêu về đây." Ô Ân đối với hành vi lật lọng của mình rất bất mãn, nhưng mà nàng lại theo bản năng mà hạ lệnh.
Diệp Chiêu bị kéo trở về, trong ánh mắt đã có khí chết, đề phòng nhìn không hiểu đem nàng từ pháp trường trở về chỗ của Tây Hạ vương.
Ô Ân nhìn đôi mắt của Diệp Chiêu, muốn xác nhận chính mình có phải đã quyết tâm muốn giết Diệp Chiêu hay không.
"Ta có một nghi vấn, lúc trước bản vương đưa ra muốn nghị hòa, thậm chí đã đáp ứng thả ngươi đi, ngươi vì cái gì mà muốn lợi dụng Tích Âm để giết ta."
Hảo hảo nói chuyện với nàng, Tây Hạ vương làm Diệp Chiêu có một chút không thích ứng, xác định Tây Hạ vương không có lộng thêm cái gì, Diệp Chieu thả lỏng thân thể, suy sụp nói:
"Ta thấy được dã tâm trong mắt ngươi."
"Bởi vì cái gì?" Ô Ân cười nhạt.
"Nghị hòa lúc đó, bất quá là kế hoãn binh của Tây Hạ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ xâm phạm Trung nguyên lần hai, kia không phải mượn cơ hội này diệt trừ ngươi."
Ô Ân không có lập thứ phản bác, trái lại là chăm chú suy tư chốc lát.
Ô Ân nói: "Ta thừa nhận, Tống là một địa phương giàu có như vậy, ai lại không muốn làm của riêng. Bản vương là có chút dã tâm nhưng vì Tích Âm, bản vương bằng lòng thu hồi lại tâm tư nhỏ này."
"Hết lần này đến lần khác, ngươi đều đem nàng đang ở bên cạnh bản vương mà cướp đi, nói đến cùng phải cám ơn ngươi, Đại Tống diệt vong, ngươi cũng có phân nửa công lao." Ô Ân chú tâm nói.
Diệp Chiêu nghe nói như vậy, thống khổ nắm lấy tay, nhưng một lát sau lại nhìn Ô Ân bằng vẻ mặt trào phúng, nàng chất vấn hỏi:
"Nghe nói vương cung của ngươi không chỉ có một người, bởi vì chỉ vì một người Liễu Tích Âm, ngươi liền buông tha cho đại phương dồi dào Đại Tống, đây là lời mà đế vương sẽ nói sao? Nếu ngươi là ta, ngươi tin sao?"
"Thế gian nữ tử nhiều như vậy, ngươi có thể dám cam đoan sau này chỉ yêu mình nàng? Như vậy sau này thì sao, đợi đến khi Tích Âm tuổi già sắc suy, ngươi còn có thể vì nàng mà không bước qua biên cảnh Tống Hạ một bước?"
Ô Ân cau mày, nàng không thể không thừa nhận, Diệp Chiêu nói có chút đạo lý. Không có vài người sẽ tin chính mình thật sự sẽ vì một nữ nhân mà bỏ đi ranh giới thành trì, nhưng nàng xác thực chỉ cần một người.
"Vàng bạc vo sô, giang sơn vạn lý, Tích Âm chỉ có một. Bản vương không phải là một người nghèo cực, lại giàu có lại có quyền, mỗi ngày bản vương cũng liền ăn nhiều như vậy, dùng nhiều như vậy, nhưng có người có thể làm bạn với mình suốt đời lại không có." Nói xong, Ô Ân cảm thấy lời này giống như từ một gã hôn quân nói ra.
Trong lòng Diệp Chiêu ngũ vị tạp trần, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tây Hạ vương là người như vậy. Như vậy tất cả những nỗ lực của nàng, lại có ý nghĩa gì?
Mà thôi, cho tới bây giờ, nói cái cái gì cũng đều đã quá trễ.
"Cho ta một cái chết sảng khoái đi." Diệp Chiêu nói xong, liền nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏ.
Ô Ân ngồi trên vương tọa, ngón trỏ đánh vào lưng ghế dựa.
"Vương, có việc bảm báo." Âm thanh thị nữ vang lên.
"Tiến đến."
Thị nữ hành lễ nói: "Liễu cô nương mời đại vương đến dùng bữa tối."
Diệp Chiêu bỗng dưng mở hai mắt, trong mắt Diệp Chiêu mong chờ, trong mắt Ô Ân do dự.
"Trước đem Diệp Chiêu vào nhà giam."
"Vâng!" Binh sĩ lần thứ hai mang Diệp Chiêu đi.
Vương trướng, quân doanh Tây Hạ.
Ô Ân mới vừa vào lều trại, lại ngửi thấy hương khí thức ăn mê người.
Liễu Tích Âm thấy nàng tiến đến, cười cười đi tới, cầm tay nàng hướng vào cạnh bàn ăn.
"Này mấy năm nhàn rỗi không có việc gì làm, học làm được rất nhiều món ăn, ngoại trừ thúc phụ với thím thì không có người nào hưởng qua, ngươi tới nếm thử có hợp khẩu vị hay không!"
Ô Ân ngồi ở trên ghế nhìn Liễu Tích Âm vội vàng chia thức ăn cho nàng, trong lúc nhất thời có chút dở miệng.
"Hảo, tốt..."
"Đây là ma hủ hải sâm, còn có rượu trái cây ngươi thích uống."
Ô Ân khởi một thìa, đưa vào trong miệng, vị mềm mà không nát, vị ngọt mà không chán.
Ăn thật ngon.
Ô Ân không biết vì sao, đôi mắt có chút phình to, nàng cực lực áp lại cảm giác chua xót khổ sở trong lòng, không muốn Tích Âm nhìn ra manh mối gì.
Nàng khát vọng cuộc sống đơn giản như vậy bấy lâu, tay đã có thể chạm đến hạnh phúc, nhưng Diệp Chiêu lại để nàng nghẹn lại.
Liễu Tích Âm không đề cập đến Diệp Chiêu, là vì cố kỵ cảm xúc của Ô Ân, nhưng nàng như thế nào có thể không bận tâm đến cảm nhận của Tích Âm, có ý giết diệp Chiêu. Kia vĩnh viễn sẽ là lá chắn chắn ngang nàng và Tích Âm.
Liễu Tích Âm nhìn thấy Ô Ân sau khi ăn một ngụm lại trầm mặc, có chút khẩn trương.
"Làm sao vậy, không hợp khẩu vị sao?"
Lấy lại tinh thần, Ô Ân bận rộn nói:
"Không, rất ngon!"
Không muốn phụ lòng tâm ý của Liễu Tích Âm, cầm lấy cái thìa từ trong miệng đưa ra. Sợ liễu Tích Âm suy nghĩ nhiều, Ô Ân giải thích:
"Ngày hôm nay quá mệt mỏi, có chút thất thần. Tích Âm làm cơn ăn ngon như vậy, sau này mõi ngày đều ăn cơm ngươi làm."
"Ngự thiện phòng trong cung kia làm sao đây?" Liễu Tích Âm cười nàng.
"Rau trộn!"
Ô Ân cúi đầu ăn, trong lòng lấy định chú ý, không thể để Tích Âm biết chính mình giết Diệp Chiêu, phải để Diệp Chiêu đổi loại kiểu chết này.