Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 18: Vệ quốc chi chiến.
-----oo0oo-----
Chương 4: Thống lĩnh giao tiếp (4).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu

Suốt hành trình từ Đế đô đến Viễn Đông, Tử Xuyên Tú luôn canh cánh suy nghĩ phải làm thế nào, vị trí chiến lược của Viễn Đông sau này sẽ là gì? Trong chiến tranh nhân loại kháng ma vĩ đại, Viễn Đông rốt cuộc sẽ phát huy tác dụng ra sao? Gã ẩn ẩn đã có một khái niệm, đối với Viễn Đông, đối với nhân loại mà nói, tác dụng của Viễn Đông không phải chỉ là ngăn cản bộ đội ma tộc.
Viễn Đông có ưu thế địa lý thiên nhiên ban tặng, nó là một thanh lợi kiếm uy hiếp được bổn thổ ma tộc vương quốc! Chỉ cần Viễn Đông quân đội còn, ma tộc cần phải bảo lưu một chi bộ đội để phòng bị, không thể toàn lực tác chiến với nhân loại, Viễn Đông là một công cụ để nhân loại dùng tấn công quốc nội ma tộc.

Gã suy nghĩ mơ hồ đường lối nhưng lại không biểu đạt rõ ràng ra được, mà Lâm Băng dùng ngôn ngữ chính xác để miêu tả nhiệm vụ của Viễn Đông sau này: "Biến Viễn Đông thành một đầm lầy khổng lồ!"
Ma tộc tây xâm cận kề, Đế đô đang rên rỉ, Viễn Kinh run rẩy, Hà khâu hoảng sợ, ở vào thời đại kinh hoàng thất thố này, có thể tỉnh táo chỉ ra hình thế chiến lược vài năm sau, Lâm Băng không hổ xưng hào danh tướng.
Càng hiếm có đó là, bà ta không vì vãn hồi sai lầm của bản thân mà đem toàn bộ sinh lực của Viễn Đông vứt vào trong công kích vô hiệu nhằm thu hồi Ngõa Luân, nếu không e là lực lượng quân đội mà gã gian nan xây dựng đã bị hủy rồi.
"Thế nhưng mệnh lệnh của Thống lĩnh xứ..."
"Kiên quyết! Tử Xuyên Tú thống lĩnh, ngươi nhất định phải kiên quyết!" Lâm Băng nhiệt huyết nói, khẩn thiết siết chặt tay Tử Xuyên Tú: "Tướng tại ngoại, quân lệnh có thể không theo, giành giật từng tấc đất là công việc của quân nhân, nhưng thân là tướng lĩnh cao cấp, ngài càng phải đứng trên góc độ toàn cục để làm việc, không thể chỉ giới hạn được mất trong một vùng nhỏ. Có thể gia tộc lúc này không hiểu ngài, nhưng mười năm sau, ngài sẽ là vĩ nhân đã cứu lấy cả nhân loại!"
"Lâm thống lĩnh, vì đạt được mục tiêu này, ngài có nguyện giúp chút sức cho ta?"
Lâm Băng ngẩn người, nét cuồng nhiệt trong mắt biến mất, bàn tay trở nên lạnh lẽo nhẹ nhàng rút khỏi tay Tử Xuyên Tú, ảm đạm đáp: "Tú Xuyên đại nhân, ngài không hiểu, ta đã mệt mỏi rồi, tinh lực sớm đã khô kiệt, trong chiến tranh trường kì, ta không còn tín tâm để gia nhập vào nó, thời đại tương lai là giành cho những người trẻ tràn trề sinh lực như ngài, Bạch Xuyên, La Kiệt là những trợ thủ tốt của ngài, ta đã già rồi".
Bà ta đứng lên: "Tú Xuyên đại nhân, ta biết, một tân nhiệm thống lĩnh sẽ rất bận rộn, cảm tạ ngài dù bận rộn cũng đã giành thời gian nói chuyện với một tướng thất bại như ta, ta không quấy rầy ngài nữa". Bà ta đứng lên gật đầu chào, chầm chậm bước ra ngoài.
Tử Xuyên Tú cũng đứng lên, gã biết, gã tuyệt đối không thể để Lâm Băng bước ra khỏi cửa, bà ta đã hạ quyết tâm đi chết, nếu như để bà ta đi, không có lực lượng nào có thể ngăn cản bà ta tự sát.

Năm đó Duy Lạp tự sát khiến gã đau khổ vô cùng, gã từng hạ quyết tâm, tuyệt đối không để một vị tướng lĩnh ưu tú khác phải đi đến con đường cùng vì lỗi lầm mà bọn họ không giám sát được!
"Lâm Băng đại nhân, xin dừng bước".
Lâm Băng ngừng chân, nhưng không có quay người lại: "Tú Xuyên thống lĩnh, ngài còn có phân phó gì? Nếu như có chỗ nào không rõ, ngài có thể đối chiếu với Phong kì bổn trợ lý của ta, y sẽ toàn lực hiệp trợ ngài, ta đã mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi".
"Lâm Băng đại nhân, ngài có thể cho biết, người đầu têu gây đại họa làm mất Ngõa Luân là ai không? Ai phải chịu trách nhiệm lớn nhất cho chuyện này?"
Lâm Băng đột nhiên xoay người lại, bà ta vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt đầy nộ hỏa: "Tử Xuyên Tú thống lĩnh, ta nói rồi, ta chính là người chịu trách nhiệm, ngài không nên châm biếm ta".
"Mời ngồi, Lâm Băng đại nhân". Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "Ta tuyệt đối không có ý châm biếm ngài, ta luôn cho rằng, Ngõa Luân thất hãm, ngài dĩ nhiên có phần lỗi trong đó, nhưng người chịu trách nhiệm lớn nhất tuyệt đối không phải là ngài".
"Không phải ta?" Lâm Băng thoáng ngơ ngác, do dự quay về chỗ ngài, "Vậy là ai?"
Tử Xuyên Tú hỏi ngược lại: "Ngõa Luân vì sao đột nhiên thất hãm?"
"Đó là vì thủ quân phòng thủ không nghiêm, lơ là sơ ý!"

"Không!" Tử Xuyên Tú bình tĩnh phản bác: "Đương thời thủ quân Ngõa Luân không đến một vạn người, toàn bộ là lão nhược tàn binh, còn ma tộc xuất động đến bốn vạn tinh binh, là quân tinh duệ do Vân Thiển Tuyết suất lãnh. Cho dù bỏ qua yếu tố xuất kì bất ý, ma tộc theo cách cũ công đánh Ngõa Luân thì bọn chúng chỉ là phải trả một cái giá đắt, nhưng kết quả cũng sẽ không đổi. Binh lực không đủ, đây mới là nguyên nhân chính khiến Ngõa Luân thất thủ, ngài có đồng ý không?"
Trong lời nói của Tử Xuyên Tú ẩn chứa sự tự tin to lớn, Lâm Băng không tự chủ gật đầu tán thành.
"Như thế, Ngõa Luân là cứ điểm quan trọng bậc nhất của gia tộc, vì sao xuất hiện tình huống binh lực không đủ?"
Lâm Băng lộ xuất biểu tình suy nghĩ: "Trước khi thất hãm, vì chống cự Lưu Phong Sương xâm lấn, gia tộc đã điều bốn vạn bộ đội tinh duệ từ Ngõa Luân về tập kết thành Dự bị quân. A Tú, chẳng lẽ ý của ngài là nói Lưu Phong Sương mới là tội đồ đầu têu của vụ này? Nhưng Lưu Phong gia đánh Tử Xuyên gia, đó là chuyện hiển nhiên xảy ra mà".
"Ngài nói rất đúng, Lưu Phong Sương trước giờ là thiên địch của chúng ta, chiến tranh với Lưu Phong gia là không thể tránh. Lưu Phong Sương từng bị bắt trong cảnh nội Lâm gia, vốn đã ước định xử quyết cô ta, nhưng lúc đó một quân quan cao cấp của Tử Xuyên gia vì bị mỹ sắc của cô ta mê hoặc đã bày mưu cứu cô ta. Khi cô ta quay về quốc nội lập tức phát động chiến tranh báo phục Tử Xuyên gia. Lâm Băng thống lĩnh, tên quân quan Tử Xuyên gia đó mới là tội đồ chân chính khiến Ngõa Luân thất hãm!" truyện từ
Lâm Băng đứng phắt dậy: "Ngài nói không sai! Tên đó là ai? Vì sao ta chưa từng nghe qua chuyện này?"
Tử Xuyên Tú mỉm cười đáp: "Người đó là một phần tử bại hoại ẩn tàng cực sâu, hắn quyền cao chức trọng, là một trong những quân quan cao cấp của Tử Xuyên gia, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tây nam, cả sự kiện này hắn làm rất chặt chẽ liền lạc, không để lộ một điểm sơ hở, trong mắt người ngoài, hắn là một anh hùng chiến tranh đầy nhiệt huyết và lí tưởng, nhưng chỉ có ta biết, hắn chính là một tên bại hoại chuyên làm chuyện xấu".
"Từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tây nam..." Lâm Băng lẩm nhẩm câu này mấy lần, trong mắt đột nhiên xuất hiện thần sắc hoảng sợ: "A Tú, ngài là nói..."
"Lâm Băng đại nhân, ngài đoán đúng rồi". Tử Xuyên Tú bình tĩnh nói, "Là ta thả Lưu Phong Sương. Ngõa Luân thất hãm, ta chính là tội đồ chân chính".
"Ngài vì sao làm như thế?"
"Lâm Băng đại nhân, ngài cứ xem ta là một tiểu nhân vô sỉ tham lam danh lợi mỹ nữ đi. Ta đã ước định hôn ước với Lưu Phong Sương, sau khi cuộc chiến tranh này chấm dứt ta sẽ thành thân với cô ta, tương lai ta rất có thể là phò mã thân vương của Lưu Phong gia, lý do đó đủ rồi chứ?"

"Ngài!" Lâm Băng phẫn nộ cả người run rẩy. "Tử Xuyên Tú, ngươi là phản đồ vô sỉ! Ngoài hai mươi tuổi đã là thống lĩnh, trước giờ chưa có ai được vậy! Gia tộc tài bồi trọng dụng ngươi, Trữ tiểu thư có tình cảm sâu đậm với ngươi, còn có ân tình của Ca Ứng Tinh đại nhân đối với ngươi, ngươi lại bất chấp tất cả, Lâm Hà, ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt!"
Tử Xuyên Tú vỗ tay: "Chửi rất hay! Nhưng điều kiện tiên quyết đó là Đế đô phải biết chuyện này, nhưng ta làm việc rất kín kẽ, không ai có thể phát hiện!"
"Ta đã biết, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Ngươi đợi đi!" Lâm Băng quay người bước thình thình ra khỏi phòng, sập mạnh cửa rầm một tiếng rung rinh cả bức tường.
Sĩ binh Bán thú nhân chạy đến, Tử Xuyên Tú xua xua tay: "Không có chuyện gì, do ta lỡ tay".
Gã thả người tựa ngửa ra ghế, ngón tay gõ lốc cốc trên bàn.
Khi gã đang suy nghĩ thì cửa lại mở, Lâm Băng xuất hiện ở cửa phòng.
Hai người im lặng đối mắt, Lâm Băng bước vào ngồi xuống chỗ cũ.
Tử Xuyên Tú nhướng mày: "Thế nào?"
Lâm Băng đã khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Theo điều lệnh, nếu phát hiện tân nhiệm trưởng quân cấu kết địch phản quốc, trưởng quan hiện nhiệm phải cự tuyệt giao xuất binh quyền, nghi thức giao tiếp không hoàn thành. Tử Xuyên Tú, bổn quan hiện tại cự tuyệt giao xuất binh quyền cho ngươi, ta đã phái người đi thông báo cho hiến binh bộ đội gần nhất, bọn họ chừng mười phút nữa sẽ đến đây".
-o0o-