Qua mấy ngày, Liễu Tích Âm từ Nam Bình Quận vương phủ chuyển đến Liễu phủ, ở lại cùng Liễu Thiên Thác và Liễu phu nhân.


Buổi tối, Liễu phu nhân nói với nàng một chút chuyện riêng tư, để nàng không cần phải cả ngày buồn bực ở trong phủ, khi nào khí trời hảo hảo, có thể ra ngoài dạo chơi.

Liễu Tích Âm gật đầu đồng ý.

Đợi Liễu phu nhân đi rồi, Liễu Tích Âm thu lại ý cười trên môi, ánh mắt đen tối không rõ.

Nàng ẩn nhẫn một năm nay, rốt cục cũng để Diệp Chiêu thả lỏng cảnh giác.

Lúc ban đầu khi trở về Đại Tống, cả ngày quanh quẩn trong cái sân chật hẹp kia, không nghĩ tới lại có sự tình ngoài ý muốn. Chỉ là Diệp Chiêu quá nghiêm ngặt với Liễu Tích Âm, không có nhiều cơ hội, thị nữ kia bảo Liễu Tích Âm an tâm đợi.

Thị nữ kia chỉ là một gã nha hoàn để sai vặt, bình thường chịu trách nhiệm quét tước vương phủ, nhưng mà ở trong sân của Liễu Tích Âm lại phụ trách một công việc khác, cũng may tay nghề làm vườn của nàng không sai biệt lắm, quản gia để nàng hai tháng lại cắt tỉa hoa lá cành trong phủ một lần.

Qua hai tháng, nàng được tiếp xúc với Liễu Tích Âm một lần, sau lại cũng vì Diệp Chiêu cảnh giác quá cao, thỉnh thoảng Liễu Tích Âm lại mượn cớ muốn dưỡng hoa cỏ lại để nàng tiến đến.

Ô Ân quá bận rộn với chiến sự, nhưng chưa hề quên Liễu Tích Âm ở Đại Tống. Nàng để thuộc hạ tại Biện Kinh thăm dò tin tức của Liễu Tích Âm, sau lại không cẩn thận để bị bại lộ.

Diệp Chiêu hoài nghi có gián điệp của Tây Hạ ở Đại Tống, bằng không quan hệ ngoại giao ở thời gian chiến tranh kia của hai quốc, Tây Hạ vương như thế nào lại biết chính mình có thai, nàng để Hồ Thanh âm thầm điều tra rất lâu, rốt cục cũng có thu hoạch.

Ở Biện Kinh có một cái khả nghi cứ hay hỏi thăm sự tình của Liễu Tích Âm lại bị Hồ Thanh bắt được, đột nhiên Diệp Chiêu đến, tên kia chưa kịp tự sát, lại bị nghiêm hình tra tấn, bại lộ mấy chỗ, hoàn hảo là các tử sĩ còn lại đều đã có sự chuẩn bị, không có chạy trốn thì cũng uống thuốc độc tự sát.

Tây Hạ vương này quả nhiên chưa từ bỏ ý định, Diệp Chiêu có chút kinh hãi khiếp vía, không biết ở Đại Tống còn có bao nhiêu nội ứng của Tây Hạ, lập tức dâng lên hoàng đế, nói rõ sự tình.

Hoàng đế lập tức bắt tay vào xử lý việc này.

Tình thế trở nên nghiêm trọng, mấy cái mật thám cũng chỉ có thể án binh bất động, lại không có ý đồ liên lạc với Liễu Tích Âm.

Thị nữ kia tính tình nhạy bén, nàng chuẩn bị đi đến địa điểm kia, vừa lúc lại nhìn thấy Diệp Chiêu thần sắc nghiêm trọng đi ra phủ, nàng đoán rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì, nên không có đi chỗ đó.

Qua một đoạn thời gian chờ tình thế ổn định, dùng thân phận đi ra ngoài mua một số vật dụng cho chủ tử, đi ở trên đường, trong lòng thị nữ kia cảm thấy rùng mình. Hai mảnh giấy niêm phong dán trên cửa một tửu lâu, đó chính là nơi trú ngụ của mật thám trà trộn làm lão bản của tửu lâu.


Đường liên lạc của Liễu Tích Âm cùng Tây Hạ bị chặt đứt.

Này vừa dứt, cũng chính là nửa năm. Thẳng đến mấy tháng trước, thị nữ mới nói có tin tức từ Tây hạ, nghĩ biện pháp để Liễu Tích Âm rời khỏi vương phủ.

Liễu Tích Âm mỗi lần đi Liễu phủ thăm hỏi sức khỏe của thúc phụ và thím, không mang theo khăn che mặt, không ngồi trên kiệu, cố ý đi thật chậm, càng nhiều người nhìn thấy nàng ra vào Nam Bình Quận vương phủ, đối với nàng càng có lợi.

Tiểu thiếp của Triệu ngọc Cẩn tìm nàng gây phiền phức, nàng không cần phải giải thích, trái lại làm Dương thị tức giận. Mỗi một cái nàng tiếp tục hy vọng chờ đợi người ở vương phủ, đều là trợ lực của nàng.

.

Tây Hạ, Hưng Khánh phủ.

Thác Á mang theo đội quân rời khỏi Hưng Khánh phủ. Còn thêm nhiều năm nữa Ô Ân mới thành chính quả, vận khí Thác Á tốt hơn nhiều.

Sau khi Tây Hạ đình chiến, Thác Á nói ra tâm ý của mình cho Ngân Xuyên, Ngân Xuyên bị nàng làm cho sợ ngây người, sau lại hai người náo loạn một trận không được tự nhiên.

Ô Ân còn muốn lúc nào đó sẽ đi khuyên nhủ, kết quả không có bao lâu lại thấy Thác Á cùng Ngân Xuyên, hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình!

Lúc đầu còn có thể chịu được, sau lại chỗ nào hai người cũng dính nhau như một khối, Ô Ân không thể nhịn được nữa. Vừa lúc, lãnh thổ thành trì mới cần có người xử lý, Ô Ân liền đem Thác Á cùng Ngân Xuyên ném sang bên đó.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Bất quá, trong lòng Ô Ân cũng muốn các nàng vui vẻ, nhìn thấy có tình nhân sẽ thành thân thuộc, nàng thật có chút hâm mộ các nàng.

Vuốt ve cái bao tay trong tay, trong mắt Ô Ân mang theo sự ôn nhu, một năm chinh chiến, nàng vẫn luôn mang theo cái bao tay mà Liễu Tích Âm đã làm vì nàng, trên tại ngón tay đã bị rách một lỗ.

Không có người nào làm cho nàng cái mới, nàng cũng không muốn dùng đồ của người khác làm.

Chính trực giữa hè, một hài nhi mặc một cái yếm nam đồng đi trong đại điện, đường đi đều không ổn định, còn nỗ lực chạy chậm vài bước. Vú nuôi liền đến dìu hắn, hắn không nhịn được muốn ly khai khỏi tay của nhũ mẫu.

"Đại vương!" Vú nuôi hành lễ.

"Hộ vương!"


Ô Ân nghe tiếng gọi sửng sốt, đem bao tay thu vào trong lòng, lập tức nở một nụ cười trên mặt.

Đứng dậy đi tới, ôm lấy nam đồng.

"Tiểu Ba Đặc Ngươi như thế nào lại không nghe lời, về sau lại còn trần truồng chạy loạn phụ vương liền đánh ngươi thí thí!"

"Hộ vương! Quay về đi"

"Phụ vương còn có việc, đợi buổi tối lạ cùng ngươi chơi đùa có được hay không?"

"Oa!" Chiến thuật dỗ dành tiểu hài tử bằng cách nói chơi đùa cũng thường vô dụng.

Ô Ân so với các loại mặt quỷ đều vô dụng, tiếng khóc Ba Đặc Ngươi càng khóc càng to.

Ô Ân không thể nào dỗ dành tiểu hài tử đang khóc rống. Liềm giao cho vú nuôi, dỗ nửa ngày mới ngừng tiếng khóc.

Tuy rằng khí trời nóng bức, Ô Ân vẫn sợ hài tử cảm lạnh, để vú nuôi mang tiểu hài tử đi mặc quần áo.

Sau khi Tam vương phi của Y Nặc là Tháp Na hạ sinh hài tử, Ô Ân lấy tên cho hắn, Ba Đặc Ngươi, ngụ ý là dũng sĩ, mong muốn hắn có thể giống như phụ thân hắn, không có chút nào sợ hãi.

Xét thấy Y Nặc đối với các phi tử này của hắn cũng không có tình cảm gì, Ô Ân liền cho mỗi người chút bạc để các nàng quay trở về nhà.

Tháp Na là mẫu thân ruột thịt của tiểu hài tử, không tốt tùy ý xử trí, không thể làm gì khác hơn là bố trí cho nàng một tiểu viện ở hậu cung, cách này là được, vật trang trí ở hậu cung lại nhiều hơn một chút.

Nhưng cũng không phải không có lợi, ít nhất cũng có thể bỏ đi chuyện các đại thần khuyên nàng tuyển người vào hậu cung.

Lúc trước, Ô Ân dự định muốn đem hài tử giao cho Thác Á mang theo, kết quả Thác Á nhàm chán chạy đi cùng Ngân Xuyên, Ô Ân cũng chỉ có thể một mình mình khổ cực mang theo hài tử, may mắn là thời cổ đại có cái chức nghiệp vú nuôi.

Vốn dĩ dự định đứa nhỏ này là chính mình cùng Liễu Tích Âm nuôi dưỡng.

Thần sắc Ô Ân trở nên tăm tối, đem cái bao tay trong lòng lấy ra một lần nữa, mở một cái hộp có khóa trên giá sách.


Cứ nghĩ mọi việc đã an bài chu đáo chặt chẽ, nhưng mà Diệp Chiêu nhất định phải đem một người sống mang đi, vẫn là mong muốn mịt mù.

Bỏ cái bao tay vào trong hộp, đậy nắp lại, Ô Ân cố sức xuống tay ấn ở mặt trên, gân xanh trên tay bạo khởi.

"Diệp Chiêu..."

.

Tuy nói là Diệp Chiêu thả Liễu Tích Âm quay về Liễu phủ ở, nhưng nàng vẫn đặt mấy cái nha đầu bên người Liễu Tích Âm nhìn chằm chằm nàng, vì không muốn để Diệp Chiêu hoài nghi, Liễu Tích Âm cũng không thể nói cái gì.

Mấy ngày nay, Diệp Chiêu thường xuyên mời Liễu Tích Âm ra ngoài du ngoạn, Liễu Tích Âm từ chối vài lần, đáp ứng một lần.

Tại bên trong trà lâu ở Biện Kinh, Diệp Chiêu đang ở cùng một gã nam tử trò chuyện rất vui vẻ, cảnh tượng quen thuộc, khóe miệng Liễu Tích Âm hơi gợi lên độ cong trào phúng.

Thấy Diệp Chiêu quay đầu nhìn đến, Liễu tích Âm khôi phục lại sắc mặt không chút gì thay đổi, đi qua hướng nam tử thi lễ. Diệp Chiêu cười chào hỏi Liễu Tích Âm ngồi xuống, nàng thuận thế ngồi ở một bên Diệp Chiêu, cúi đầu không nói.

"Lý huynh đệ, đây là biểu muội nhà ta, cầm kỳ thi họa, không gì là không giỏi."

Lý công tử chấp tay hướng Liễu Tích Âm thi lễ.

Diệp Chiêu cùng Lý công tử trò chuyện một hồi, thấy Liễu Tích Âm không nói lời nào, Lý công tử sợ giai nhân vắng vẻ, chủ động nói.

"Tại hạ nghe nói Diệp huynh __ __" hắn nhận thấy chính mình nói sai, xấu hổ nhìn thoáng qua Diệp Chiêu

"Không sao! Không sao!" Diệp Chiêu xua tay "Ra ngoài hành sự cho thuận tiện, ta ăn mặc nam trang, kêu ta là Diệp huynh cũng là vô phương."

Lúc này Lý công tử mới tiếp theo nói: "Nghe nói Diệp huynh nói cô nương không chỉ thông hiểu thi thư, đối với dược lý cũng có nghiên cứu. Khi bình thường nhàn hạ, Lý mỗ cũng yêu thích nghiên cứu dược liệu."

Diệp Chiêu khen nói: "Đúng đúng!Ta cảm thấy cầm kỳ thi họa này chỉ là hư vô, dược liệu mới là tài nhưng là cứu người như cứ hỏa, này hảo!

"Gần đây Lý mỗ có xem một quyển sách dược, có một chỗ thật không hiểu được, muốn hỏi cô nương một chút xem."

"Mời công tử nói." Liễu Tích Âm nói.

"[Khai bản thảo mộc] trong đó có một đoạn.."

Ba người vẫn luôn trò chuyện cho tới khi mặt trời lặn, vẫn luôn là Lý công tử nói, Diệp Chiêu thỉnh thoảng đâm vào vài câu, Liễu tích Âm có vẻ có chút luống cuống, nói không nhiều lắm, miễn cưỡng cũng có thể cho là trò chuyện vài câu.

Ở dưới lâu, có một vị nam thực khách đụng vào Liễu Tích Âm, còn không có mắt ngang ngược không phân rõ phải trái, thấy Liễu Tích Âm xinh đẹp hơn người, lại không lựa lời mà trêu chọc nàng.


Diệp Chiêu liền muốn động thủ thu thập người, Lý công tử liền đứng trước người Liễu Tích Âm, không có dùng những từ ngữ thô tục mắng người nọ cẩu huyết lâm đầu. Thẳng đến khi người nọ như bé ngoan nói xin lỗi, mấy người mới để hắn rời khỏi.

Chắp tay cáo biệt, Diệp Chiêu nói:

"Lý huynh đệ, có cơ hội sẽ gặp lại."

"Nhất định." Lý công tử cười đáp.

Diệp Chiêu mang Liễu Tích Âm trở về vương phủ.

"Biểu muội, đêm nay liền ở vương phủ ăn cơm tối xong lại trở về đi, ta phái người đi quý phủ của cậu nói một tiếng."

"Hảo."

"Ngươi cảm thấy Lý công tử này như thế nào." Diệp Chiêu hỏi.

"Tàm tạm."

"Biểu muội, ngươi liền không có thể dùng nhiều hơn vài chữa sao." Diệp Chiêu bất đắc dĩ nói.

"Tính tình trượng nghĩa, có lễ có tiết."

Ngoại trừ cái từ trượng nghĩa, cái khác Diệp Chiêu nghe cũng không hiểu gì nhiều, bất quá nghe ra có thể là khen ngợi hắn.

"Chỉ cần không cho biểu muội ngươi cảm thấy chán ghét là tốt rồi, Về sau ta lại gọi hắn ra, các ngươi tiếp xúc nhiều thì sẽ hiểu nhau hơn."

Biểu hiện của Liễu Tích Âm hôm nay Diệp Chiêu đều đặt ở trong mắt, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng so với trước đây là khá hơn nhiều, nàng tin tưởng biểu muội có thể gạt qua quá khứ mà chậm rãi đi tới.

Liễu Tích Âm dùng cơm tại vương phủ, sau đó an vị trên cổ kiệu quay về Liễu phủ.

Từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn, là cái nam tử kia đụng nàng rồi lặng lẽ kín đáo đưa cho nàng.

"Mười lăm tháng sau, buổi trưa, cửa đông phố Chu Tước, đi."

Liễu Tích Âm thầm nghĩ còn bốn mươi ngày , chỉ cảm thấy sống một ngày giống như bằng một năm.

Đã hơn một năm đều có thể sống qua, không còn mấy ngày nữa.

Kiềm chế trái tim kích động, đem thời gian địa điểm thuộc lòng vài lần, đưa tấm khăn cầm trên tay  đưa lên đốt trên ánh nến.