“Ta hiểu, đáng tiếc là thời gian còn lại của ta không còn nhiều, tối nay ta muốn giúp ngươi bước vào cảnh giới Địa Huyền, pháp vận quỷ tu, ngưng tụ thực thể.

Ngày mai có chuyện quan trọng cần ngươi làm”.

Cố Thiên Mệnh làm sao có thể không biết Yến Hàn đang lo lắng điều gì, nếu Yến Hàn tu hành đạo quỷ tu và bước vào cảnh giới Địa Huyền, trong quá trình đó, nếu xảy ra vấn đề gì, Yến Hàn sẽ hoàn toàn biến mất trong thiên địa.

Yến Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiên Mệnh, hắn ta cũng dứt khoát siết chặt hai quyền, khom người đáp:“Chủ thượng có lệnh, ta đương nhiên dốc hết toàn lực hoàn thành”.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh nói nhẹ một tiếng.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh dẫn theo Yến Hàn đi tới một tiểu viện hẻo lánh khác.

Trong viện,16 thiếu niên thiếu nữ mặc quần áo màu lam, lẳng lặng đứng yên không nhúc nhích.


Thiếu nữ 6 người, thiếu nam 10 người, bọn họ đều là người mà Cố Thiên Mệnh mang về từ Bích Hoa Lâu.

Trong đó, 6 thiếu nữ đều có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mà 10 thiếu nam thì dáng người thon dài, khuôn mặt như quan, qua một thời gian nữa nhất định sẽ mang dáng vẻ của các công tử nho nhã.

“Tham kiến công tử”.

Mọi người nhìn Cố Thiên Mệnh chậm rãi bước tới, nhao nhao khom lưng hành lễ đồng thanh nói.

16 thiếu nam thiếu nữ nhìn thanh niên áo trắng bước đến, từ đáy lòng thật sự kính trọng, bởi vì nếu không có Cố Thiên Mệnh, nam nhân có lẽ bị bắt đi làm hạ nhân, nữ thì mất đi trinh tiết mặc người lăng nhục.

Cố Thiên Mệnh không chỉ không coi bọn họ là nô lệ, ngược lại còn cho họ công pháp tu luyện, làm cho bọn họ có mơ ước vô tận về tương lai.

Bởi vậy, cho dù Cố Thiên Mệnh có bảo họ đi chết, e rằng bọn họ cũng cắn răng làm theo.

“Đều đứng lên đi”,
Cố Thiên Mệnh tỉ mỉ đánh giá mọi người vài lần, phát hiện thiên tư của bọn họ không tệ, mấy người thậm chí bắt đầu ngưng tụ huyền khí, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bước vào cảnh giới Nhân Huyền.

“Cung Tâm Nguyệt, Thượng Quan Hải”, Cố Thiên Mệnh liếc nhìn qua đám người, ánh mắt dừng lại tên người một thiếu nữ cùng thiếu nam.

“Công tử”.

Nghe thấy, một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh lam, đầu mang trâm cài đầu xanh bước về phía trước nửa bước, nàng ta chính là Cung Tâm Nguyệt, là người quản lý các thiếu nữ.

Làn da của nàng ta hồng hào, lông mày có chút linh khí vờn quanh, không dính chút khói bụi trần tục.


“Công tử”.

Thượng Quan Hải cũng lập tức bước ra, trên khuôn mặt non nớt có thêm vài phần trầm ổn.

“Gần một tháng rồi, không có chuyện gì xảy ra chứ!”, Cố Thiên Mệnh lặng lẽ đánh giá Cung Tâm Nguyệt cùng Thượng Quan Hải hai người vài lần, nhìn ra hai người chỉ còn vài ngày nữa thôi là có thể bước vào cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ.

“Công tử, mọi chuyện đều tốt, hàng ngày đều có người đến dạy chúng ta cầm kỳ thi họa, mọi người cũng chưa từng bước ra khỏi phủ viện nửa bước”, Thượng Quan Hải mở lời trước, thần sắc cung kính không thôi.

“Ừm.

Vậy là tốt rồi”, với nhãn lực của Cố Thiên Mệnh, đương nhiên sẽ nhìn ra Thượng Quan Hải không có nói dối.

Cung Tâm Nguyệt dường như có chút do dự, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, bàn tay trong làn váy áo siết chặt, dung nhan kiều mị có vài phần biểu cảm phức tạp.

“Tâm Nguyệt, có chuyện gì vậy? Cứ nói thẳng không cần vòng vo”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn vào thân thể mềm mại của Cung Tâm Nguyệt, thanh nhã hỏi.

“Công tử”, nghe được lời quan tâm của Cố Thiên Mệnh, trái tim của Cung Tâm Nguyệt run lên, thân thể mềm mại quỳ rạp xuống mặt đất, vang lên âm thanh giòn tan:“Tâm Nguyệt vẫn luôn nghĩ không ra một chuyện, không dám tùy ý suy đoán”.


“Ồ, ngươi nói ta nghe thử coi”, Cố Thiên Mệnh hơi híp mắt lại.

“Lấy thân phận tôn quý của công tử, muốn cái gì sẽ có cái đó, vì sao phải bồi dưỡng những hạ nhân ti tiện như chúng ta”, một tháng nay, Cung Tâm Nguyệt luôn suy nghĩ về vấn đề này, nàng ta thật sự nghĩ không ra đáp án.

Lời nói của Cung Tâm Nguyệt vừa phát ra, đám thiếu nam thiếu nữ ở đây, bao gồm Thượng Quan Hải, toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, sợ hãi vì tâm tư này của Cung Tâm Nguyệt mà bản thân bị liên lụy.

Thậm chí có một số người toát mồ hôi lạnh, họ sợ những cố gắng trong thời gian qua của mình sẽ vì một câu nói của Cung Tâm Nguyệt mà bị chôn vùi, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh.

“Lo lắng bổn công tử đang tính kế các ngươi sao?”, khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ nở nụ cười khẽ như luồng gió xuân, khiến Cung Tâm Nguyệt bối rối, nhất thời tâm trạng hoang mang giảm đi phân nửa:“Tâm Nguyệt, ngươi có tin ta không? Tình cảnh hiện giờ của các ngươi rất giống với ta của trước kia, ta muốn cho các ngươi 1 cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội”.

“Rất giống...!sao?”, Cung Tâm Nguyệt không hiểu, theo nàng ta thấy, Cố Thiên Mệnh là thế gia công tử cao cao tại thượng, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, sẽ không bởi vì cuộc sống mà cảm thấy phiền muộn khổ não.

Thế nhưng, sâu trong đôi mắt Cố Thiên Mệnh toát ra thần sắc không thể nghi ngờ, lại làm cho Cung Tâm Nguyệt không thể không tin tưởng, nàng ta có chút mơ hồ, đôi môi đỏ mọng run rẩy không biết nên đối mặt với Cố Thiên Mệnh thế nào..