Triệu Ngọc Cẩn nghe được một ít lời đồn thổi, cũng không có để ở trong lòng, chỉ cần A chiêu của hắn không phát run, chuyện này liền ở rất xa hắn. Tay hắn không thể cầm vai không thể khiêng, cũng không muốn lại thêm lo lắng chờ đợi nữa, liền lệnh cho tất cả đầy tớ trong phủ không được đem tin tức này đến tai Diệp Chiêu, ảnh hưởng đến Diệp Chiêu an thai.
Diệp Chiêu ở bên này, lần thứ hai bị bà bà hạ lệnh an tâm ở nhà an thai, không thể làm gì khác hơn là không để ý đến chuyện bên ngoài, làm bé ngoan ở nhà.
Liễu phủ bên kia cũng thu được một ít tin tức, Liễu Thiên Thác cùng với các lão bằng hữu trong quân doanh lúc trước uống rượu nói chuyện phiếm, hắn cùng lão bằng hữu tùy tiện nói một chút chuyện triều đình.
Sự tình của Tây Hạ, Liễu Thiên Thác để ở trong lòng, về đến nhà vẻ mặt u sầu, Liễu phu nhân hỏi làm sao vậy, hắn đem lo lắng trong lòng nói ra hết.
Sau đó, Liễu phu nhân lại nói cho Liễu Tích Âm.
Nha hoàn trong phủ lại bắt đầu ra ngoài mua rất nhiều huân hương an thần giúp ngủ an giấc, Liễu Tích Âm lại bắt đầu cả đêm khó ngủ.
Không quá một ngày, cảm giác ở trong nhà buồn bực muốn phát bệnh làm Diệp Chiêu rốt cục cũng không thể chịu đựng được loại sinh hoạt này, không để ý đến cái bụng định leo tường chuồn ra ngoài, lại bị bà bà đến thăm bắt quả tang.
Cuối cùng Triệu Ngọc Cẩn phải thỏa hiệp, vì cái bụng của Diệp Chiêu nàng cho nàng đi ra khỏi cửa, sau khi đi đến chỗ Hồ Thanh, lại đi đến Liễu phủ, Liễu Thiên Thác tự nhiên là rất hoan nghênh.
"Như thế nào không thấy biểu muội?" Diệp Chiêu hỏi.
"Nha đầu kia ở phía sau hậu viện." Liễu Thiên Thác không hy vọng người một nhà mà giống như người xa lạ.
Thời gian trôi qua, nhất là sau khi Diệp Chiêu không can thiệp vào chuyện của Liễu Tích Âm, ngăn cách của hai người dần dần tiêu trừ, tuy rằng Liễu Tích Âm không quá bằng lòng gặp Diệp Chiêu là được.
Diệp Chiêu có ý tu bổ tình cảm của nàng cùng Liễu Tích Âm, liền đi hậu viện tìm nàng.
Liễu Tích Âm chà lau chiếc đàn của chính mình, mấy ngày gần đây tâm nàng thật loạn, chỉ có như vậy mới làm cho những lo nghĩ của nàng an tĩnh lại.
"Biểu muội."
Âm thanh lâu ngày không gặp vang lên, nhưng Liễu Tích Âm vẫn không muốn gặp chủ nhân của âm thanh đó.
Thấy Liêu tích Âm không để ý tới mình. Diệp Chiêu cũng theo thói quen, vuốt vuốt cái bụng của chính mình, nói:
"Chờ đến hài tử này sinh ra, rượu đầy tháng biểu muội nhất định phải tới uống."
"Ân." Liễu Tích Âm lãnh đạm trả lời.
Mất mát, Diệp Chiêu dự định quay đầu hồi phủ, hướng ra bên ngoài đi được mấy bước bỗng nghiên xoay người lại có chút do dự nói:
"Biểu muội, nếu như ngươi muốn đi tìm hắn, liền đi đi."
Phút chốc Liễu Tích Âm ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Chiêu.
"Ta vẫn luôn mong muốn ngươi có thể sống hạnh phúc như những nữ tử bình thường khác, nhưng ngươi..." Trên mặt Diệp Chiêu lộ ra thần sắc rối rắm, lại đi đến trước mặt Liễu Tích Âm. Ngồi xuống.
Diệp Chiêu luôn xem Tây Hạ là địch quốc, chuyện của Tây Hạ vương cùng Liễu Tích Âm đến nay nàng cũng khó chấp nhận, khả là Tây Hạ vương luôn phái người đến tìm Liễu Tích Âm, Liễu Tích Âm vẫn luôn kiên định chỉ gả cho Tây Hạ vương.
Diệp Chiêu mang thai tâm tựa hồ cũng có sự chuyển biến, nghĩ đến nếu chính mình cùng Triệu Ngọc Cẩn xa cách nhau mấy năm, sẽ khó chịu như thế nào. Biểu muội vẫn luôn ở một nơi xa xôi Đại Tống nhó nhung người trong lòng, cô độc sống hết quãng đời còn lại, không khỏi... Không khỏi có chút tàn nhẫn.
Diệp Chiêu rối rắm thật lâu, thấy hiện nay Liễu Tích Âm thần sắc càng ngày càng tiều tụy, cuối cùng cũng không nhịn được chính mình nói ra, còn không nghĩ tới là rõ ràng quyết định.
"Ta sẽ cùng cậu bọn họ nói, để ngươi__ __"
"Chậm."
Liễu Tích Âm cắt đứt lờinói của Diệp Chiêu.
Trong lòng Liễu Tích Âm tràn đầy chua xót, Liêu quốc mới vừa bị tiêu diệt, Diệp Chiêu đến nói nàng có thể quay về Tây Hạ, thậm chí nàng còn hoài nghi ý đồ của Diệp Chiêu.
"Là bởi vì Liêu quốc vừa mới bị Tây Hạ diệt, ngươi mới nói như vậy sao?"
"Cái gì?" Diệp Chiêu đứng lên. "Liêu quốc bị diệt?"
Liễu Tích Âm hiểu rõ, Diệp Chiêu thật sự không biết.
Hàm sức ý tứ của Liễu Tích Âm cũng không rõ nói: "Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không biết sao?"
Diệp Chiêu nhớ lại, gần đây Triệu Ngọc Cẩn cùng bà bà, ngoại trừ trong nhà ra thì đi đâu cũng không cho phép nàng đi, nàng còn tưởng rằng chỉ là lo lắng nàng động thai khí.
Liêu quốc bị diệt, mục tiêu tiếp theo của Tây Hạ kia...
Nàng nhớ tới lời nói Liễu Tích Âm nói, hiền hỏi:
"Không phải ngươi nói hắn đã đáp ứng sẽ không tiến công Tống sao?"
Liễu Tích Âm châm chọc nhìn Diệp Chiêu, âm thanh hư vô mờ mịt:
"Trừ phi Trường Giang và Hoàng Hà nghịch lưu, trừ phi, Y Nặc sống lại."
Nàng không làm được trơ mắt nhìn Ô Ân tiến công Tống, cũng không thể đứng bên phía đối lập Ô Ân mà đi khuyên can nàng.
Cho nên, cứ như vậy đi, cái gì cũng không làm.
Nghĩ đến Đại Tống sắp phải sinh linh đồ thán, Diệp Chiêu vội la lên: "Không có biện pháp khác sao?"
"Ta sẽ không làm trở ngại cho nàng." Liễu Tích Âm nói "Cũng không ngăn cản được nàng."
Nếu như lúc trước Tây Hạ vương thật sự không tiến công Đại Tống, kia chính mình khổ tâm làm tất cả, chẳng phải là hoàn toàn ngược lại.
Diệp Chiêu trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận chuyện lớn như vậy.
"Ta còn không tin, chung quy lại hắn vẫn là Tây Hạ vương. Dã tâm hắn như thế lẽ nào lại vì thứ tình cảm nho nhỏ kia liền biến mất. Cho dù trong lòng hắn hiện tại có ngươi, như vậy mười năm hai mươi năm sau thì sao?" Diệp Chiêu nhìn Liễu Tích Âm nói: "Lòng người hay thay đổi, không ai có thể vĩnh viễn lưu lại trong tâm của một vị đế vương."
Tây Hạ, hưng Khánh phủ.
Đêm nay, Ô Ân triệu tập tất cả đại thần khai khánh công yến.
Nhiều vũ cơ thướt tha quơ quơ tay áo, nhiều thị nữ mặt mũi thanh tú đang phụng dưỡng các đại thần an vị.
Thỉnh thoảng có thiếu nữ của tộc Khương làm bộ lơ đãng đi qua bên người Ô Ân, cũng có tiểu mỹ nhân Hán nhân muốn lấy lòng nghênh đón Ô Ân lộ ra vẻ ngượng ngùng dáng tươi cười.
Làn gió thơm thổi qua chóp mũi, Ô Ân đẩy một gã vũ nữ không cẩn thận ngã sấp trên người nàng lên. Mắt vũ nữ rung rưng, lộ ra vẻ ủy khuất.
Ngày hôm nay, tâm tình Ô Ân thực tốt, không có trách cứ nàng quá phận, để nàng lui xuống hảo hảo nghỉ ngơi.
Một bên chỗ ngồi vương hậu còn đang để trống, tâm Ô Ân đột nhiên có chút vắng vẻ. Thác Á chạy đi đến chỗ Ngân Xuyên, bằng không nếu có Thác Á ở đây, cũng có thể uy hiếp tiểu cô nương này kia.
Nhưng trong lòng Ô Ân, cũng không muốn người nào tùy tiện ngồi vào chỗ ngồi này, trong lòng của nàng, thủy chung chỉ có người kia, mới có tư cách ngồi bên cạnh nàng.
Ngày thứ hai, Ô Ân vẫn như trước thức dậy sớm, sau khi luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, trong thư phòng duyệt tấu chương.
Lãnh thổ của Liêu so với Tây Hạ mà nói cực kỳ mở mang, hiện tại quản lý so với trước càng thêm phiền phức.
Ô Ân đem một ít quốc sách của Tây Hạ dùng trên lãnh thổ Liêu, hiệu quả trên địa phương này lại có chút không như ý muốn.
"Đốc đốc." Tiếng đập cửa vang lên.
"Tiến đến."
Kỳ Mộc Cách ôm một xấp công văn tiến đến, Ô Ân thấy nàng, cười nói: "Ngươi mới cùng Tô Hợp thành thân không bao lâu, sao không nghỉ ngơi vài ngày?"
Ngoại trừ trước kia Ô Ân có một chút cứng nhắc kiên quyết không đáng tin để Kỳ Mộc Cách sầu muốn chết, hiện tại Đại vương ngược lại là có chút am hiểu lòng làm cho nàng cảm thấy không thích ứng .
"Đại Hạ không thể so vớitrước, đại vương mới phong ta làm nữ quan, thần tự nhiên là sẽ san sẻ một số việc cho đại vương."
"Được rồi, bản vương xác thực là rất bận rộn đây, khoa cử tiến hành như thế nào rồi?"
"Tuyển nhận hàn môn có thức chi sĩ các nơi hưởng ứng đều rất tích cực."
"Nhưng phía đông khu nông nô gần đây có mấy lần xung đột."
Ô Ân nhíu mày, "Bọn người nô dịch lại không sợ bị giết đây, ai lại nháo sự lên?"
Kỳ Mộc Cách cũng có chút nghi hoặc "Có một ít nô lệ không muốn trở về trồng trọt, tựa hồ là muốn nhận đến chủ nhân coi trọng nô lệ, bọn họ tụ tập tập kích tân quan mới phái tới, còn tuyên bố nguyện ý làm nô lệ, người khác không được xen vào việc này."
Ô Ân nghe đến đó liền hiểu rõ, cười lạnh nói: "Đúng rồi, có vài người có thói quen quỳ trên thảm mềm mại, ngươi cứng rắn kéo hắn đứng trên sàn lạnh lẽo, hắn khả năng là sẽ hận ngươi."
Kỳ Mộc Cách dò hỏi: "Quan địa phương báo tới có mấy nghìn nô lệ gây hấn kiếm chuyện."
"Nếu bọn họ thích làm nô lệ, lưu vong đến phương Bắc khai hoang đi. Nếu còn nháo lên, giết ngay tại chỗ, loại việc nhỏ này để quan địa phương xử lý đi."
Ô Ân không chút để ý nói, tiếp tực bận rộn với tấu chương trong tay.
"Nếu không xử lý tốt sự tình nháo loạn này, đem mấy cái người đổi thành những người có năng lực ngồi vào đi."
"Vâng." Kỳ Mộc Cách cẩn thận đem khẩu dụ của Ô Ân nhớ kỹ, liền hành lễ cáo lui.
"Ai." Kỳ Mộc Cách càng ngày càng buồn chán, người chung quanh nơm nớp lo sợ, Ô Ân càng phát ra cảm thấy cô đơn.
Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử