"Không sai" Tô Minh Phong có chút ngạc nhiên trước thái độ của Tạ Cảnh Hành, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bỡn cợt cười nói "Đó không phải vị tiểu thư lần trước được ngươi giúp đỡ trong đợt kiểm tra sao. Nói như vậy, ngược lại cũng có vài phần can đảm, người cũng không xấu, tiểu tử Vệ Khiêm này, rõ ràng đang ở trong phúc mà không biết phúc".

Hắn thấy Tạ Cảnh Hành trầm tư, không khỏi cả kinh "Này, không phải ngươi thật sự coi trọng vị tiểu thư kia chứ?".

Tạ Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Minh Phong, nói "Ngươi dường như rất rảnh rỗi thì phải?".

"Ta đương nhiên rảnh rỗi" Tô Minh Phong nhíu nhíu mày "Ta nay "Bệnh nặng trong người", không thể vào triều, cả ngày ở trong phủ trêu chó chọc mèo. Còn ngươi gần đây lại ít lộ diện, cùng tên đại phu gọi là Cao Dương kia qua lại, có phải có chuyện gì giấu ta không?".

Hai người lúc nhỏ thường xuyên qua lại, nhưng càng lớn lên, Tạ Cảnh Hành càng trở nên thần bí. Một số việc ở Tô gia, đôi khi Tạ Cảnh Hành còn tùy thời nhắc nhở hắn, nhưng đối với những chuyện của Tạ Cảnh Hành, có lúc Tô Minh Phong cảm thấy hoàn toàn không biết gì.

Tạ Cảnh Hành ném một trái cây cho hắn "Ăn của ngươi đi".

Thái độ này rõ ràng không muốn nói tiếp chuyện này, Tô Minh Phong ánh mắt lóe lóe, khóe môi tràn ra một tia cười khổ, nhưng cũng không nói gì.

...

Nhận thiếp canh của Vệ gia không lâu, Nhiệm Uyển Vân bảo Hương Lan mời Thẩm Quý đến Thải Vân Uyển.

Bởi vì hôn sự của Thẩm Thanh, Thẩm Quý cùng Nhiệm Uyển Vân nảy sinh hiềm khích, hai người ai cũng không chịu mở lời trước. Quan hệ mấy ngày nay lạnh như hàn băng.

Lần này, vẫn là Nhiệm Uyển Vân chủ động xuống nước.

Thẩm Quý vừa bước vào, Hương Lan cùng Thải Cúc vội vàng thỉnh an, Nhiệm Uyển Vân ngồi ở trước bàn, ánh mắt có chút u buồn.

"Ngươi lại làm sao vậy?" giọng điệu Thẩm Quý đông cứng, vài ngày trước vì hôn sự của Thẩm Thanh, Nhiệm Uyển Vân đau lòng mắng hắn vô tình vô nghĩa, làm cho trong lòng Thẩm Quý không khỏi tức giận. Tuy hắn coi trọng Nhiệm Uyển Vân có thể đem mọi chuyện trong phủ xử lý ổn thỏa, nhưng hắn cũng không phải là một người bao dung, huống chi bị thê tử của chính mình chanh chua chỉ vào mũi mắng như vậy.

"Lão gia đã đến" Nhiệm Uyển Vân mệt mỏi liếc hắn một cái, sắc mặt rất tiều tụy. Nàng từ trước đến nay luôn khôn khéo, khí phách, chưa từng có bộ dạng này. Thẩm Quý thấy tình cảnh như vậy, lòng dạ mềm nhũn ba phần. Biết Nhiệm Uyển Vân yêu thương Thẩm Thanh, mấy ngày nay bởi vì Thẩm Thanh lo liệu không ít chuyện, rốt cuộc vẫn là chính thê, hắn muốn cho nàng thể diện. Liền quát Hương Lan cùng Thải Cúc "Phu nhân sao lại tiều tụy thế này, các ngươi chăm sóc chủ tử như vậy sao?".

Nhiệm Uyển Vân cũng nghe ra giọng nói Thẩm Quý dịu đi, trong lòng vui vẻ, vỗ về cái trán chịu thua "Không liên quan các nàng, là ta tự mình bận tâmThanh nhi. Mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng khổ sở".

"Thanh nhi chuyện cũng đã rồi, ngươi nghĩ nhiều vô ích, tốt nhất nên dưỡng thân thể cho tốt, Thẩm Phủ trong ngoài còn cần ngươi quản lý" Thẩm quý nhìn thoáng qua Nhiệm Uyển Vân. Lúc trước Nhiệm Uyển Vân chưởng gia, hắn tự nhiên có rất nhiều tiện lợi, dùng bạc chung trong nhà đi tặng lễ, sổ sách Nhiệm Uyển Vân làm giả không bắt bẻ được một chữ. Nay Nhiệm Uyển Vân muốn chiếu cố Thẩm Thanh, Trần Nhược Thu tạm thời thay thế, tự nhiên, hắn làm việc không tiện bằng ngày xưa. Mà tất cả lợi ích đều bị Tam phòng chiếm lấy, trong lòng Thẩm Quý cũng không thoải mái.

Nhiệm Uyển Vân cắn chặt răng, Thẩm Quý chỉ một lòng vì con đường làm quan của chính mình, không chút quan tâm Thẩm Thanh. Nàng nói "Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là Thanh Nhi nay luôn quấn lấy người, ta lo lắng".

"Cho nên đem nàng gả đến Hoàng gia thì tốt rồi" Thẩm Quý nhắc tới việc này, giọng nói mới rồi dịu đi giờ lại đông cứng "Đúng là đàn bà, tóc dài kiến thức ngắn, Thanh Nhi nay đã như vậy, phải tìm gia đình trong sạch gả qua mới đúng. Hoàng gia nhà lớn nghiệp lớn, Thanh Nhi gả qua chính là vợ cả, ngươi lại cố tình không đáp ứng".

Nhiệm Uyển Vân trong lòng cười lạnh, Thẩm Quý làm phụ thân, mà lại vô tình vô nghĩa như vậy. Người như Hoàng Đức Hưng, Thẩm Quý còn có thể nói tốt. Tuy rằng sớm biết người bên gối là kẻ thấy lợi quên nghĩa, nhưng ngẫm lại, Nhiệm Uyển Vân vẫn có chút không rét mà run.

Bất quá đây không phải là lúc nghĩ tới những điều này, nàng lau mắt "Lão gia nói không sai, ban đầu là ta suy nghĩ nông cạn, ta cả ngày chỉ ở trong nhà, không gặp chuyện lớn, lão gia chọn người kia, tự nhiên là tốt nhất. Ta ban đầu không muốn gả Thanh Nhi qua đó, hiện tại lại cảm thấy, việc này đối với Thanh Nhi mà nói chưa chắc đã không phải chuyện tốt".

Thẩm Quý đầu tiên là sửng sốt, không thể tin nhìn nàng "Ngươi đồng ý rồi?" Nhiệm Uyển Vân hết lòng yêu thương Thẩm Thanh, sao hôm nay bổng nhiên đáp ứng việc hôn nhân này, phải biết rằng Hoàng Đức Hưng thích đàn ông nha.

"Đành chịu vậy" Nhiệm Uyển Vân trên mặt hiện lên vẻ bi thương "Bộ dạng Thanh nhi bây giờ, sau này còn có người trong sạch nào lại muốn nàng, ta càng nghĩ, càng cảm thấy Hoàng gia rất thích hợp, ít nhất gả qua, Thanh Nhi sẽ không thiếu áo thiếu cơm, nếu nàng trôi qua không tốt, thì cũng do mệnh nàng khổ..." Dứt lời kéo tay áo lau mặt, thấp giọng khóc lên.

Nhìn Nhiệm Uyển Vân như vậy, trong lòng Thẩm Quý thả lỏng, có chút tin tưởng lời nói của Nhiệm Uyển Vân. Thẩm Thanh đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, mà Hoàng gia chỉ cần một đích nữ thế gia đến ngồi vào vị trí Hoàng thiếu phu nhân để cho thiên hạ nhìn. Thẩm Thanh gả cho Hoàng Đức Hưng, cả đời cơm áo không lo, cũng là một kết cục tốt. Tuy rằng thân là nữ nhân, có khả năng cả quảng đời còn lại nàng không thể nếm trãi chuyện cá nước vui vẻ, nhưng loại chuyện này, ai có thể tra hỏi nàng.

Nghĩ vậy, Thẩm Quý thở dài, đi đến bên người Nhiệm Uyển Vân, vỗ vỗ lưng nàng, an ủi nói "Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi, Thanh nhi dù sao cũng là con gái ta, ta sẽ không hại nó. Hoàng đại nhân cùng ta có chút giao tình, ta sẽ bảo hắn chiếu cố Thanh nhi, Thanh nhi gả qua, sẽ không đến mức chịu ủy khuất".

Trong lòng Nhiệm Uyển Vân vì lý do thoái thác đàng hoàng của Thẩm Quý mà khinh bỉ, trên mặt lại lộ ra một chút ỷ lại "Vậy thỉnh cầu lão gia cùng Hoàng đại nhân nói một câu, để Hoàng gia cho người đến trao đổi thiếp canh".

"Nhanh như vậy?" Thẩm Quý có chút giật mình.

"Bộ dạng Thanh nhi như vậy, còn kéo dài làm gì chứ" Nhiệm Uyển Vân thở dài một tiếng "Thời gian càng lâu, e là sẽ bị người khác phát hiện manh mối, dù sao Thanh Nhi gần đây không ra ngoài. Gả đến Hoàng gia, ít nhất còn có thể che lấp vài phần. Huống hồ..." Nhiệm Uyển Vân vuốt ngực một cái "Đêm dài lắm mộng, từ khi Thanh nhi gặp chuyện không may, ta vẫn rất sợ hãi".

Nhìn thấy nàng lo lắng như vậy, Thẩm Quý trầm ngâm một chút, nhân tiện nói "Ngươi nói cũng có lý, chuyện Thanh Nhi không thể kéo dài, như vậy, hôm nay ta liền viết thư cho Hoàng đại nhân nhắc tới việc này, nếu chỉ là trao đổi thiếp canh, thương lượng ngày cũng không phải không thể".

"Hết thảy đều dựa vào lão gia" Nhiệm Uyển Vân dịu ngoan nói.

Thẩm Quý còn nói nói vài câu, mới vừa lòng rời đi. Hôm nay Nhiệm Uyển Vân rất vâng lời, ban đầu nhận sai sau đó lại đồng ý làm theo lời hắn, làm cho trong lòng hắn thoải mái, lo lắng mấy ngày nay tản đi, bước chân dường như có chút xuân phong đắc ý.

Chờ Thẩm Quý rời khỏi Thải Vân Uyển, Hương Lan đem cửa lớn bên ngoài khép lại, lo sợ không yên nói "Phu nhân, chuyện này gạt lão gia, thật sự được chứ?".

Nhiệm Uyển Vân làm cho Thẩm Quý nghĩ Thẩm Thanh nguyện ý gả cho Hoàng Đức Hưng, không nói đến việc nàng tính toán hoán đổi hôn sự của Thẩm Thanh cùng Thẩm Diệu. Mà từ việc này, Thẩm Thanh sẽ thật sự gả cho Vệ Khiêm, còn Thẩm Diệu gả, chính là Hoàng Đức Hưng đoạn tụ.

Chuyện này tự nhiên không thể để Thẩm Quý biết, dù kết cục ra sao, người như Thẩm Quý, chỉ cần một khả năng nhỏ ảnh hưởng đường làm quan của hắn, hắn cũng có thể bí quá hoá liều. Mà Nhiệm Uyển Vân cũng không bao giờ để con gái mình nhảy vào hố lửa.

"Tất nhiên phải gạt hắn, hắn không có lương tâm như vậy, muốn đem Thanh nhi của ta đổi lấy tiền đồ, cũng không hỏi một chút ta có đồng ý hay không" Nhiệm Uyển Vân cười lạnh một tiếng, trượng phu lạnh lùng, nữ nhi gặp chuyện không may, thời gian này đã làm nàng già đi rất nhiều, trong một đêm dường như thêm mấy nếp nhăn trên mặt, trước kia nàng mặt mũi hiền lành, nay chỉ còn lại vẻ âm độc "Việc này không thể sơ hở. Cho dù ngày sau hắn phát hiện cũng không còn kịp rồi".

"Nhưng việc này có thể bất lợi đối với Đại tiểu thư hay không?" Thải Cúc hỏi "Cho dù đổi gả thành công, Hoàng gia cùng Vệ gia nếu biết chân tướng có thể cam tâm sao?".

"Yên tâm" Nhiệm Uyển Vân nắm chặn giấy trong tay nói "Hoàng gia bất quá là muốn một tiểu thư có thân phận, người nào cũng đều giống nhau. Về phần Vệ gia, nếu bọn họ dám lên tiếng, ta liền vu cáo bọn họ cưỡng hiếp dân nữ trong sạch, tóm lại sẽ có biện pháp làm cho bọn họ ngậm miệng. Huống hồ..." Sắc mặt nàng đột nhiên dữ tợn "Thanh nhi của ta có gì không tốt, dù nay gặp chuyện không may nhưng so ra vẫn hơn tiểu tiện nhân Thẩm Diệu kia! Cưới được Thanh Nhi, là Vệ gia bọn hắn có phúc!".

Vừa nói đến Thẩm Diệu, Nhiệm Uyển Vân liền hận đến toàn thân phát run, Hương Lan cùng Thải Cúc cúi đầu trầm mặc, không dám nói nữa.

Một lát sau, thanh âm của Nhiệm Uyển Vân vang lên "Hiện tại, quan trọng nhất là phải làm cho hai nhà kia đồng ý tổ chức hôn sự thật sớm. Trước khi đại ca đại tẩu hồi kinh".

"Đại lão gia cuối năm sẽ hồi kinh, còn mấy tháng thôi" Hương Lan tiến lên từng bước, nhắc nhở nói "Lại nói Ngũ tiểu thư, tính tình không tốt, nếu nàng biết mình bị đính thân, chỉ sợ sẽ đại náo một hồi, nói không chừng còn thừa dịp ban đêm trốn khỏi Thẩm Phủ, khi đó chúng ta làm sao bây giờ?".

"Trốn?" Nhiệm Uyển Vân hung tợn nói "Muốn trốn cũng phải xem nàng có bản lĩnh hay không. Nàng không phải đang bị cấm túc trong từ đường sao? Từ hôm nay trở đi, đem kia từ đường kia khóa lại cho ta!".

Rõ ràng là muốn đem Thẩm Diệu đang sống sờ sờ nhốt lại!

Hương Lan cùng Thải Cúc cả kinh, song song cúi đầu. Trước nay Thẩm Phủ tuy rằng chèn ép Thẩm Diệu, nhưng bề ngoài cũng không nhìn ra, ngày này qua ngày khác đều kiên trì như vậy. Đây là lần đầu tiên dùng thủ đoạn sấm sét đối với Thẩm Diệu, hầu như đã không còn cố kỵ xé rách mặt.

"Tiểu tiện nhân kia nhiều trò ương ngạnh, chỉ có nhốt lại, chờ đến thời gian, cho nàng ly rượu đưa lên kiệu, kêu trời không thấu kêu đất không hay, Hoàng gia cũng không phải đèn cạn dầu, dạy dỗ nàng mấy ngày, cuối cùng cũng sẽ ngoan ngoãn" Lời nói Nhiệm Uyển Vân bộc lộ ác ý không hề che giấu "Thật sự không dạy dỗ được, vẫn còn có Dự thân vương" Nàng đắc ý cười nói.

...

Mùa Đông càng ngày càng lạnh, Đại mạc Tây Bắc liên tiếp truyền tin, Thẩm Tín dẫn dắt quân đội có công đẩy lùi quân địch, anh dũng tác chiến, trên chiến trường tướng địch nghe tên đã sợ mất mật. Người trong thành Định kinh suy đoán, đến cuối năm khi hồi kinh, Thẩm Tín nhất định được ban thưởng vô số.

Vinh quang của Thẩm gia thật làm người ta đố kỵ, nhưng cũng là dùng máu trên chiến trường để đổi lấy, hiện tại Hung Nô chưa lui, các nước chung quanh như hổ rình mồi. Hoàng thất Minh Tề tự nhiên sẽ trọng dụng Thẩm gia, nhưng ngày sau thế nào, còn chưa nói trước được. Đạo lý hết thỏ giết chó săn, hoàng thất không ai không biết, dù sao vua nào thì triều thần nấy. Nhất là Hoàng thất Minh Tề có đến chín hoàng tử, mạch nước ngầm từ từ khởi động, làm cho người ta không dám khinh thường.

Nếu nói gần đây trong thành Định kinh có chuyện gì náo nhiệt, thì đó là chuyện kết thân của Thẩm gia. Bất quá tin tức chuyện này truyền ra không biết vì sao lại hết sức thần bí, chỉ biết là có hai nhà tới cửa cầu hôn, một hộ là Vệ gia Trung thư thị lang, hộ còn lại là Hoàng gia Thiếu phủ giám. Hai hộ đều là thế gia, hai vị thiếu gia cũng là người tài tuấn, cùng Thẩm gia quả thật môn đăng hộ đối. Thẩm Nguyệt mỗi ngày vẫn đến Quảng Văn Đường, vì thế mọi người suy đoán, người sắp thành hôn, nhất định là đích nữ Đại phòng Thẩm Diệu cùng đích nữ Nhị phòng Thẩm Thanh.

Về Thẩm Thanh cũng không sao, riêng Thẩm Diệu thân phận có chút vi diệu. Trong đám võ quan hiện tại, chỉ có nhà Lâm An hầu là có thể so sánh. Bất quá Lâm An hầu là người thông minh, trừ việc theo lệnh vua nắm giữ ấn soái, bình thường đều cố thủ kinh thành. Thẩm Tín ngược lại, quanh năm đều đóng ở biên quan.

Có một phụ thân tay cầm quyền cao như Thẩm Tín, Thẩm Diệu gả cho ai, cũng đều là một sự hỗ trợ lớn đối với nhà chồng. Hoàng thất Minh Tề đều nhìn chằm chằm, cũng may hai hộ đến cầu thân đều là quan văn, cùng võ tướng bất đồng. Hơn nữa Vệ gia cùng Hoàng gia đều thuộc loại danh tiếng tốt, lại hiểu rõ trung dung chi đạo, tạm thời cũng không vướng vào vũng nước đục tranh giành hoàng quyền, cho nên mối hôn sự này, so với chuyện ồn ào Thẩm Diệu ái mộ Định vương trước đây mà nói, rõ ràng sẽ thuận lợi hơn.

Trong Quảng Văn Đường, Dịch Bội Lan hỏi Thẩm Nguyệt "Tỷ tỷ muội muội kia của ngươi, quả thật là phải lập gia đình hay sao mà ngay cả Quảng Văn Đường cũng không thấy đến?".

Từ sau sự kiện ở Ngọa Long tự, Thẩm Diệu cùng Thẩm Thanh chưa từng ra khỏi cửa, đừng nói chuyện đi đến Quảng Văn Đường. Thẩm Diệu là bởi vì bị cấm túc, Thẩm Thanh thì phải dưỡng bệnh.

Thẩm Nguyệt cười cười "Ta cũng không biết, mẫu thân thần thần bí bí, chắc là vậy rồi".

"Nhưng mà phải nói, tỷ tỷ muội muội của ngươi ngược lại rất may mắn" Giang Hiểu Huyên nghĩ nghĩ "Nhất là Thẩm Diệu, Vệ công tử cùng Hoàng công tử, vị nào cũng rất tốt nha. Tại sao lại không rơi xuống trên đầu ngươi a?".

Thẩm Nguyệt giả vờ giận "Ta còn muốn ở lại trong phủ thêm vài năm, chuyện lập gia đình ta chưa nghĩ tới!" Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng cũng có chút vướng mắc, quả là đến tuổi các nàng, tự nhiên sẽ bắt đầu quan tâm đến hôn sự của chính mình. Nhưng hiện tại trong phủ, Thẩm Diệu so với nàng còn nhỏ hơn hai tuổi, cũng sắp đính thân, chỉ giữ lại mình nàng. Thẩm Thanh thì không nói, dù sao cũng đã bị hủy đi trong sạch, nhưng ngay cả Thẩm Diệu cũng tìm được nhà tốt để thành hôn, trong lòng Thẩm Nguyệt sao lại không đố kỵ.

Có lẽ vì không muốn nhìn Thẩm Diệu sống tốt, nhất là từ trước đến nay, Thẩm Diệu mọi mặt đều không bằng nàng, nay Vệ gia chủ động cầu hôn, điều này cho thấy họ nhìn nhận Thẩm Diệu không tệ. Nếu Trần Nhược Thu không khuyên nàng, chỉ sợ Thẩm Nguyệt vẫn còn luẩn quẩn việc này trong lòng.

"Ngươi nha!" Bạch Vi chỉ chỉ trán nàng "Hiện tại vừa lúc, nên vì mình mà tính toán rồi, không thì..." Nàng hướng bên kia hất cằm "Ngươi cảm thấy hắn như thế nào?".

Nàng vừa nói vừa nhìn Thái Lâm ở hướng đối diện, Thẩm Nguyệt theo ánh mắt Bạch Vi nhìn qua, Thái Lâm cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nguyệt, quay đầu lại, sửng sốt một chút, rồi không được tự nhiên lách mình trốn đi.

Đôi mắt Thẩm Nguyệt lập tức đỏ lên, cắn thật chặt môi dưới.

Thiếu niên đã từng cảm mến mình nay lại tránh mình như rắn rết, Thẩm Nguyệt kiêu ngạo như vậy, tự nhiên cảm thấy đây là một sỉ nhục lớn.

Thái Lâm né tránh ánh mắt lên án của Thẩm Nguyệt, trong lòng có chút buồn rầu. Từ sau đợt kiểm tra bị Thẩm Diệu giáo huấn, bây giờ nghĩ đến Thẩm Diệu, không hiểu vì sao hắn có một loại sợ hãi. Giống như trời sinh là thiên địch làm cho hắn muốn né tránh Thẩm Diệu, huống hồ ngày đó Tạ Cảnh Hành dường như vì Thẩm Diệu giải vây. Thái Lâm ở Định kinh cũng được coi là một tiểu bá vương, nhưng vẫn không so được với Tạ Cảnh Hành, tự nhiên sẽ không cùng Tạ Cảnh Hành đối nghịch. Mặc kệ ngày đó Tạ Cảnh Hành ra tay là cố ý hay vô tình, Thái Lâm cũng không nghĩ lại đi trêu chọc Thẩm Diệu.

Mà ngày đó từ đầu đến cuối Thẩm Nguyệt cũng chưa liếc nhìn hắn một cái, làm cho tình cảm nồng nhiệt của thiếu niên trong hắn hoàn toàn lạnh xuống.

Thấy Thẩm Nguyệt xấu hổ, Dịch Bội Lan bĩu môi, chuyển hướng câu chuyện, cười nói "Nhưng mà, qua mười lăm là ngày sinh của lão phu nhân nhà các ngươi, ta cũng phải chọn chút lễ mới được".

Mỗi năm đến ngày sinh của Thẩm lão phu nhân, đều hết sức náo nhiệt. Phô trương như vậy thậm chí còn có người trong hoàng thất đến dự, Thẩm lão phu nhân kiến thức hạn hẹp, cảm thấy sinh nhật làm càng to càng có thể diện. Hàng năm đều mời đến rất nhiều quan lại, Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn tự nhiên vui như mở cờ, vì như thế, có thể làm cho bọn họ cùng các vị đồng liêu càng thêm giao hảo.

Ngày như vậy, tự nhiên sẽ thu lễ. Nghĩ đến thọ yến sau ngày rằm, mấy người Dịch Bội Lan đều phải đến dự, dù sao mọi năm vào dịp này, quan lớn Minh Tề đều được Thẩm gia mời đến.

"Đúng rồi" Bạch Vi hình như mới nhớ lại "Thiếu chút nữa ta quên mất chuyện này, cũng may có Bội Lan nhắc nhở, Nguyệt nhi, ngươi chuẩn bị tặng lễ gì cho Thẩm lão phu nhân a?".

Thẩm Nguyệt là tài nữ kinh thành, quà tặng hàng năm của nàng đều làm Thẩm lão phu nhân tăng thêm thể diện. Nếu nói Thẩm Thanh tặng lễ giá trị sang quý, thì quà của Thẩm Nguyệt lại tinh xảo độc nhất vô nhị. Chỉ có Thẩm Diệu, mỗi khi đưa ra đều làm cho người ta cười đến rụng răng.

"Chỉ là một bức tranh thêu mà thôi" Thẩm Nguyệt khiêm tốn nói.

"Các ngươi vừa nói lại làm ta thấy tò mò " Giang Hiểu Huyên ác liệt nói "Năm nay Ngũ muội ngươi sẽ tặng cái gì nhỉ? Sẽ không vội thêu giá y mà quên thọ lễ của lão phu nhân đó chứ?".

Phùng An Ninh đang ở một bên gục xuống bàn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời khỏi.

Đám người Dịch Bội Lan cũng dừng câu chuyện, ở trên bục Bùi Lang đang thu thập bài giảng cũng nghe được lời họ vừa nói. Mấy ngày nay, nghe tin tức Thẩm Diệu sắp đính hôn, hắn cũng cảm thấy cổ quái. Thiếu nữ có cái nhìn như dã thú, thành thân sớm như vậy làm cho nàng ẩn núp sau hậu viện, nàng sẽ ra sao?

Trong khi mọi người đang bàn tán về Thẩm Diệu, thì nàng lại đang ở trong từ đường chuyên chú tự mình đánh cờ.

Từ đường mang theo hàn khí, trên mặt đất đều là đá phiến màu than chì, khi quỳ xuống qua lớp vải mỏng có thể lạnh đến bên trong xương bánh chè. Kinh Trập cùng Cốc Vũ mang đến một ít đệm mềm, nhưng cũng không có tác dụng lớn. Thẩm Diệu phân phó các nàng nấu một ít thảo dược, đặt tại bốn góc tường, hun một lần, dễ dàng khử đi hàn khí không để thân mình nhiễm bệnh.

Kinh Trập cùng Cốc Vũ lúc đầu không tin, sau lại thấy thảo dược kia quả thật dùng tốt, còn hỏi Thẩm Diệu làm sao biết được phương thuốc này. Thẩm Diệu bảo từng nghe người khác nói qua, chỉ có bản thân nàng biết, đây là học được trong thời gian mấy năm làm con tin ở Tần quốc. Ở đó trời rất lạnh, tiền bạc thiếu thốn, chỉ phải tìm phương pháp đơn giản mà hiệu quả để sưới ấm loại trừ mầm bệnh, so với nơi đó thì từ đường chỗ này, còn chưa tính là gì.

"Tiểu thư sao còn cố chơi cờ" Kinh Trập dậm chân.

Thẩm Diệu đem quân cờ trước mặt xếp thành một hàng, trên bàn cờ, vốn là các quân cờ đan xen nhau lại bị nàng xếp trắng ra trắng, đen ra đen, nhìn không ra là kết cấu gì.[Editor: Nhạc Nhạc Hi Hi + Beta: Tiểu Vũ]

"Xuân Đào nhờ Mạc Kình nhắn lại" Kinh Trập thấy Thẩm Diệu không đáp lới, tiếp tục nói "Nhị phu nhân có ý đố đổi hôn sự của người cùng Đại tiểu thư, thiếu gia Hoàng gia kia là người đoạn tụ a, vậy phải làm sao bây giờ, tiểu thư lúc này rồi mà ngày còn tâm tình để chơi cờ sao?".

Vốn tưởng rằng cũng là một mối hôn nhân tốt, nhưng ngày đó ở Vinh Cảnh Đường Thẩm Diệu đã cự tuyệt để nghị của Thẩm lão phu nhân. Dù vậy, Xuân Đào vẫn hỏi thăm được, Thẩm gia đã thay Thẩm Diệu đồng ý hôn sự này, chỉ có người Tây viện là không biết, nói cách khác, trừ bản thân Thẩm Diệu, còn lại ai cũng biết Thẩm Diệu sắp lập gia đình.

Nếu gả cho Vệ Khiêm cũng không nói, dù sao đó cũng là một người đứng đắn, nhưng còn Hoàng Đức Hưng kia là người thích đàn ông, Thẩm Diệu gả qua không phải sống như quả phụ sao? Bọn nha hoàn vừa nghe đến điều này thiếu chút nữa điên rồi, Mạc Kình cũng nhắn, nếu Thẩm Diệu đồng ý, hắn sẽ mang Thẩm Diệu đi trốn.

Mạc Kình trước đây là người trong giang hồ, tự nhiên biết chạy trốn không dễ dàng, một khi chạy trốn, nghĩa là chuyện sau đó có thể tùy ý người khác bịa đặt, chân tướng thế nào không ai biết được. Hơn nữa Thẩm Diệu từ đầu vốn không có ý định trốn chạy chủ ý, liền từ chối đề nghị này.

"Nếu không, ít nhất cũng phải để Mạc Kình thay tiểu thư nhắn tin cho lão gia a, chuyện này lão gia cũng chưa biết, bọn họ thừa dịp lão gia chưa hồi kinh để tiểu thư thành thân, cứ để thế này, gạo nấu thành cơm, ai cũng không thay đổi được" Cốc Vũ cũng khuyên nhủ. Nàng biết Thẩm Diệu bây giờ là người có chủ ý, nhưng nàng cái gì cũng không nói ra, mấy nha hoàn bọn họ chỉ có thể vì mà Thẩm Diệu lo lắng suông.

"Nhắn cái gì" Thẩm Diệu thản nhiên nói "Hiện tại bên ngoài Tây viện đều là thủ hạ Nhiệm Uyển Vân, một con ruồi cũng không qua lọt, ta nếu là chạy trốn, người hầu trong viện làm sao bây giờ? Tuy nói ta không phải người nhân từ gì, nhưng ở đây có vài người là cha mẹ ta cố ý để lại. Ngươi có tin hay không, ta vừa rời đi, Nhiệm Uyển Vân lập tức sẽ đem cả viện giết người diệt khẩu".

Kinh Trập cùng Cốc Vũ ngẩn ra.

"Vả lại ngươi cho là truyền tin ra ngoài đơn giản như vậy, nơi này suốt ngày đều có người nhìn chằm chằm, bọn họ đã muốn nhốt ta, ngươi nghĩ sẽ chừa chỗ trống để ta chui lọt sao? Các ngươi cũng quá xem thường Nhị thẩm rồi".

Nhiệm Uyển Vân chắn chắn sẽ không để Thẩm Diệu gây ra chuyện gì, trên đời này, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Nhiệm Uyển Vân vì hạnh phúc Thẩm Thanh, tất nhiên sẽ liều mạng hoàn thành mọi việc. Vì chuyện lần này, Nhiệm Uyển Vân đặt cược không nhỏ, dù sao loại chuyện trộm long tráo phượng này, nàng cũng không thương lượng cùng Thẩm Quý, mà tự mình quyết định. Nếu nàng thành công, sẽ là một việc vui lớn, còn nếu thất bại, chỉ sợ nàng ở Nhị phòng sẽ không còn mảnh đất cắm dùi.

"Nhưng mà tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta cứ để yên như vậy?" Kinh Trập vội la lên "Nô tỳ liều mạng cũng sẽ không để tiểu thư gả cho người đoạn tụ a!".

"Các ngươi có nhìn ra điều gì ở ván cờ này không?" Thẩm Diệu không nói nhiều, chỉ vào trên bàn bàn cờ hỏi.

Trên bàn cờ, cờ trắng cờ đen xếp thành hai hàng, phân biệt rõ ràng, có chút kỳ quái.

"Nô tỳ... nô tỳ không biết đánh cờ, quả thật xem không hiểu". Sau một lúc lâu, Cốc Vũ thận trọng trả lời.

"Các ngươi nhìn thấy cái gì?" Thẩm Diệu lại hỏi.

Kinh Trập đánh bạo trả lời "Trắng và đen, xếp cùng một chỗ, thật rõ ràng".

"Đúng rồi" con ngươi Thẩm Diệu hiện lên một tia sáng "Nay ra cờ, đã đem lợi thế của hai bên bày ra trước mắt, ngươi biết quân cờ của ta, ta cũng biết quân cờ của ngươi, vậy cuối cùng ai sẽ thắng, phải dựa vào bản lĩnh".

Kinh Trập cùng Cốc Vũ nhìn nhau, không hiểu rõ ý tứ Thẩm Diệu.

"Nhiệm Uyển Vân nghĩ đã biết tất cả quân cờ mà ta có, kỳ thật không phải vậy" Nàng từ phía sau lấy ra một quân cờ đen, đặt bên cạnh đám cờ trắng "Ta còn có một quân cờ".

"Sinh thần của lão phu nhân, qua ngày rằm là tới phải không?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy" Kinh Trập đáp "Nghe nói Xuân Đào hỏi thăm được, Nhị phu nhân dự định sẽ công cố hôn sự của tiểu thư trong bữa tiệc này".

"Đây là muốn làm xong trước khi phụ thân hồi kinh a" Thẩm Diệu mỉm cười.

"Đúng vậy, chỉ còn mấy tháng là đến cuối năm, chỉ sợ không còn kịp nữa" Cốc Vũ lo lắng.

"Thật vậy sao?".

Thẩm Tín khải hoàn trở về, quả thực phải đợi đến cuối năm. Nhưng Minh Tề năm thứ 68, Thẩm Tín ở Tây Bắc đẩy lùi quân địch, tàn quân chạy trối chết, liền dâng hàng thư. Quân đội Thẩm gia mang theo hàng thư, về triều phục mệnh sớm hơn mấy tháng.

Nói đến cũng khéo, có lẽ khi đó Thẳm Tín vì muốn biểu đạt hiếu tâm, hàng năm đến ngày sinh của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Tín đều không ở kinh thành. Nhiều lần như vậy, có người còn nói Thẩm Tín bất hiếu. Vì thế lần này Thẩm lão phu nhân đại thọ bảy mươi tuổi, Thẩm Tín liền sắp xếp về kinh sớm.

Một hôm, Thẩm Tín đột nhiên hồi phủ, Thẩm lão phu nhân đang đãi khách, mà Thẩm Diệu lại không có mặt, vì sao, chính là vì lúc này nàng đang trốn tránh ở Định vương phủ. Thẩm Tín vốn định trở về hưởng thụ niềm vui đoàn viên, lại biết nữ nhi chính mình chẳng màng luân thường đạo lý, xem trọng Định vương, mà nàng khi đó lại vì sự ôn nhu giả tạo của Phó Tu Nghi, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời khuyên của Thẩm Tín, thậm chí lấy cái chết uy hiếp để được gả cho Định vương.

Giờ ngẫm lại, chỉ là một hồi oan nghiệt. Thẩm Tín phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, nhìn thấy một nữ nhi bất hiếu, đem Thẩm gia kéo vào vực sâu, không có đường về.

Kiếp này không giống kiếp trước, nàng không vì Dự thân vương mà chạy trốn khỏi Thẩm gia, cũng không còn mê luyến cái túi da Phó Tu Nghi nữa. Nếu Thẩm Tín trở về, nhìn thấy nữ như không giống như kiếp trước, thì nàng có thể chuộc lại một phần tội nghiệt hay không.

"Phụ thân trước giờ vẫn thật lòng tôn kính lão phu nhân đi" Thẩm Diệu thản nhiên nói.

"Đúng vậy" Kinh Trập đáp.

Thẩm lão phu nhân xuất thân ca nữ, công phu diễn kịch không tồi, trước giờ vẫn luôn thể hiện vẻ từ mẫu không chút khuyết điểm, lúc lão tướng quân còn tại thế, một chút sai sót đều không tìm ra. Võ tướng là người trọng tình, Thẩm Tín tri ân báo đáp, từng được Thẩm lão phu nhân chăm sóc, làm cho hắn căn bản không nhìn ra phía dưới khuôn mặt kia là một lão phụ nhân ác tâm.

"Nhị thẩm làm thế này cũng là tạo cơ hội cho ta" Thẩm Diệu lại cười nói, đôi mắt lóe lên ánh sáng kinh người "Vừa lúc, xé rách mặt để người trong thiên hạ xem đi."