Thẩm Nguyệt náo loạn ở Thu Thủy uyển một trận, chỉ là hiện giờ Trần Nhược Thu đã tỉnh ra, không còn đứng về phía nàng, thậm chí còn tuyên bố nếu nàng không nghe lời sẽ bị giam lỏng. Thẩm Nguyệt trở về vừa tức giận vừa lo sợ.

Ngay lúc đó, trong Thải Vân uyển có mấy người đi ra, thiếu nữ đi đầu nhìn thấy nàng, tiến lên hành lễ: “Nhị tỷ.”

Thẩm Nguyệt lạnh nhạt, “Ừ.” một tiếng.

Thiếu nữ kia chính là Thẩm Đông Lăng, đây là đứa con thứ trước đây bị Nhiệm Uyển Vân quản rất chặt, cả ngày không bước ra khỏi viện, thậm chí hạ nhân Thẩm phủ có người còn không biết mặt nàng. Sau khi Nhiệm Uyển Vân chết, Thẩm Quý bị hạ thuốc tuyệt tự, Thẩm Đông Lăng nghiễm nhiên trở thành huyết mạch duy nhất của Nhị phòng, tuy địa vị được nâng cao nhưng cũng không thể thay đổi việc nàng là thứ nữ. Thẩm Nguyệt trước mặt đối đãi nàng ôn hòa, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn xem thường xuất thân của Thẩm Đông Lăng.

Thẩm Đông Lăng không hề để ý vẻ lạnh nhạt của Thẩm Nguyệt, vẫn cười nói: “Ta định đến tú phường mua ít vải may túi thơm, vài ngày trước di nương nói sẽ dạy ta mẫu mới, Nhị tỷ có cần không, sẵn tiện ta lấy cho ngươi?” Lời nói đầy vẻ lấy lòng.

“Không cần.” Thẩm Nguyệt nói.

Bị cự tuyệt nhưng Thẩm Đông Lăng vẫn ôn hòa nói: “Được rồi, vậy đợi ta làm xong sẽ tặng Nhị tỷ vài cái, từ đầu ta cũng đã định như vậy rồi.”

Thẩm Nguyệt vì chuyện Trần Nhược Thu kén rể mà phân tâm, không hề kiên nhẫn trò chuyện. Chợt nhìn qua thấy Thẩm Đông Lăng cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trong lòng hơi động, cẩn thận đánh giá Thẩm Đông Lăng.

Thẩm Đông Lăng chỉ kém Thẩm Nguyệt nửa tuổi, nói về con gái Thẩm gia, Thẩm Thanh hào phóng, Thẩm Nguyệt nho nhã, Thẩm Diệu thanh tú, cả ba đều có khí chất độc tôn của đích nữ, chỉ riêng Thẩm Đông Lăng mang vẻ xinh đẹp yếu nhược đặc trưng của thứ nữ. Vạn di nương tuy xuất thân đào hát, nhưng cũng là mỹ nữ nổi danh, Thẩm Đông Lăng giống mẹ, kế thừa gần như toàn bộ vẻ đẹp của Vạn di nương thời trẻ, ánh mắt to tròn, chiếc cằm đầy đặn, tuy nhiên so với vẻ ngu ngốc của Vạn di nương thì Thẩm Đông Lăng ngoan ngoãn vâng lời hơn nhiều, tính cách như vậy đã che bớt phần nào sự kiều mị, nhưng một khi tỉ mỉ đánh giá thì đây cũng là một giai nhân.

Thẩm Nguyệt chủ động kéo tay Thẩm Đông Lăng, cười tủm tỉm nói: “Ta không cho ngươi làm, làm nhiều như vậy mệt lắm. Ngươi dù gì cũng là tiểu thư Thẩm phủ, đâu phải tú nương mà suốt ngày cứ chạy đến tú phường, chúng ta đâu đến nỗi lấy may vá làm nghề sinh sống.”

Thẩm Đông Lăng sửng sốt vì sự thân cận đột ngột của Thẩm Nguyệt, sắc mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng nói: “Nhị tỷ nói quá lời, ngày thường ta cũng không có việc gì làm, di nương dạy ta thêu thùa, ta chỉ làm để giết thời gian, không có gì đáng ngại.” Vạn di nương cả ngày trong phủ, thích nhất là may vá, Thẩm Đông Lăng bị ảnh hưởng nên cũng làm theo.

Thấy Thẩm Đông Lăng nghe lời hiểu chuyện, ý cười trong mắt Thẩm Nguyệt càng đậm: “Ngươi đó, tính tình quá thành thật rồi, ta chỉ đùa với ngươi thôi. Sáng mai ta định đến cửa hàng châu báu chọn trang sức, năm nay cửa hàng ra rất nhiều mẫu mới, ngươi đi cùng ta, thích cái gì ta sẽ mua cho ngươi.”

“Việc này... không được…” Thẩm Đông Lăng bối rối xua tay.

“Ngươi còn khách sáo với ta sao?” Thẩm Nguyệt giả vờ giận: “Ngươi và ta là tỷ muội ruột thịt, nếu cứ xa lạ như vậy thì gọi tỷ tỷ có ích gì?”

Thẩm Đông Lăng không biết nói gì để tiếp lời, thấy thế Thẩm Nguyệt mỉm cười, ôn hòa vỗ bàn tay Thẩm Đông Lăng nói: “Tam muội nhát gan như vậy làm người ta thật đau lòng. Được rồi, ta còn có việc, không cùng ngươi trò chuyện nữa. Ngày mai ta bảo nha hoàn đến Thải Vân uyển đón ngươi, ngươi phải đi với ta đó.” Lời nói khẳng định, không cho phép người khác từ chối.

Thẩm Đông Lăng gật đầu đồng ý.

Đoàn người Thẩm Nguyệt đi xa, nha hoàn Tiểu Mai bên cạnh Thẩm Đông Lăng mới nói: “Nhị tiểu thư có ý gì? Sao bỗng nhiên lại nhiệt tình như vậy, còn muốn dẫn tiểu thư đi chọn trang sức?”

“Nàng ta đang muốn mua chuộc ta.” Thẩm Đông Lăng nhìn theo bóng dáng Thẩm Nguyệt, mỉm cười nói: “Chắc là thấy ta dễ bảo, muốn ta mang ơn nàng, phụ thuộc nàng, sau này cần ta giúp việc gì cũng dễ mở lời hơn.”

Tiểu Mai nghe vậy kinh hãi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Rõ ràng Nhị tiểu thư không có ý tốt, muốn lợi dụng tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây?”

“Không sao.” Thẩm Đông Lăng vui mừng cười nói: “Việc nàng ấy muốn nhờ ta sẽ vui vẻ mà làm, giống như nàng muốn tặng trang sức, đồ tốt như vậy dại gì không lấy, ta cũng đâu phải thánh nhân, muốn trách thì trách nàng ấy tầm nhìn hạn hẹp.”

Thẩm Nguyệt quay về Thu Thủy uyển trong tâm trạng nặng nề, trong đầu chỉ có bóng dáng Thẩm Đông Lăng vừa nghe lời vừa nhát gan. Cũng là tuổi trẻ, cũng là thục nữ yểu điệu, cũng là con gái Thẩm phủ… Thẩm Nguyệt nghĩ thầm, chỉ cần lung lạc được Thẩm Đông Lăng, trong tương lai con cờ này sẽ phát huy tác dụng.

...

Ở bên này Thẩm Nguyệt quậy đến gà bay chó sủa, thì bên kia, ở Tây viện, có người đang sửa sang phòng ở, thanh âm bên trong vui vẻ rộn ràng, Thẩm Vạn đi ngang cửa, vừa lúc nghe tiếng ma ma kêu lên: “Tiểu thư cẩn thận!”

Thẩm Vạn vô thức nhìn vào, chỉ thấy một cô gái trẻ ôm chậu hoa lên bậc thềm bày trí, có lẽ chậu hoa quá nặng, nàng mang không nỗi nên bị đập vào chân, ma ma suýt xoa không ngớt, người con gái quay đầu nhìn ma ma cười, má lún đồng tiền như hoa như ngọc.

Thẩm Vạn lỡ một nhịp chân.

Cô gái mặc áo màu xanh ngọc bích, váy hoa màu lựu đỏ, tóc chải gọn gàng, trên đầu cài một cây trâm mã não, phối hợp hết sức tinh tế, hài hòa, trang nhã mà không xa hoa, giống một đóa hoa sau trận mưa xuân tràn đầy sức sống, nàng không đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng ánh nắng đầu ngày rọi lên giọt mồ hôi trên trán nàng trong suốt, hai gò má đỏ ửng, đẹp đến không nói thành lời.

Tuy nói Thẩm Vạn không ham mê nữ sắc, nhưng con người ai không có lòng yêu cái đẹp. Hậu viện của hắn chỉ có một mình Trần Nhược Thu, dù được tiếng thiên trường địa cửu, nhưng lâu ngày ít nhiều cũng chán nản. Nay nhìn thấy mỹ nhân thơm ngát, trẻ trung, tất nhiên không khỏi xao lòng.

Dường như đang thưởng thức một bức tranh, thời khắc này Thẩm Vạn vẫn không chút tạp niệm.

Người con gái cảm thấy có người đang nhìn mình, xoay đầu lại thấy Thẩm Vạn, hơi sửng sốt lập tức bước lên thi lễ: “Tam lão gia.”

Thẩm Vạn bừng tỉnh, nhận ra thân phận của nàng, liền đáp lễ: “Thường tiểu thư.”

Thường Tại Thanh chỉ mới nhìn thấy Thẩm Vạn một lần, lúc vừa vào Thẩm phủ, tối hôm đó Trần Nhược Thu dẫn nàng đến Vinh Cảnh đường hành lễ với Thẩm lão phu nhân. Buổi tối đèn đuốc mập mờ, Thẩm Vạn cũng không chú ý.

Hôm nay gặp mặt, hắn thấy cô gái này cũng có khí chất, nhớ lại Trần Nhược Thu và nàng hình như quan hệ khá tốt, thái độ của hắn càng thêm thân thiện.

“Thường tiểu thư đang làm gì?” Thẩm Vạn cười hỏi.

Thường Tại Thanh quay đầu nhìn mấy chậu hoa, cười nói: “Đêm qua trời mưa, có mấy chậu bị gió thổi ngã, ta đang ‘băng bó’ cho chúng nó a.”

“Băng bó?” Thẩm Vạn cảm thấy mới mẻ, hỏi tiếp: “Chúng là hoa cỏ, làm sao băng bó được?”

Thường Tại Thanh mỉm cười: “Mời Tam lão gia nhìn xem.”

Thẩm Vạn bước đến bên cạnh chậu hoa xem xét. Nhìn thấy xung quanh chậu hoa dùng vải cố định, giúp cây hoa đứng thẳng, mỗi chậu đều rất cẩn thận chỉnh tề, xung quanh bày đầy kéo và mảnh vải, có một chậu hoa ngã hơn một nửa, vẫn được nâng đỡ đứng lên.

“Ngươi rất có tâm.” Thẩm Vạn than thở: “Cũng thật khó cho ngươi có lòng yêu quý hoa cỏ.” Sau một đêm giông, ít nhiều hoa cỏ cũng thương tổn, dù là người yêu hoa như Trần Nhược Thu cũng thuận tay ném đi. Hoa đã gãy không còn đẹp mắt, nhìn thấy chỉ thêm phiền. Không ngờ Thường Tại Thanh lại thương hoa tiếc ngọc, không hề vứt bỏ, còn dụng tâm cứu chữa.

“Hoa cỏ cũng có sinh mệnh, có linh tính.” Thường Tại Thanh hai tay nâng đóa hoa, cười nói: “Người yêu hoa, không thể gặp chuyện thì không yêu nữa. Như vậy là trước sau không đồng nhất, nói một đằng làm một nẻo, hoa à, ngươi thấy ta nói có đúng không?” Thường Tại Thanh quay lại nhìn Thẩm Vạn vui vẻ nói: “Vả lại chuyện này cũng không khó, ta làm thấy vui vẻ, lợi người lợi mình, sao lại không làm?”

“Hay cho một câu lợi người lợi mình.” Thẩm Vạn nhìn Thường Tại Thanh ánh mắt đầy sự trân trọng: “Thường tiểu thư mới chân chính là người phong nhã, ta chỉ là kẻ tục tằn.”

“Tam lão gia quá khen.” Thường Tại Thanh trêu ghẹo: “Ta cũng là tục nhân thôi, ta làm vậy là có tư tâm, nếu ta chăm lo hoa cỏ này thật tốt, thì ở lại Thẩm phủ sẽ an tâm hơn, dù sao ta cũng có chút tác dụng.”

Thẩm Vạn nhẹ nhàng cười: “Thường tiểu thư nghĩ nhiều rồi, Thường tiểu thư tốt như vậy, Sẽ không có ai ở Thẩm phủ nỡ đuổi ngươi đi.”

Thường Tại Thanh tiếp lời: “Vậy đa tạ lời tốt lành của Tam lão gia.” Bỗng nhiên nàng nhớ tới việc gì, nhìn Thẩm Vạn nói: “Ta vừa mới nhớ, hôm qua ta gặp một thế cờ khó, làm cách nào cũng không giải được, định nhờ Tam phu nhân chỉ điểm, nhưng hôm nay Tam phu nhân bận rộn, nghe nói Tam lão gia đánh cờ rất giỏi, có thể giúp ta nhìn một chút không?”

Chần chừ một chút, nàng lại hào phóng nói: “Ta sẽ pha trà, Tam phu nhân từng khen ta pha trà rất ngon.”

Thái độ của nàng thong dong, tự nhiên, nếu Thẩm Vạn cự tuyệt có phần thất lễ. Cuối cùng nàng lại dùng điều kiện hết sức trẻ con mà nhờ cậy hắn, Thẩm Vạn nghĩ thoáng qua, cười nói:“Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Hai người đến bàn đá trong vườn đánh cờ, trong khoảng thời gian đó, thuận miệng cùng nhau trao đổi vài chuyện lý thú. Thẩm Vạn kinh ngạc phát hiện, Thường Tại Thanh không chỉ giỏi đánh cờ, lúc cùng hắn trò chuyện, trên trời dưới đất, việc gì nàng cũng có sự hiểu biết, kiến thức nền tảng rất tốt, dù là thế sự triều cục, nàng cũng có thể đối đáp một hai. Thẩm Vạn trước giờ xem trọng người có tài, không xem trọng nhan sắc, trong hậu viện của hắn chỉ có một mình Trần Nhược Thu cũng bởi Trần Nhược Thu là một tài nữ, tinh thông cầm, kỳ, thi, họa. Nhưng mà Trần Nhược Thu cũng có điểm không tốt, do xuất thân từ gia đình dòng dõi thư hương, nàng ấy quá thanh cao, nếu chỉ đôi khi thì cũng thú vị, đằng này lại quá thường xuyên khiến hắn không còn kiên nhẫn, vả lại hiện giờ Trần Nhược Thu quản gia, biết tầm quan trọng của tiền bạc, sống chung một nhà, nhiều lúc hắn cũng thấy Trần Nhược Thu quá chi li.

Thường Tại Thanh không giống, đều là tài nữ, nhưng xuất thân Thường Tại Thanh không cao, không có tính kiêu căng, mà nhiệt tình sảng khoái, rất hiểu ý người. Lúc trò chuyện cũng nàng rất vui vẻ, cả người được giải tỏa áp lực, dần dần Thẩm Vạn càng lúc càng thưởng thức Thường Tại Thanh, lưu luyến muốn ở lại bên nàng.

Triệu ma ma đứng ở xa nhìn lại, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, nhẹ nhàng đuổi hết nha hoàn ra canh cửa, không cho phép ai tiến vào.

...

Thẩm phủ như thế, ở hoàng cung hôm nay cũng hết sức náo nhiệt.

Thái tử Minh Tề mở tiệc chiêu đãi Thái tử nước Tần và Duệ vương nước Đại Lương, trong tiệc còn có mấy vị hoàng tử trong nước.

Cơ thể thái tử vốn gầy yếu, gần đây bệnh tình càng ngày càng nặng, Sở vương và Hiên vương phe thái tử cũng bị lung lay, thế lực của thái tử dần dần bị nuốt chửng. Tất cả mọi người đều ngầm hiểu, vị trí thái tử này sẽ không kéo dài quá lâu, tự bản thân thái tử cũng ý thức được nên hai năm trở lại đây việc triều chính hắn ít khi tham dự, không phải hắn không muốn mà là không đủ sức.

Trái lại phe cánh hai anh em ruột Chu vương, Tĩnh vương và phe cánh Ly vương ngày càng lớn mạnh. Ly vương tính tình sâu hiểm, khéo đưa đẩy, lôi kéo được rất nhiều người, anh em Chu vương thì dựa vào sự sủng ái của Văn Huệ đế đối với Từ Hiền phi chiêu mộ nhân tài. Hai thế lực này càng đánh càng hăng, thủy hỏa bất dung.

Yên tĩnh nhất vẫn là Định vương Phó Tu Nghi. Hai năm nay hắn cũng được giao chính sự, nhưng vì hắn thể hiện bản thân không có dã tâm, đứng về phe trung lập, không theo thái tử, Chu vương hay Ly vương, nên những thế lực này đều muốn lôi kéo, không chèn ép hắn, trong công việc hắn cũng không câu nệ việc lớn hay việc nhỏ, hễ được giao đều hoàn thành tốt khiến Văn Huệ đế rất hài lòng.

Có thể nói trong các phe phái, hắn là người an toàn nhất.

Trên đại sảnh, thái tử nâng chén cười nói: “Chư vị đường xa đến đây, hôm nay hãy cùng nhau chung vui.”

Hoàng Phủ Hạo ngồi bên trái thái tử, giơ chén tiếp lời: “Đa tạ thái tử nhiệt tình khoản đãi.”

Ngồi bên dưới Hoàng Phủ Hạo là công chúa Minh An, sau khi bị Hoàng Phủ Hạo cấm túc mấy ngày cuối cùng nàng cũng được thả ra. Hôm nay nàng mặc cung trang bình thường, ánh mắt ẩn tình nhìn thanh niên áo tím ngồi đối diện.

Tiếc là hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, Duệ vương mang mặt nạ che nửa khuôn mặt, ánh mắt không hề nhìn nàng, cũng không nhìn thái tử chủ nhân bữa tiệc, mà nhìn chằm chằm ly rượu, không biết đang nghĩ điều gì.

Thái tử thấy vậy cười hỏi: “Sao Duệ vương không uống rượu? Chẳng lẽ rượu này không hợp khẩu vị của ngươi?”

Duệ vương tùy ý đáp: “Thân mình không khoẻ, không thể uống rượu.”

Từ ngày đến Minh Tề, thái độ Duệ vương trước sau như một, người này rất khó nắm bắt, dù lễ nghĩa đầy đủ, nhưng hành động lời nói đều làm cho người khác không nhìn ra manh mối, vậy mà hôm nay, mọi người ở đây đều nhìn ra hắn đang bực dọc, chẳng biết kẻ nào đã trêu ghẹo hắn?

Thái tử ngồi trên cao lúng túng vì lời nói của hắn, chưa biết làm thế nào thì Phó Tu Nghi đã nói đỡ: “Nếu đã vậy, mời điện hạ lấy trà thay rượu. Người đâu, dâng trà cho Duệ vương.”

Sắc mặt thái tử hòa hoãn trở lại, trong lòng thầm cảm kích Phó Tu Nghi. Các hoàng tử khác đều đồng ý với cách làm của Phó Tu Nghi, tuy rằng Duệ vương lai lịch không nhỏ, nhưng Minh Tề cũng không thể quá hạ mình, làm nhục quốc thể, Phó Tu Nghi tiếp lời không mất đi lễ nghĩa, đã bảo toàn thể diện của Minh Tề.

Hoàng Phủ Hạo nhìn Duệ vương tìm tòi nghiên cứu, công chúa Minh An cũng lo lắng, mở miệng nói: “Đang yên lành vì sao Duệ vương thấy không khỏe? Có muốn gọi thái y đến xem một chút hay không?”

Hoàng Phủ Hạo nghe vậy, tức đến nỗi gương mặt tái xanh, Minh An ngu ngốc, sao có thể bộc lộ sự si mê ra mặt làm người ta xem thường như vậy. Hắn cũng là nam nhân, nhìn vào ánh mắt Duệ vương, hắn hiểu được Duệ vương không hề chú ý tới Minh An. Nếu Duệ vương rộng lượng cũng không sao, chỉ sợ tính tình nhỏ nhặt, phiền chán Minh An ghét lây cả nước Tần, như vậy người thiệt thòi sẽ là Hoàng Phủ Hạo.

Duệ vương không quan tâm tới lời nói của nàng, mà tập trung nhìn người vừa đối đáp với mình, Định vương Phó Tu Nghi.

Phó Tu Nghi là vị hoàng tử an phận nhất trong số chín hoàng tử của Văn Huệ đế, ngay lúc này, thấy ánh mắt của Duệ vương nhìn hắn, những vị hoàng tử còn lại đều có vẻ nghiền ngẫm. Phó Tu Nghi vẫn bình tĩnh chống lại ánh mắt Duệ vương, không hề khuất phục.

Bỗng nhiên Duệ vương nở nụ cười, nói: “Đến Minh Tề mấy ngày đã nghe tiếng cửu hoàng tử thiếu niên anh tuấn, nay nhìn thấy quả là danh bất hư truyền, không biết đã có hôn phối chưa?”

Không ai đoán được Duệ vương sẽ hỏi một câu như vậy. Phó Tu Nghi cũng sửng sốt một chút rồi đáp: “Chưa có.”

Chu vương cười ha ha, hắn ngồi bên cạnh thuận thế vỗ bả vai Phó Tu Nghi, nói: “Cửu đệ là người duy nhất chưa có hôn phối trong các anh em chúng ta, thế nào, Duệ vương có hứng thú với hôn sự của lão cửu sao?”

Duệ vương thản nhiên nói: “Hoàng thất Đại Lương có rất nhiều công chúa độ tuổi thích hợp, bổn vương vừa nhìn cửu hoàng tử đã thấy hài lòng, đang nghĩ sẽ bắt cầu cho một mối lương duyên tốt đẹp.”

Lời này vừa ra, vẻ mặt các vị hoàng tử đại biến.

Duệ vương muốn kết thân gia với Phó Tu Nghi, nếu việc thành thì thế lực chống lưng cho Phó Tu Nghi chẳng phải là cả nước Đại Lương sao, như vậy hắn sẽ trờ thành một đối thủ mạnh trong cuộc chiến tranh giành đế vị.

Chỉ một câu của Duệ vương đã đẩy Phó Tu Nghi từ một bóng dáng nhạt nhòa bỗng đứng trên đầu sóng ngọn gió. Phó Tu Nghi nắm chặt ly rượu, cẩn thận nhìn Duệ vương, thầm nghĩ: “Hắn thật sự muốn đem công chúa Đại Lương gả cho ta sao? Hắn muốn giúp ư? Hại ta thì có!”

Đây là thời điểm cần phải giấu tài, chưa tới bước cuối cùng, Phó Tu Nghi sẽ không bao giờ thể hiện bản thân, tuy rằng đề nghị của Duệ vương vô cùng hấp dẫn, nhưng trên yến tiệc này Phó Tu Nghi tuyệt đối không thể nhận lời, nếu không sẽ thật sự đẩy bản thân vào thế bị người công kích. Không hiểu vì sao hắn linh cảm Duệ vương có địch ý với hắn, nếu không sao lại khiến hắn rơi vào hoàn cảnh gian nan như vậy.

Trong lòng âm thầm cảnh giác, nhưng trên mặt hắn giả vờ xấu hổ, nói: “Đa tạ Duệ vương ưu ái, hiện tại ta chưa có ý định thành hôn.”

“Vậy sao? Chẳng lẽ cửu hoàng tử đã có người trong lòng? Bổn vương trước giờ thiện tâm, sẽ không làm việc chia uyên rẽ thúy, việc này không miễn cưỡng ngươi nữa.”

“Điện hạ nói đùa.” Phó Tu Nghi chắp tay nói: “Thật sự ta chưa nghĩ tới thường tình nhi nữ.”

Thấy Phó Tu Nghi nhất quyết cự tuyệt, vẻ mặt mấy vị hoàng tử mới bình thường trở lại. Nhưng trong lòng ít nhiều cũng có phòng bị, hôm nay cự tuyệt, ai biết sau này hắn có đổi ý hay không? Ngôi vị hoàng đế, quyền uy trùm thiên hạ, ai mà không ham muốn, thà không có chút cơ hội nào cả, chứ nếu có cơ hội, thân là người của hoàng thất ai lại không có lòng tham?

“Thật kỳ quái.” Duệ vương vẫn chưa hết hứng thú, cười như không cười: “Cửu hoàng tử tài mạo song toàn, lại chưa thành thân, trong lòng cũng không có ai, chẳng lẽ cả Minh Tề không có tiểu thư nào để ý ngươi sao?”

Thành vương tính tình cẩu thả, nghe vậy cười ha ha nói: “Duệ vương điện hạ có điều không biết, ở Minh Tề có một vị tiểu thư rất ái mộ Cửu đệ, mạnh dạn công bố cả thiên hạ, ai ai cũng biết.”

“Người đó là Thẩm Diệu!” Không đợi Thành vương nói xong, công chúa Minh An đã ngắt lời. Lúc trước công chúa Minh An nghe được tin đồn này còn cười nhạo một thời gian.

“Thì ra công chúa cũng biết.” Thành vương kinh ngạc.

“Chuyện Thẩm Diệu si mê Định vương đã truyền đến nước Tần, không có gì đáng ngạc nhiên.” Công chúa Minh An vui sướng khi người gặp họa. Chỉ cần làm Thẩm Diệu mất mặt, nàng rất vui sướng thúc đẩy.

“Không sai.” Thành vương cười nói: “Chắc Duệ vương chưa biết, Thẩm Diệu là con gái của Uy Vũ đại tướng quân, chính là người tỷ thí với công chúa Minh An ở tiệc triều cống.” Hắn cảm thán nói: “Nhớ lúc nhỏ, cả ngày Thẩm Diệu cứ dính lấy Cửu đệ, không hề thẹn thùng, thẳng thắn bày tỏ lòng ái mộ. Còn vì lão Cửu thêu thùa may vá, làm điểm tâm, học đánh đàn, học làm thơ... Chậc chậc, kể ra cũng đã làm rất nhiều việc a.” Lời nói của Thành vương đầy ác ý, xem đó là chuyện đáng chê cười.

“Ta nhớ rồi, cô gái hôm đó, đúng là có vài phần tư sắc.” Hoàng Phủ Hạo xen vào câu chuyện, hắn cảm thấy những gì đồn đại khác với biểu hiện của Thẩm Diệu ở tiệc triều cống. Học thêu thùa, làm điểm tâm,… hình ảnh này hoàn toàn khác xa đôi mắt lạnh lẽo và khí thế của Thẩm Diệu trước mặt công chúa Minh An. Hắn vui đùa nói: “Cửu hoàng tử đúng là lòng dạ sắt đá.”

“Trước đây Thẩm tiểu thư tuổi còn nhỏ.” Thành vương tiếp tục nói: “Không ngờ qua hai năm lại trổ mã xinh đẹp như vậy. Hơn nữa ngày xưa nàng vụng về nhát gan, nay lại hoàn toàn khác. Các tiểu thư thế gia ở Minh Tề không mấy người có thể so sánh với nàng. Sớm biết như thế, lão Cửu lúc trước sao nỡ vô tình, cô phụ mỹ nhân, bây giờ hối hận cũng không kịp rồi.”

Công chúa Minh An cười lạnh: “Thẩm Diệu này đúng là kỳ nữ, theo đuổi nam nhân không biết xấu hổ. Thêu thùa may vá, làm điểm tâm, ngày ngày bám dính, đúng là săn sóc mười phần, cũng thật làm khó cho nàng a.”

Công chúa Minh An bị Thẩm Diệu làm mất mặt tại buổi triều cống, trong lòng ghi hận, các vị hoàng tử đều hiểu nên chỉ cười không nói.

Riêng Phó Tu Nghi nhẹ nhàng lắc đầu: “Thẩm tiểu thư là người tốt, chư vị đừng đem nàng ra đùa giỡn, làm hỏng thanh danh của nàng.”

“Lão Cửu, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì.” Sở vương cười nói: “Ngươi không cần người ta thì cũng đừng để ý nữa. Nếu không phải ta đã lập phi, kêu ta cưới Thẩm Diệu, ta cũng nguyện ý!”

“Không sai!” Mấy vị hoàng tử sôi nổi phụ họa.

“Đúng rồi,” Hoàng Phủ Hạo cười nói: “Nếu ta là Cửu hoàng tử, ta nhất định sẽ cưới nàng.”

Trong lòng công chúa Minh An nỗi lên hờn giận. Nàng nhìn Duệ vương, phát giác Duệ vương không theo mọi người nâng đỡ Thẩm Diệu, trong lòng nàng vui vẻ, hỏi: “Duệ vương cũng nghĩ như vậy sao?”

Duệ vương im lặng không nói.

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về hắn.

Nam nhân trẻ tuổi cầm ly rượu lên thưởng thức, từ tốn nói: “Vì nam tử thêu thùa may vá, làm điểm tâm, học đánh đàn, học làm thơ...”

Công chúa Minh An chen vào: “Đúng rồi, kẻ như vậy quả thực đồi phong bại tục, khiến người chê cười!”

“Cô gái tốt như vậy,” Duệ vương cười nói: “Không khéo là bổn vương cũng muốn cưới nàng.”