"Nương, ngươi tin ta một lần đi, người Tây Hạ thật sự đã muốn đánh đến đây, chúng ta mau chạy đi."
Mấy ngày trước, trên đường phố Biện Kinh vẫn luôn lưu truyền tin tức người Tây Hạ sắp đánh tới, thậm chí còn có vài người nói nếu không chạy lại không có cơ hội chạy. Triều đình nhiều lần trấn an cũng vô dụng, sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, nếu có người tung tin vịt sẽ bị bắt lại.
Một nam tử trên lưng mang tay nải khuyên bảo mẫu thân, lại bị một đội quan binh đi ngang qua nghe thấy.
"Tiểu binh, ngươi đi cảnh cáo hai mẹ con đó, nếu lớn tiếng huyên náo sự tình vô căn cứ, chúng ta liền mang bọn họ đi."
"Vâng! Đội trưởng." Tiểu binh đáp.
Tiểu binh chạy đến chỗ hai mẹ con đó, nghiêm túc nói:
"Ngươi! Lại nói lung tung đừng trách chúng ta vô tình, Biện Kinh sẽ không có khả năng bị công phá."
Nam tử thấy binh sĩ chạy đến, sợ rước lấy phiền toái vào thân liền nói hảo, tay kéo mẫu thân như chưa có chuyện gì đi mất.
Tiểu binh hoàn thành nhiệm vụ, trở về với đội tiếp tục tuần tra.
Tiểu binh nguyên danh không phải gọi là tiểu binh, hắn sinh ra và lớn lên ở Biện Châu, khi còn bé nghe được bên trong tửu lâu có thuyết thư tiên sinh kể về một số chuyện ở sa trường, liền cả ngày sau đó nói muốn trở thành một danh tướng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bằng hữu bên cạnh liền gọi hắn là tiểu binh, hắn cười vì không an phận muốn làm tiểu binh, mà còn vọng tưởng làm một tướng quân.
Sau khi gia nhập quân ngũ, có người nhận biết hắn, tên hiệu này cũng liền theo vào quân doanh, Thuận miệng, lại dễ nhớ, sau khi lưu khai ít có người nào gọi đến nguyên danh của hắn.
"Tiểu binh, đêm nay ngươi bắt đầu canh gác ở tường thành." Đội trưởng nhìn cái giá trị thủ bài trong tay.
"Vâng! Đội trưởng."
Tiểu binh không thích tên này, tuyệt đối là không, rõ ràng là hắn có một cái tên thật tốt, nhưng ai cũng không bằng lòng gọi, đợi sau này lập công, nhất định phải để người khác gọi hắn là Trình tướng quân, có lẽ Trình tiểu tướng gì gì đó, cũng không tệ.
Các người trước trong quân doanh cùng hắn từng nói qua, Biện Kinh từng là Đại Lương thành Ngụy Đô thời Chiến quốc, sau khi trải qua đến thời Đại Tống không ngừng cải tạo kiến trúc, mới được bao la hùng vĩ như hiện tại, khí thế hùng vĩ Biện Châu thành.
Đứng trên tường thành cao cao, tiểu binh đột nhiên cảm thấy có loại vinh dự hưng phấn.
Ở phương Bắc này dù Thát tử có tiến công quy mô lớn cỡ nào cũng không bao giờ thấy đánh tới Biện Kinh này, tiểu binh đối với triều đình lần này là rất tin tưởng không nghi ngờ gì.
Ban đêm buồn chán, tiểu binh canh gác luôn tưởng đến thiên binh vạn mã.
"Tiểu binh."
Đột nhiên có người gọi hắn, là một quan binh hắn không biết, theo trang phục là cấp bậc giáo úy.
"Đi theo ta, có đại nhân muốn gặp ngươi."
Tiểu binh đi theo hắn vào thành lâu, hắn liếc mắt liền nhận ra người mặc quan phục kia, là Hồ Thanh.
Hắn chính là quân sư được tín nhiệm nhất của Thiên Hạ Binh Mã Đại tướng quân Diệp Chiêu, trong quân doanh là một nhân vật vang dội, cũng là một thần tượng mà tiểu binh sùng bái.
Hắn khẩn trương cũng không biết chân tay nên như thế nào, chỉ nghe Hồ Thanh nói với tên giáo úy kia:
"Chính là hắn sao!"
Giáo úy cung kính nói: "Đúng vậy, Hồ đại nhân, dựa theo thân hình ngài mô tả, thấy rất giống với hắn.
Thân hình? Tiểu binh không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hắn nhìn so với người kia có chút cao lớn thô kệch không giống kia gầy nhỏ nhưng sức lực không nhỏ, bình thường thao luyện một chút liền không có vấn đề gì.
Hồ Thanh nhìn hướng hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi gọi là tiểu binh đúng không, có một nhiệm vụ cơ mật muốn giao cho ngươi."
Vì vậy, trải qua liên tiếp hai ngày huấn luyện, hắn học theo sự miêu tả của Hồ Thanh, mô phỏng theo nhất cử nhất động của người kia, ngay cả buổi tối nằm mơ hắn đều mơ thấy chính mình trở thành cái người mà hắn sùng bái không ngớt kia – Diệp Chiêu.
Hắn mặc khôi giáp của Diệp Chiêu, mang theo mặt nạ của Diệp Chiêu, dẫn theo mấy vạn cấm quân ở Biện Kinh, trong ngoài thành mà tuần tra.
Diệp tướng quân đã trở lại! Bách tính ở Biện Kinh như thấy được hy vọng, hoảng sợ không chịu nỗi rốt cục cũng an tĩnh lại.
Tiểu binh cưỡi một con ngựa trắng trên người, mang theo cấm quân đi qua một lần đi lại một lần trên đường phố, nắm đại đao trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Hắn nhận ra nhiều người hắn biết, hắn còn thấy được cô nương hắn thích, tuy không có người nhận ra hắn, hắn vẫn giống như trước kia kiêu ngạo thẳng lưng.
Rốt cục vài ngày sau, đại quân Tây Hạ tới.
Số kỵ binh không đếm được, phương trận rậm rạp, đời này cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua nhiều người với ngựa như vậy.
Toàn thân hắn run rẩy, trên người da gà nổi lên.
Hắn sợ hãi, nhưng giờ khắc này, hắn chính là người mà Đại Tống mong muốn, hắn là Diệp Chiêu, tuyệt đối không được lùi bước.
Hắn dựa theo mệnh lệnh của quân sư lãnh binh tác chiến, quân sư nói chỉ cần cầm cự mười ngày, viện quân phía Nam sẽ đuổi tới nghĩ cách cứu viện.
Hắn tràn đầy tự tin, đến hy vọng từng chút một tan biến.
Vô dụng! Đều không có dùng!
Tường thành không thể phá vỡ trong mắt hắn bị xe đầu đá của người Tây Hạ đập phá từng chút một. Những mũi tên sắc bén của người Tây Hạ không cần mặc trọng giáp.
Còn có những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống bắt đầu thiêu đốt, binh lính chống đỡ quân địch bị truy sát dưới thành lâu.
Đáng sợ nhất chính là nhìn không chớp mắt một quả cầu sau khi rơi xuống đất lại phát nổ, vô luận là phong óc nhưng vẫn là quân binh, trong khoảng khắc liền tan sát thành nhiều mảnh.
Hắn bị người Tây hạ vây quanh, quay đầu nhìn thoáng qua, Hồ quân sư đứng trong ngọn lửa ở thành lâu, bị ngọn lửa cắn nuốt.
Một trận gác thang dựng lên, quân sĩ Tây Hạ ở trên tường thành càng lúc càng nhiều.
Thành phá, hắn bị bắt làm tù binh.
Mũ giáp bị hắt xuống, mặt nạ cũng bị tháo ra vứt trên mặt đất, hắn không phải là Diệp tướng quân cao cao tại thượng, trong chớp mắt hắn lại biến thành tiểu binh, đúng vậy là tiểu binh, nội trong thành Biện Kinh này cũng có hơn mười vạn người.
Nhưng mà một tiểu binh thấy được Tây Hạ vương, cũng chỉ có một người.
Hắn bị kéo đến trong lều trại của Tây Hạ vương, hắn thấy được người kia, người dị tộc có khuôn mặt thâm túy, mặc lang văn kim giáp, toàn thân mang theo hơi thở bén nhọn, ánh mắt không có tình cảm giống mũi kiếm chỉa vào hắn.
Tay hắn giấu trong tay áo run lên rất nhỏ, may mắn là không có người nào phát hiện ra điểm nhỏ này của hắn. Hắn nghe nàng nói: "A, ta còn tưởng rằng Diệp Chiêu xóa bỏ hài tử, hóa ra là một người thế thân."
Hắn đột nhiên không muốn làm tới một cái tiểu binh vô danh kia, cũng không muốn làm thế thân cho người khác.
Lấy hết dũng khí, hắn lớn tiếng quát:
"Trình Trung!"
"Ta tên là Trình Trung!"
Nếu như sử sách có chép lại một người như hắn, cũng không thể gọi là tiểu binh, như vậy là thế thân của Diệp Chiêu. Nhất định phải ghi tên của hắn.
Trình Trung!
.
Đại Tống, Biện Kinh.
Đại quân Tây Hạ khỏi binh đánh xuống, chỉ dùng đến một ngày liền đem ngoại thành công phá.
Ô Ân lệnh cho đại quân vây quanh bên ngoài thành, nhưng không có tiến lên, công văn kêu gọi đầu hàng đã phái người giao cho Tống.
Ngày thứ ba, Thác Á mang theo hai mươi vạn nữ binh cũng đuổi tới. Tiến đến thấy Ô Ân liền hỏi:
Binh lực nơi này cũng đã đủ, vì sao còn muốn ta mang ma khôi đến đây?"
Ô Ân nhìn thư hàng trong tay, nói:
"Nội thành với hoàng cung có rất đông phu nhân của các vị quan to, nữ tử tôn thất, còn có bên trong hậu cung là phi tần với đế cơ."
"Ta mang theo ba mươi vạn tướng sĩ huyết khí phương cương chạy ào vào, ngươi nói thử, sẽ phát sinh cái gì?"
Ô Ân buông thư hàng, nghiêng đầu hỏi Thác Á.
Thác Á suy nghĩ hậu quả một lúc, cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Ô Ân trị quân cực nghiêm, rất ít thương tổn đối với bách tính Tống, Liêu.
Nhưng Biện Kinh không giống nhau, tại trong lòng của vô số con cái thảo nguyên, nơi này là thánh địa, thánh địa hưởng lạc. Nơi này có tài phú, nơi này có nữ nhân, đều là những tưởng niệm của binh sĩ để hăng hái chiến đấu đẫm máu đến đây.
Biện Kinh hoàng tộc tôn thất thiếu nữ nhiều như vậy, quân lệnh như núi cũng không áp trụ được bản tính của con người.
"Tu chỉnh một ngày, ngày mai liền tiến công sao?" Thác Á hỏi.
"Không." Ô Ân nói: "Ngày hôm nay tìm được không ít nhà của quan phủ ngoài thành, vàng bạc tài bảo này không có tìm được ít nhiều, nhất định là bị gia hỏa này giấu đi."
Phát chiến thì phải cướp đoạt chút chiến lợi phẩm, Ô Ân hạ lệnh không được xông vào nhà của các bách tính thông thường, còn lại cửa nhà nhà cửa của các nhà giàu xung túc, binh sĩ Tây Hạ có thể đi vào tìm một số ít nhiều đồ đạc.
Có chút bạc được giấu ở trong hàm ngầm, trong tường kép, chôn trong đất, tìm đứng lên thực sự lo lắng lại cố sức.
Ô Ân nhớ tới kiếp trước "Tịnh Khang sỉ nhục" trong thao tác của Quân Kim, cảm thấy vô cùng đáng giá để học tập.
"Thay vì chúng ta vào đánh cướp, không bằng để bọn họ dâng đến cửa."
Liễu Tích Âm còn trong thành, tùy tiện công thành, Ô Ân có chút lo lắng, nên làm cái gì bây giờ? Ô Ân cau mày, ngón tay liên tục gõ trên tay vịn ghế.
"Làm sao vậy?" Thác Á hỏi.
Ô Ân thở dài, lại cầm lấy bút viết vài câu lên thư xin hàng, sau khi viết hảo đưa cho Thác Á.
"Kim một ngàn vạn đỉnh, ngân hai ngàn vạn thất, lụa trắng một ngàn vạn thất, ngựa ba ngàn thất, mỹ nữ mạo mỹ một ngàn người. Đem thư xin hàng giao cho Tống, bảo lão hoàng đế nội trong hai ngày phải gom đủ, bằng không ngày thứ ba chúng ta lập tức công thành."
Nội thành Biện Kinh, Nam Bình Quận vương phủ.
Diệp Chiêu tuy là có thể nhẫn, nhưng cũng không thể nhịn kêu to vài tiếng, bà đỡ như gặp cường địch ở một bên giúp đỡ.
Tất cả mọi người trong vương phủ vẻ mặt đều ảm đạm, khoảng cách ngày sinh của Diệp Chiêu theo lý mà nói còn có nửa tháng nữa, nhưng sau khi tin tức đại quân Tây Hạ vây kín thành truyền đến, Diệp Chiêu nghe được trực tiếp sinh non.
An Thái phi ở tại Phật đườngchấp tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm bẩm. Triệu Ngọc Cẩn cũng lo lắng đứng ở bên ngoài phòng sinh cùng nhóm tiểu thiếp thông phòng vây quanh một chỗ, trong mắt đều là nước mắt.
Diệp Chiêu sinh thêm hài tử vốn là đại hỷ, nhưng hôm nay người Tây Hạ liền đánh tới cửa nhà, đứa nhỏ này có thể nhìn thấy mặt trời vài ngày cũng là một vấn đề, mà bọn họ những người này, cũng còn có vài ngày sống đâu?
Triệu Thiên Hữu tuổi nhỏ không biết làm sao vậy, nương như thế nào? Không có người giải thích cho hắn, không biết thế sự, hắn cũng như người lớn mà rơi lệ.
Trong kinh thành đã không xong, có một số người mạo hiểm len lén ra khỏi thành mưu toan hối lộ binh sĩ Tây Hạ cấp cho con đường sống đều bị binh sĩ giết chết.
Trăm vạn người ở lại Biện Kinh, vừa cảm giác tỉnh ngủ lại phát hiện người Tây Hạ bao như sủi cảo, không ít nhiều biết vậy chẳng cần đợi tin triều đình trấn an, không chạy trốn sớm chút.
Trong phòng sinh của Quận vương phủ vang lên tiếng trẻ con khóc, chỉ trong chốc lát bà mụ liền ôm hài tử đi ra.
"Quận vương! Là tiểu cô nương."
Triệu Ngọc Cẩn cấp cấp bận rộn chạy đến ôm hài tử, thiếu chút nữa bị chính mình sẩy tay.
Người nho nhỏ trong lòng, chính là nữ nhi của hắn Triệu Ngọc Cẩn, hắn không chỉ có con trai còn có con gái.
Hắn chạy ào vào phòng sinh, Diệp Chiêu còn suy yếu nằm trên giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần.
"A Chiêu!" Âm thanh Triệu Ngọc Cẩn nghẹn ngào.
Diệp Chiêu mở mắt ra nhìn Triệu Ngọc Cẩn cùng hải tử trong lòng hắn, trong mắt tàn đầy ôn nhu.
"Để ta nhìn hài tử."
Triệu Ngọc Cẩn đem đứa nhỏ đến bên người Diệp Chiêu. Diệp Chiêu nghiêng người vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhíu chặt của hài tử.
"A Chiêu." Triệu Ngọc Cẩn lại kêu một tiếng, bắt đầu rơi lệ, hiện nay rốt cục nhi nữ song toàn, lại sắp phải đối mặt với kết cục nước mất nhà tan.
"Ngọc Cẩn, đừng khóc." Diệp Chiêu nâng tay vì Triệu Ngọc Cẩn mà chà lau nước mắt. "Không cần khổ sở, ta vẫn ở cùng chàng."
Giờ khắc này, Triệu Ngọc Cẩn đã buông bỏ gánh nặng đại nam tử hán của chính mình, chôn mặt lên người Diệp Chiêu mà khóc rống lên.
"Ít nhất, muốn cho nàng sống tốt." Diệp Chiêu nhìn nhi nữ chính mình.