Edit: Phan Ngọc Huyền.

Trong nháy mắt thời gian như dừng lại, vạn vật ngừng bặt âm thanh. Những ngọn đuốc sáng trưng cũng trở nên lu mờ so với bóng dáng người trước mắt. Rõ ràng là cử chỉ thân mật như tình nhân, nhưng trong khoảnh khắc lại phát ra sát ý nồng đậm.

Tạ Cảnh Hành che đi đôi mắt nàng, lòng bàn tay có thể cảm nhận được sự rung động của đôi lông mi hơi chớp chớp, phất nhẹ như đôi cánh bướm, muốn thoát ra nhưng không thoát được.

“Cao Dương, ngươi đi ra ngoài.” Tạ Cảnh Hành nói.

Cao Dương nhíu mày: “Vậy là ý gì?”

“Ngươi ra ngoài trước đi.” Tạ Cảnh Hành bình tĩnh nói.

Cao Dương nhìn hắn một cái, không nói gì, cầm lấy đồ vật gói lại thật cẩn thận rồi xoay người đi ra ngoài. Đến khi tiếng bước chân xa dần, Tạ Cảnh Hành mới chậm rãi buông tay.

Dưới lòng bàn tay hắn, có giọt nước mắt trong suốt chợt lóe. Thẩm Diệu khóc rồi.

Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Không giết ngươi, ngươi khóc cái gì.” Còn muốn nói thêm, bổng nhiên nhìn sắc mặt thiếu nữ trước mắt, hắn liền im lặng.

Thẩm Diệu mặt mày thanh tú, dung mạo vẫn còn vương chút trẻ con, nhưng hiện tại ý lạnh bao trùm, đôi mắt còn vương ánh nước nhưng không có chút bộ dạng thương tâm. Nước mắt vừa rồi chỉ là gian trá, căn bản nàng không hề sợ hãi. Tạ Cảnh Hành vừa mới phát hiện thì Thẩm Diệu đã nâng khủy tay đánh tới trước ngực hắn, vừa ngoan độc lại vừa chuẩn xác, nếu là người khác có lẽ sẽ bị nàng đánh ngã, nhưng với võ công của Tạ Cảnh Hành, hắn phản xạ bắt lấy cánh tay Thẩm Diệu, bị lôi kéo làm Thẩm Diệu đụng vào ngực Tạ Cảnh Hành, nàng móc ra một vật từ trong tay áo, hướng cánh tay hắn đâm xuống.

Cây trâm trong tay nàng nhỏ bé, nếu không chú ý sẽ không phát hiện, Thẩm Diệu không hề nương tay, cây trâm đâm sâu vào tay Tạ Cảnh Hành. Ánh mắt hắn trầm xuống, vung tay một cái, Thẩm Diệu lại bị đẩy đến vách tường.

Tạ Cảnh Hành bóp lấy cái cổ yếu ớt của Thẩm Diệu, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực, có thể bẻ gẫy dễ dàng. Giọng hắn trầm xuống, mơ hồ mang theo tức giận, nói: “Không hổ là người của tướng quân phủ, cách đánh lén cũng học được mười phần.”

Thẩm Diệu nhìn cánh tay Tạ Cảnh Hành, nơi đó nửa cây trâm còn lộ ra bên ngoài, máu đỏ dần dần chảy ra, thấm vào ống tay áo của hắn. Tạ Cảnh Hành nhìn theo ánh mắt Thẩm Diệu, không để ý cười nói: “Dù có độc cũng chẳng sao, trước khi độc phát ta hoàn toàn có thể giết ngươi.”

Ánh mắt hắn rất đẹp, thời điểm cười như không cười có thể làm người ta mê say, nếu là cô nương khác ở Định kinh nhìn thấy, chắc chắn sẽ rung động, nhưng riêng Thẩm Diệu, nàng nhìn thấy được trong đôi mắt đó sự thản nhiên lạnh lùng được che giấu rất kỹ.

Tạ Cảnh Hành là người thế nào? Hắn dường như rất phức tạp, trong mắt người Định kinh hắn là một kẻ bất cần đời, cứng đầu khó dạy, không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì, tính tình như vậy khó có thể tranh đấu hay lòn cúi chốn quan trường. Nhưng giờ phút này trong lòng Thẩm Diệu tràn đầy hoài nghi, bản chất được bày ra trước mắt thế nhân kia có thực sự là bản chất của Tạ Cảnh Hành không? Hắn thực sự là kẻ kiệt ngạo bất tuân ư? Hắn ẩn mình sâu như vậy, là kẻ thật sự không màng quyền thế giang sơn hay sao?

Tạ Cảnh Hành bất mãn nhìn Thẩm Diệu thất thần, tiến tới gần, nhìn chằm chằm nàng nói: “Thẩm Diệu, hôm nay ta giết ngươi, Thẩm gia ngày sau sẽ không còn ai bảo vệ đâu.”

Ánh mắt Thẩm Diệu vừa động, đã thấy Tạ Cảnh Hành cười ác liệt: “Thẩm Viên đã về kinh, Nhị phòng, Tam phòng liên thủ, ngươi nghĩ Thẩm Tín có mấy phần thắng?” Tay hắn dần dần siết chặt, mỗi một câu đều đánh vào điểm yếu trong lòng Thẩm Diệu: “Phó gia đối với Thẩm gia như hổ rình mồi, ngày sau của Thẩm Tín mỗi bước đều sẽ hết sức gian nan, ngươi tính toán mọi việc, hôm nay lại rơi vào tay ta, muốn báo thù, e là phải đợi kiếp sau.”

Lời hắn càng tàn nhẫn, khuôn mặt lại càng lạnh lùng anh tuấn. Dường như hắn hiểu rõ lòng nàng, lời nói trong ngoài đều hướng tới những việc mà Thẩm Diệu đau đáu. Trùng sinh một kiếp người, mong muốn đơn giản của nàng chỉ là một nhà Thẩm gia bình yên vô sự, còn lại là muốn báo thù, nhưng nếu nàng chết ở đây, thì mọi việc đều kết thúc. Tạ Cảnh Hành đối với nàng không hề đồng tình hay thương hại, hắn vốn là kẻ lạnh lùng vô tình, mặc kệ thân phận nàng là gì, dù là công chúa, xen vào việc của hắn và Cao Dương, chắn chắn không được yên thân. Đây chính là lý do khiến vừa rồi nàng liều mạng, nếu không với tính tình của nàng, không đến phút cuối sẽ không dùng biện pháp mạo hiểm như vậy.

Trước mắt nàng bỗng nhiên xẹt qua hình ảnh tươi cười của Uyển Du và Phó Minh ở kiếp trước, Thẩm Diệu trợn to hai mắt, bản thân nàng cũng không hề phát hiện, hai hàng nước mắt đã theo gò má chảy xuống.

Nàng không cam lòng, nếu chết ở nơi này, nàng thật sự không cam lòng.

Tạ Cảnh Hành thấy nước mắt của nàng, mắt híp lại, nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, hắn chưa quên mới vừa rồi Thẩm Diệu ra tay ngoan độc. Nếu lại muốn dùng nước mắt để hắn thương hại, hắn sao có thể mắc lừa lần thứ hai.

Thẩm Diệu vẫn cứ trừng hai mắt, yên lặng rơi lệ. Gương mặt nàng không hề tỏ ra đáng thương yếu thế, nhưng nước mắt cứ chảy thành dòng, làm người ta thấy chua xót. Giống như một người đã trãi qua hết mọi gian nan thống khổ, đấu tranh hết sức để rồi rơi vào cảnh cùng đường nên sinh ra bi thương, tuyệt vọng, bộc phát một cách lẳng lặng, nước mắt trung thành với cảm xúc, cứ thế lăn dài.

Tạ Cảnh Hành nhíu mày nhìn nàng, bàn tay bóp yết hầu Thẩm Diệu dần dần thả lỏng.

Thẩm Diệu không hề phát hiện, cuối cùng Tạ Cảnh Hành thả tay xuống, gương mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Thân hình hắn cao lớn, bóp chặt một tiểu nha đầu trên vách tường, làm hắn sinh ra cảm giác đang khi dễ một tiểu hài tử, mặc dù trong lòng Tạ Cảnh Hành hiểu rõ, không thể xem Thẩm Diệu là một tiểu hài tử được. 

Một lát sau, hắn nhổ cây trâm trên cánh tay xuống, Tạ Cảnh Hành nhíu mày, cầm cây trâm trong tay thưởng thức. Thẩm Diệu nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng hơi xấu hổ. Hắn nói: “Đừng khóc, ta không giết ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Đã dọa ngươi sợ rồi.”

Thẩm Diệu khẽ buông lỏng, nàng biết vừa rồi không phải Tạ Cảnh Hành dọa nàng. Sát ý sắc bén trong đôi mắt đối phương lúc nãy, chính là đã động sát tâm. Cuối cùng mềm lòng, có lẽ vì thấy nàng khóc thương tâm quá đỗi.

Tạ Cảnh Hành nói: “Ngươi làm sao phát hiện nơi này?”

“Ta ở nhà từng nhìn nhìn thấy bức tranh dạ yến đêm nguyên tiêu của Tam thúc, lúc nãy nhìn thấy ở đây có một bức tranh giống như vậy, thời điểm sờ soạng vô tình phát hiện gian mật thất này, trong lòng tò mò nên mới vào xem, không ngờ lạc vào đây gặp phải các ngươi.”

Tạ Cảnh Hành nhìn nàng cười như không cười: “Thẩm Vạn?”

Thẩm Diệu nói dối không đổi sắc mặt: “Đúng vậy.”

“Tiểu nha đầu, ta không phải huynh đệ Trần gia, chiêu mượn đao giết người của ngươi không có tác dụng với ta đâu.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói. Thẩm Diệu này mưu mô đến tận xương tủy, trong tình trạng như lúc này còn muốn đâm lén Thẩm Vạn một nhát.

“Ta hôm nay cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, ngươi không làm khó ta, ta tất nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi.” Thẩm Diệu nhìn hắn: “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

“Ngươi có thể làm khó được ta sao?” Thái độ Tạ Cảnh Hành kiêu ngạo làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi, hắn tiếp tục nói: “Hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, nếu việc này tiết lộ một tí tẹo, Thẩm gia các ngươi gặp chuyện không hay cũng đừng trách ta.” 

Thẩm Diệu trả lời thật nhanh: “Ta sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Nàng hợp tác như vậy làm Tạ Cảnh Hành cực kỳ vừa lòng, hắn trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Thẩm Diệu, ngươi cùng Phó gia có cừu oán gì sao?”

Hắn nói “Phó gia” chứ không phải “Hoàng gia”, ý tứ trong lời nói có chút sâu xa. Thẩm Diệu quay đầu nhìn hắn, trong lòng hơi động, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Tiểu Hầu gia cảm thấy như vậy thì cứ cho là vậy đi.”

Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Quả nhiên.” Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Diệu: “Nếu việc này đã xong, ngươi đi trước đi, ở đây lâu sẽ làm người khác tìm đến, lúc đó ta cũng không cứu được ngươi.”

Thẩm Diệu không nói một lời, xoay người rời đi. Hôm nay đối mặt với Tạ Cảnh Hành, làm cho nàng hiểu được vài thứ. Ít nhất tiểu Hầu gia của Lâm An hầu này, không phải đơn giản như bên ngoài vẫn thấy. Người như vậy nàng lợi dụng không nổi, cũng đắc tội không nổi. Nếu Tạ Cảnh Hành là kẻ địch của hoàng thất Minh Tề, tất nhiên đối với nàng rất có lợi, nếu không phải, thì trăm ngàn lần đừng rơi vào tầm ngắm của hắn.

Thẩm Diệu đi được hai bước, Tạ Cảnh Hành liền theo sau, chân hắn dài, rất nhanh đã đuổi theo Thẩm Diệu, vứt cho nàng một bình thuốc nhỏ: “Đừng nói ta khi dễ ngươi, làm ngươi khóc.” Nói xong sải bước tiến lên, đi trước Thẩm Diệu.

Trong ánh sáng ngọn đuốc hôn ám, trên mặt Thẩm Diệu bỗng nhiên có chút thẹn thùng, vừa rồi nàng dùng chiêu hiểm. Kiếp trước sau khi làm con tin ở nước Tần trở về, nàng cùng Mi phu nhân tranh giành tình cảm, tính tình nàng cực đoan hiếu thắng, từng được người khác hiến kế: “Nương nương suốt ngày cứ giữ vẻ mặt đoan trang nghiêm túc, tuy hợp với vai trò mẫu nghi thiên hạ, nhưng dùng thái độ như vậy đối mặt với bệ hạ sẽ không được yêu thích. Người nhìn Mi phu nhân xem, dịu dàng vui vẻ, lại hay giả khờ làm nũng. Người ta đều nói trẻ nhỏ biết khóc sẽ có đường để ăn, yêu thương cũng phải biết cách, nam nhân đều thương hương tiếc ngọc, thích nữ nhân mềm yếu như nước.”

Lúc trước nghe những lời này nàng chỉ cười nhạt, cho rằng hành động như vậy là hèn hạ lẳng lơ, không thể lên được mặt bàn, đường đường hoàng hậu một nước sao có thể đánh đồng với những nữ nhân thủ đoạn nịnh nọt kia. Nhưng vừa rồi dưới sát ý của Tạ Cảnh Hành, trong đầu nàng bật ra câu nói: “Trẻ nhỏ biết khóc sẽ có đường ăn.”

Hiện tại cơ thể nàng vẫn là một tiểu cô nương non nớt, cũng không có áp lực giữ gìn hình tượng khi mặc phượng bào, nếu chỉ là chút động tác giả ngu làm nũng, nàng cũng có can đảm để thử. Trước giờ nằm mơ Thẩm Diệu cũng không nghĩ tới người tính tình cường ngạnh như nàng cũng có lúc trước mặt nam nhân khóc như hoa lê trong mưa, nhưng mà kết quả làm chính nàng cũng kinh ngạc, người hung hãn kiệt ngạo như Tạ Cảnh Hành lại thật sự buông tha nàng.

Nói gì thì nói, lần này giao phong, nàng đã phải dùng thủ đoạn mới có thể bảo toàn.

Đến khi ra khỏi mật thất, Thẩm Diệu cũng không biết Tạ Cảnh Hành và Cao Dương đi hướng nào, trong trà thất chẳng có ai. Nàng đi ra bên ngoài thấy Mạc Kình vẫn đang canh ở cửa, Thẩm Diệu hỏi hắn: “Vừa rồi có thấy người nào từ bên trong đi ra không?”

“Người nào?” Mạc Kình sửng sốt: “Bên trong không phải chỉ có một mình tiểu thư sao? Tiểu thư gặp người khác ở bên trong à?”

“Không có.” Thẩm Diệu mỉm cười, nói: “Tùy tiện hỏi một chút thôi.” Trong lòng càng đánh giá cao bản lĩnh của Tạ Cảnh Hành.

“Chúng ta ở đây cũng đã lâu, tại sao đại ca còn chưa đến, đi thôi, chúng ta đi tìm Đại ca.” Thẩm Diệu nói.

Mạc Kình nghi hoặc, không hiểu vì sao trong chốc lát Thẩm Diệu đã đổi ý, mới vừa rồi còn nói nhất định ở trà thất chờ Thẩm Khâu, bây giờ lại nói khác. Tuy vậy, hắn sẽ không phản bác ý muốn của Thẩm Diệu, nhất là đối với những việc nhỏ thế này, nên yên lặng đáp ứng, đi theo Thẩm Diệu.

Trước khi rời đi, Thẩm Diệu quay đầu nhìn cửa trà thất đã đóng chặt, không biết Tạ Cảnh Hành cùng Cao Dương còn ở trong đó hay không. Hôm nay nàng vì đồ vật kia mà đến, ai ngờ đồ vật lại rơi vào tay Tạ Cảnh Hành. Nhất thời Thẩm Diệu cũng không hiểu nỗi, dựa theo kiếp trước, đúng ra lúc này Tạ Cảnh Hành không thể phát hiện ra mật thất, hay là những thay đổi ở kiếp này đã làm vận mệnh Tạ Cảnh Hành cải biến, hoặc là trong cuộc đời bi thảm ngắn ngủi kiếp trước, nàng đã bỏ qua một vài điểm mấu chốt.

Vấn đề này tồn tại trong lòng nàng cho đến khi nhìn thấy Thẩm Khâu, rồi trở về Thẩm phủ. Thẩm Khâu nhìn Thẩm Diệu ngẩn nhơ, cứ nghĩ nàng bị cảnh mặt đất đầy máu kia dọa sợ, liền bảo nhà bếp nấu canh định thần, đã vậy còn bị La Tuyết Nhạn biết được quở trách sao lại mang “người yếu ớt” Thẩm Diệu đến nơi xui xẻo như vậy. Thẩm Khâu oan ức, Thẩm Diệu lại hồn nhiên không biết.

Một nơi khác, cũng có người đang bênh vực “kẻ yếu” Tạ Cảnh Hành.

“Nha đầu kia xuống tay thật độc ác.” Cao Dương trợn mắt há hốc miệng nhìn vết thương.

Tạ Cảnh Hành cởi áo ngoài, mặc trung y lộ ra thân hình cao ngất rắn chắc, tay áo vấn lên một nửa, lộ ra vết thương nhìn thấu cả xương trên cánh tay. Tạ Cảnh Hành vừa để Cao Dương thoa thuốc, tay kia cầm cây trâm nhìn ngắm.

Cây trâm hết sức bình thường, hoa văn đám mây lượn sóng đơn giản, nhưng đầu trâm được mài giũa vô cùng sắc bén, có thể so sánh với ám khí ngân châm, cây trâm như vậy chẳng những có thể đâm sâu vào da thịt, mà còn có thể vạch ra vết thương rất lớn.

Ví dụ như Tạ Cảnh Hành, trên cánh tay đã nhìn rõ một vết thương.

“Một nhà Thẩm Tín làm việc quang minh chính đại, nha đầu kia lại đánh lén độc ác như vậy, thật không giống con gái Thẩm Tín, có phải đã bị đánh tráo khi còn nhỏ hay không?” Cao Dương kinh ngạc nói: “Ngươi nhìn đi, nàng không hề nương tay, đâm thấu cả xương đây này.” Hắn vừa nói vừa rắc thuốc bột vào miệng vết thương, Tạ Cảnh Hành nhíu mày vì đau.

“Đáng đời ngươi, đau cũng ráng mà chịu đi.” Cao Dương tức giận: “Tạ tam, ta theo ngươi nhiều năm, chưa từng thấy ngươi thương hương tiếc ngọc. Nàng xen vào việc lớn của chúng ta, lại làm ngươi bị thương, thế mà ngươi lại tha cho nàng, hôm nay ngươi ăn phải cái gì vậy, chẳng lẽ…” Cao Dương sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng nàng? Nàng vẫn là một tiểu nha đầu, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, ngươi điên rồi.”

Tạ Cảnh Hành không kiên nhẫn nói: “Được rồi, ta không phải kẻ vô sỉ, không thể ức hiếp một tiểu cô nương như vậy.”

“Nói cứ như từ trước tới giờ ngươi chưa từng ức hiếp tiểu cô nương ấy.” Cao Dương cười lạnh: “Ta càng ngày càng không hiểu ngươi nghĩ gì.” Hắn cầm băng vải cẩn thận băng lại vết thương trên tay Tạ Cảnh Hành, sau đó thở dài: “Bây giờ đồ vật đã lấy được, kế tiếp chúng ta phải làm gì?”

“Cứ tiến hành theo kế hoạch.” Tạ Cảnh Hành nói.

“Phó gia sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện.” Cao Dương nhíu mày: “Kỳ thật ta cảm thấy rất kỳ lạ, Thẩm Diệu làm sao biết được mật thất, nếu nàng là người của Phó gia, ngươi chắc chắn sẽ bị lộ.”

“Nàng có thù với Phó gia.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Nàng hận không thể mượn tay ta tiêu diệt Phó gia. Về việc nàng làm sao biết được mật thất, chắc chỉ là trùng hợp.” Thẩm Diệu nói vô tình phát hiện mật thất, hắn không hề tin tưởng. Thẩm Diệu làm việc gì cũng có mục đích, từ việc nàng dùng một mũi tên bắn trúng hai con nhạn Thẩm Thanh và Dự thân vương có thể nhìn ra. Nếu không chú ý có thể thấy những việc nàng làm không có gì mấu chốt, nhưng đến thời điểm cuối cùng lại phát huy tác dụng. Thậm chí Tạ Cảnh Hành còn có một loại trực giác, Thẩm Diệu muốn đối phó Dự thân vương còn bởi vì “đồ vật” trong tay hắn.

Nhưng nàng làm sao biết được? Ngay cả hắn và Cao Dương, cũng là vừa biết tin tức, để có được thông tin này hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức. Thẩm Diệu chỉ là một tiểu thư khuê các, điều tra tin tức hết sức bất tiện, nếu nàng có thể phát hiện ra bí mật lớn như vậy, thì bí mật ở trên người nàng cũng không hề nhỏ.

“Tóm lại, vẫn nên cẩn thận.” Cao Dương đứng dậy, cầm thuốc bột cùng băng vải, đi về phía cửa phòng: “Huống hồ, hiện giờ nàng đã phát hiện thân phận của ta, chỉ sợ tương lai sẽ nảy sinh biến cố.”

Một mình Tạ Cảnh Hành ở lại trong phòng, hắn cầm cây trâm trong tay đưa đến trước ngọn đèn, nét mặt có chút đăm chiêu. Một lát sau, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh thiếu nữ trừng lớn hai mắt, im lặng rơi lệ.

Hắn không phải người biết thương hương tiếc ngọc, lại càng không mang tâm tư yêu đương với Thẩm Diệu, không hiểu sao vào lúc ấy hắn lại không đành lòng giết nàng. Loại cảm xúc này đã đánh tan sự bình tĩnh trước giờ của hắn, giờ nghĩ lại cũng có chút hối hận. Vết thương trên cánh tay sau khi thoa thuốc vẫn còn đau, thời điểm nàng đâm hắn không hề nương tay, nếu không phải hắn phản xạ tốt, có thể cây trâm này đã đâm vào điểm yếu hại.

Kỳ thật lúc Thẩm Diệu rơi nước mắt, có lẽ cũng là một loại thủ đoạn. Tạ Cảnh Hành biết rõ, cô gái kia giảo hoạt vô cùng, tâm tư lại trí tuệ linh mẫn, lúc thì bất ngờ xuất thủ, lúc lại tỏ ra yếu thế, dù là thủ đoạn gì, có lẽ cũng vì muốn được sống.

Tạ Cảnh Hành mở tay ra, cây trâm màu bạc ở bàn tay được ánh đèn chiếu vào lóe lên ánh sáng, lại làm hắn nhớ đến lúc che ánh mắt nàng, lòng bàn tay cảm nhận được đôi lông mi chớp động, như đôi cánh bướm đang nhẹ nhàng phe phẩy, chính vào nháy mắt đó, đã làm lòng hắn trở nên khác lạ, dẫn đến hành động không giống bình thường, bổng nhiên thương hại nàng.

“Tiểu độc phụ.” Tạ Cảnh Hành đột nhiên cười, dưới đèn, thiếu niên anh tuấn đến loá mắt lẩm bẩm nói: “Ta đúng là không nên mềm lòng.”

...

Viện phía Đông Thẩm phủ, giờ phút này cũng rối tinh rối mù.

Trong Vinh Cảnh đường, sắc mặt Thẩm lão phu nhân âm trầm, nhìn Thẩm Quý: “Nói như vậy, Thanh nha đầu sẽ không được thả ra?”

Thẩm Quý lắc đầu: “Phủ Dự thân vương một đêm bị diệt môn, chỉ còn lại một mình Thanh Nhi. Dù thế nào cũng không tránh khỏi liên hệ, án này còn phải điều tra tiếp.”

“Chuyện lớn như vậy, không biết bệ hạ có trách đến chúng ta hay không.” Thẩm lão phu nhân lo lắng lo lắng nói: “Rốt cuộc Thanh Nhi xảy ra chuyện gì, việc này có thật không liên hệ với nàng hay không?” Lời nói rõ ràng mang ý hoài nghi Thẩm Thanh.

Nhiệm Uyển Vân nghe vậy liền bùng nổ, nàng bổ nhào vào quỳ xuống trước mặt Thẩm lão phu nhân, dọa Thẩm lão phu nhân nhảy dựng, Nhiệm Uyển Vân khóc nói: “Lão phu nhân, người nhìn Thanh Nhi từ nhỏ đến lớn, tính tình nàng thế nào người còn không biết, nàng có thể làm ra chuyện như vậy hay sao. Huống hồ nàng có bản lĩnh gì quen biết những người lợi hại như vậy. Rõ ràng là do Dự thân vương ngang ngược chính mình kết thù, Thanh Nhi may mắn mới giữ được một mạng, chúng ta có lỗi với nàng, nghìn vạn lần không thể bỏ mặc nàng a.”

Nhiệm Uyển Vân và Thẩm lão phu nhân làm mẹ chồng nàng dâu làm nhiều năm, đối với tính nết Thẩm lão phu nhân cũng hiểu biết ít nhiều, Thẩm lão phu nhân là người ích kỷ từ trong xương, nhát gan sợ chết. Cho dù đối với Thẩm Thanh có tình cảm bà cháu, nhưng đến thời điểm cần bo bo giữ mình, bà cũng sẽ không do dự vứt bỏ Thẩm Thanh. Đôi khi Nhiệm Uyển Vân còn nghĩ, Thẩm Quý vô lương tâm như vậy, là do trong người hắn chảy dòng máu của Thẩm lão phu nhân, tính ích kỷ giống nhau như đúc.

Thẩm lão phu nhân nghe Nhiệm Uyển Vân nói xong, càng tức giận, nói: “Vợ lão đại, ngươi nói lời này thật kỳ quái. Chúng ta làm gì mà có lỗi với Thanh nha đầu? Là ta ép nàng tư thông với Dự thân vương, hay là ta buộc nàng không biết liêm sỉ mang thai đứa bé? Loại giáo dưỡng này, ta không hề dạy này!”

Thẩm lão phu nhân vốn là ca kỹ, lăn lộn chốn chợ búa mà ra, lời nói tất nhiên vô cùng trần trụi thô tục, cho dù Nhiệm Uyển Vân là người cứng rắn bản lĩnh, cũng bị Thẩm lão phu nhân làm cho tức giận thương tâm, nàng nói: “Nương! Người sao có thể nói Thanh Nhi như vậy, nàng là cháu gái người a!”

Trần Nhược Thu mở miệng khuyên nhủ: “Nhị tẩu, đừng tranh cãi nữa, nương cũng lo lắng cho Thanh Nhi nên mới tức giận thôi, ai không biết trong ba đích nữ Thẩm gia, nương thích nhất chính là Thanh nhi.”

Vốn là đứa cháu gái được yêu thích nhất, giờ lại đối xử tệ bạc như vậy, Thẩm lão phu nhân tự tư tự lợi, thật sự làm người ta khinh thường. Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn lộ vẻ mặt khinh bỉ, nhưng một lời cũng chưa nói, chỉ ngồi im xem náo nhiệt.

Thẩm Viên nhìn thoáng qua Trần Nhược Thu, cái liếc mắt kia hết sức âm trầm, làm Trần Nhược Thu có chút kiêng kị. Thẩm Viên đi đến đỡ Nhiệm Uyển Vân đứng dậy, nhìn Thẩm lão phu nhân nói: “Tổ mẫu đừng nóng vội, sự tình vẫn chưa điều tra rõ ràng, hiện tại muội muội cũng chỉ bị hoài nghi, chưa định tội. Muội muội vốn không liên hệ với việc này, qua vài ngày thì chân tướng sẽ được điều tra rõ ràng thôi. Ta cũng sẽ làm rõ chuyện này, không để muội muội chịu oan uổng.”

Thẩm lão phu nhân nghe vậy, ánh mắt dịu đi. Trong đám con cháu của nàng, nàng thích nhất là đứa cháu nhỏ Thẩm Nguyên Bách, làm nàng kiêu ngạo nhất chính là đứa tuổi trẻ tài cao Thẩm Viên. Huống hồ từ trước đến nay Thẩm Viên luôn biết cách dỗ nàng vui vẻ, nàng gật đầu nói: “Đã vậy, ngươi điều tra cho tốt. Nếu Thanh nha đầu thật sự vô tội, ta cũng không hy vọng nàng bị oan uổng.” Dừng một chút, nhìn Nhiệm Uyển Vân cười lạnh nói: “Nhưng mà ta thấy nương ngươi cử chỉ điên rồ, nếu thật sự nghĩ không thông, thì cứ ở yên trong phủ không cần ra ngoài, tránh gây thêm phiền toái.”

Nhiệm Uyển Vân vừa giận vừa hận, sắc mặt đỏ lên, không biết từ khi nào, Thẩm lão phu nhân đối với nàng ngày càng bất mãn, thậm chí hôm nay trước mặt cả nhà nhục nhã nàng. Ngay cả Trần Nhược Thu cũng có thể dùng ánh mắt cười nhạo nhìn nàng.

Đến khi được Thẩm Viên dìu về Thải Vân uyển, Nhiệm Uyển Vân mới có thể bình ổn được cảm xúc. Nàng nắm chặt cánh tay Thẩm Viên nói: “Viên nhi, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu muội muội. Thanh nhi làm sao có bản lãnh lớn như vậy, nàng chắc chắn không phải là hung thủ đâu.”

“Nương, đừng lo lắng.” Thẩm Viên an ủi nói: “Muội muội bị oan uổng, sẽ không sợ ai điều tra. Hiện tại bị hoài nghi, chỉ vì chưa tìm ra hung thủ thật sự, chỉ cần tìm ra kẻ đó, muội muội sẽ được giải oan.”

Nhiệm Uyển Vân nghe vậy, giống như tìm được cọng cỏ cứu mạng, dần dần tỉnh táo. Nàng vui mừng hỏi: “Khi nào có thể tìm được hung thủ kia? Muội muội ngươi còn phải bị giam bao lâu đây?”

Thẩm Viên chăm chú nhìn Nhiệm Uyển Vân, sắc mặt nàng hết sức tiều tụy, đã rất lâu rồi nàng không chăm chút phấn son, làn da trở nên già cỗi ảm đạm, đầu tóc rối tung, không thể so sánh với lúc trước được chăm sóc tỉ mỉ tinh xảo, từ trước đến nay Nhiệm Uyển Vân luôn tỏ ra là một phu nhân cao quý, không ngờ trãi qua biến cố lần này lại làm nàng đánh mất hình tượng nư vậy.

Mà nguyên nhân, chỉ bởi vì một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa.

Thẩm Viên cảm thấy đau đầu, hắn trước nay luôn trí tuệ linh mẫn, không nghĩ tới lần này hồi kinh, lại gặp phải một cục diện rối rắm như vậy. Địa vị của Nhiệm Uyển Vân trong phủ xuống dốc không phanh, Thẩm Thanh chưa lập gia đình đã có thai còn chưa nói, giờ lại còn quấn vào thảm án diệt môn phủ Dự thân vương.

Đột nhiên Thẩm Viên nhớ tới ngày Thẩm Thanh xuất giá, hắn cùng Thẩm Diệu luận bàn, lúc ấy Thẩm Diệu nói: “Việc trên đời, ai cũng không biết trước, đời người có sớm tối họa phúc, không chừng, phía trước sẽ không còn đường để đi đâu.”

Hiện giờ, trước mặt Thẩm Thanh đúng là không còn đường để đi, nếu có thì con đường kia cũng hết sức gian nan. Toàn bộ phủ thân vương chỉ còn lại một mình nàng, đến giờ phút này, Thẩm Viên cũng đã hiểu rõ, kẻ xuống tay giữ lại mạng Thẩm Thanh, không phải là vì mềm lòng hoặc thương hại, mà chính là lưu lại một lá bùa đòi mạng đối với Thẩm Thanh.

Bị chết oan trong thảm án diệt môn so với mang tội giết người bị xử trảm, ý nghĩa vô cùng khác biệt.

Kẻ xuống tay rõ ràng là cố ý làm Thẩm Thanh rơi vào hoàn cảnh gian nan, nhưng Thẩm Thanh chỉ là một tiểu cô nương, là ai có thể ra tay ngoan độc như vậy. Thẩm Diệu sao? Thẩm Diệu có trong tay nhiều sát thủ như vậy để tiêu diệt người phủ Dự thân vương ư? Sợ là nàng khó có khả năng này.

Ánh mắt Thẩm Viên nặng nề, dù người sau lưng có phải là Thẩm Diệu hay không, hắn nhất định phải tra tới cùng. Người nọ nếu đã nhắm vào Thẩm Thanh, nghĩa là có ý đối chọi Nhị phòng. Tuy rằng trước mắt Thẩm Thanh rất gian nan, nhưng vẫn còn đường gở, hắn nhất định phải bắt được người đứng phía sau, sau đó, đáp lễ ngàn lần.

Thẩm Viên nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn chưa lường hết câu nói của Thẩm Diệu, việc trên đời, ai cũng không biết trước, đời người có sớm tối họa phúc, không chừng, phía trước sẽ không còn đường để đi.

Con đường duy nhất còn lại của Thẩm Thanh, ngay vào ngày hôm sau, đã trở thành đường chết.