Đặng Vũ Lặp thở dốc ra từng ngụm, củng trong lúc này.

lão giã khô gầy như que củi lại phất nhẹ cánh tai, pham vi bán kính gần 1km tất cả sinh cơ trên mặt đất đều bị lấy đi biến thành một dòng thác linh lực vô cùng tinh thuần ầm ầm từ trên đỉnh đầu đặng vũ lặp tiếng vào trong người hắn.
từng tất da thịt trên người đặng vũ lặp giống như được thổi phồng lên, y phục trên người thoáng cái như không chịu được sự gia tăng kích thước trên các cơ thịt của thân thể phát ra những tiếng xoạt xoạt rách nát, Gương mặt hắn không ngừng vặn vẹo có lẽ sự đao đớn còn hơn cả lúc hắn ăn một viên Đan dược mà võ thừa ném cho.
vậy mà hắn vẩn cắn răng chịu đựng không phát ra một chút âm thanh gì, đôi mắt hắn hiện lên một tia điên cuồn, không phải vì chất độc của dạ xoa mà là điên cuộc muốn bùng phát một cổ lực lượng trước nay chưa từng có trong cơ thể.
- Lấy đi sinh cơ để phục hồi sinh cơ.
Lão đưa tay lên vuốt chòm râu đôi mắt thâm thúy nhìn người thanh niên trước mặt.
Vài canh giờ sau Đặng vũ lặp trên một tảng đá ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở mắt, lặp tức bắn ra hai đạo ánh sáng khiếp người, hắn nắm nắm đôi bàn tay cảm nhận cơ thể sinh cơ dạt dào khóe miệng nở ra một nụ cười khổ.
- Năng lực bực này thì chỉ có nhưng tồn tại trong truyền thuyết kia mà thôi.
Hắn ngẩn đầu nhìn lão giả gương mặt củng lộ ra một tia tiếu ý nhìn hắn mở miệng.
- Tiền bối...!đây là tạo hóa mà người nói sao?
Lão giả vuốt chòm râu lắc đầu.
- Cơ thể ngươi vì cố gắn áp chế chất độc kia không cho bản thân hóa quỷ mà giữ thanh tĩnh, phần này là cố chấp, cái chất độc này đã phá vở đi gần như toàn bộ sinh cơ trên người ngươi nếu qua một đoạn thời gian nửa có lẽ bản thân ngươi củng chỉ còn lại một cái xác khô biết đi mà thôi.
Đặng Vũ Lặp gật gù không nói gì thêm, hắn là người rõ cơ thể hắn nhất, lời lão nói tất cả đều đúng, chỉ là bản thân trước khi xong ra khỏi chiếc du thuyền kia từng có một mời nói.
- Vũ Lặp ta nếu có trở thành quỷ dữ cũng sẽ làm thân trâu ngựa báo đáp cho ngài....

Từng câu từng chử lúc đó cứ như hóa thành một tia ý thức cuối cùng của hắn khi thân thể bị vô số những vếch thương của dạ xoa mada nhưng vẩn có thể một đường chém giết mà đi được vào đất liền.
- Vậy nên ta chỉ làm một chút thủ đoạn còn cơ thể ngươi đạt đến trình độ này đều là do chính ý chí của ngươi..
Lời nói của lão lộ ra một tia thưởng thức, người này nếu xét vào thời đại của lão chắc chắn sẽ là một thiên kiêu.
- Tạo hóa mà ta nói kia ngươi không tưởng tượng ra được, còn về việc ngươi đang tìm một cô gái sao? Ngươi yên tâm nàng ta rất an toàn và củng đang nhận tạo hóa riêng của nàng bây giờ ngươi còn đều gì chưa sáng tỏa?
Đặng Vũ Lặp nghe đến đây trong lòng khẻ thở ra một hơi, hắn là người rất trọng lời, mặc dù nói lão già chỉ dùng một chút thủ đoạn để hắn hồi phục lại trình độ này nhưng chung quy vẩn là mắc nợ.
Hắn hít xâu một hơi chấp tay ôm quyền với lão già thành thật lên tiếng.
- Tùy tiền bối an bày..
- Tốt...
Lão vung tay hai người tại chổ lại hóa thành hai đạo cầu vòng bay nhanh về ngọn núi thứ 7.
Đứng trước một đại điện vô cùng tráng lệ nguy nga đặng vũ lặp đọc được ba chử vô cùng bá đạo.
- Chiến Cuồn Giáo.
- Đi đi thôi, phần cơ duyên này mong là ngươi có thể đạt được toàn bộ.
Đặng Vũ Lặp vừa định xoay người vái lão nhưng khi đưa mắt nhìn sang lão già đã không còn ở vị trí bên cạnh hắn nửa, lắc đầu cười khổ một cái gương mặt hắn hiện lên một tia kiên định, một bước tiến vào..
Đây là ngọn núi thứ 12, lúc này có hai bóng người đang đứng trước một trang viên vô cùng xinh đẹp, vì sao nói xinh đẹp vì nơi này chung quanh hoa nở bát ngát như mùa xuân.

màu sắc sặc sở thoạt nhìn cho người ta một loại cảm giác vô cùng thanh nhã.
Một thân ảnh trong số đó chính là lão già khô gầy tay cầm cây gậy màu ngọc bích, còn người còn lại là một cô gái vừa nhìn qua đã thấy một thân thể vô cùng hợp lí, có lồi có lõm, gương mặt trái xoan, đôi mi thanh tú, sóng mũi cao cao, mắt phượng lung linh, lại có một tia thành thục nử tính khó tả, nàng này không ai khác chính là một trong những người trên Thiên Quỳ Đảo vì Võ Thừa mà tìm đến rồi cũng đi được đến đây.Lệ trưởng tọa của Tây Viện.
- Tiền bối tạo hóa mà người nói...
nàng nhẹ nhàn cất giọng trong trẻo hỏi một câu.

chỉ thấy lão giả khô gầy kia gật nhẹ đầu nói.
- Trong những nử tử đi được vào đây, thì ngươi là người có khả năng tiếp thu được truyền thừa của Vạn Hoa Các nhất.
- Tiến vào đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều nửa.
Nử tử này củng không nói gì thêm.

nàng nhẹ nhàn tiếng vào bên trong trang viên, vài khắc sau đó có một cột sáng từ bên trong bắn thẳng lên trên bầu trời.

Lão giã đứng nhìn hồi lâu rồi gật gù một cái...
- còn hai ngọn núi nửa.
Lão lẩm bẩm một câu rồi đưa đôi mắt thăm thúy nhìn lên bầu trời, ánh mắt lão như có thể thấy được ngoài tinh không.


lão có thể cảm nhận được ngày Thiên Cẩu nuốt mặt trời trong lời sấm kia đang dần đến.

khẻ nhắm đôi mắt lại như cảm nhận thứ gì đó rồi lão xoay đầu nhìn về một hướng, hóa thành một đọa cầu vòng phóng đi.
Lại qua vài ngày ở hai ngọn núi cuối cùng mà lão già nói đều có một cột sáng bắn thẳng lên bầu trời, 13 ngọn núi nơi này, trên cơ bản đều đã có người đặt chân đến.
Thánh Quang Giới.
Nơi này là một mãnh đại lục vô cùng rộng lớn, Linh khí nồng đậm vô cùng.

Phong cảnh hùng vĩ với những vách đá dựng đứng như xuyên thủng cả bầu trời, Đại thụ khổng lồ cao vào trăm mét,Lại có những ngọn núi hư không lơ lững, lại có loại hoàn toàn chìm trong mây mù chỉ là đỉnh ngọn núi lại xoay ngược chỉa xuống phía dưới,mây mù lượng lờ cho người ta một loại cảm giác như ở thế ngoại đào viên.

Ở đây giới võ giả được gọi là tu tiên, và những tông môn nơi này cái loại nào trong mắt chúng nhân đều là vô thường thần thánh.
Thế nhưng những ngày gần đây trong giới tu chân ở thánh quang giới lại không yên tĩnh như vẻ bề ngoài của nó, bởi vì một sự kiện phát sinh làm cho tất cả các thế lực lớn nhỏ nơi này đều ríu rích chuẩn bị.
Bỉ Ngạn Tông...
Trong một đại điện vô cùng rộng lớn, đang diễn ra một cuộc hợp.
- Công tác chuẩn bị tiến vào mãnh đất đó tới đâu rồi?
Một trung niên nhân thân vận trường bào màu vàng nhạt, gương mặt không giận tự uy, ngồi trên vị trí cao nhất trong đại điện nhàn nhạt lên tiếng.
- Bẩm Tông Chủ tất cả đã sẳn sàng.
- Um...!theo như tin tức phát ra từ người có được ngọc giản ở hội đấu giá, Vùng đất đó từng là một Vị Diện thượng đẳng nhưng vì nằm ở rìa của Ngoại Vực Hổn Thế cho nên đã được các thế lực khủng bố thời đó làm bàn đạp chiến tranh...
Nói đến đây đôi mài của người này hơi có chút nhíu lại đôi mắt như mang theo một chút suy tư lại nói tiếp.
- Cho nên vị Diện viễn lạc Tinh kia hoàn toàn không đơn giản, nếu không vì xảo hợp vị trí của vị diện này bị lộ ra một lần nửa ở Ngoại Vực Hổn Thế thì có lẽ thế nhân sớm sẽ quên đã từng có một vùng đất phồn hoa như vậy.
Nói xong người này nhẹ nhàn phất tay một cái, một cây trường kiếm vô cùng tinh xão xuất hiện trước mặtmọi người, vừa xuất hiện bên trong đại điện lặp tức truyền ra một tiếng kiếm minh vang vọng, tâm thần của tất cả mọi người bên trong đại điện đều truyết đến một loại cảm giác rang rác, không khó để hình dung ra được thanh kiếm này bất phàm cở nào.
Trung niên trường bào màu vàng đứng dậy đưa tay nắm lây chui kiếm nhìn có vẻ ung dung nhưng có thể nhìn ra gương mặt hắn đang rung động, vừa cồn nhiệt lại vừa sợ hãi.
lại nghe người này lên tiếng.
- Nếu lời kể là thật thì Viễn Lạc Tinh chính là cố hương của Thiên Khải Thánh Hoàng, và rất có khả năng nơi đó cất chứa toàn bộ truyền thừa của hắn.
hơn 20 người trong đại điện mỏi người khí tức đều vô cùng nội liểm, thế nhưng lúc này khi trải nghiệm kiếm khí trong tay trung niên kia cùng với lời nói của hắn thì không ngừng truyền ra những tiếng hít thở dồn dập.
Trung niên vận trường bào màu vàng phất tay một cái thanh kiếm từ từ biến mất, bao vật cường đại cở này hiển nhiên không thể bị chưa đựng vào bất kỳ một cái túi trử vật nào mà được cất giữ ở không gian tinh thần của cường giả.tráng hắn dường như có xuất hiện vài giọng lắm tấm mồ hôi, có thể thấy được thanh kiếm này muốn cầm được trên tay đối với hắn là có chút miễn cưởng.
- Tất cả đã sẳng sàng thì ba ngày sau chuẩn bị xuất phát đi Ngoại Vực Hỗn Thế....
Ở một địa phương khác trên Thánh Quang Đại Lục.
- Mẫu thân có thực sự nơi đó là nơi tổ tiên chúng ta để lại truyền thừa?
trong một đình viện vô cùng thanh nhã, dưới một gốc liễu cạnh bờ hồ, có một cái bàn tròn đang có bốn người ngồi đó.


hai nử hai nam, nử tử một là trung niên thành thục, gương mặt có chút ích dấu vếch của năm tháng thế nhưng vẩn dữ dáng vẻ vô cùng xinh đẹp bên, người còn lại có gương mặt xinh như ngọc, đôi mắt to tròn lung linh, tóc xỏa ngan vai như ngân hà uốn lượng, là một tiểu la lị đáng yêu.

hai nam tử còn lại 1 là trung niên một còn lại thì gương mặt già nua, cả người toát ra khí tức vô cùng tan thương.
Mỹ phụ trung niên nghe cô gái này hỏi thì khẻ miễm cười nuôn chìu lắc đầu nhìn về phía lão già kia.
- Hỏi gia gia con đi.
Lão già này đưa tay bưng chén trà uốn một ngụm rồi đặt xuống ho khan lên tiếng.
- Cái này a...!gia gia ngươi sao hôm nay khác nước thế nhỉ?..

Tiểu Hoa à con muốn biết về cái kia tổ tien sao??
Cô gái này đôi mắt khẻ đảo một cái liền lặp tức đứng dậy hai tay gót trà, rồi thân pháp nhanh nhạy đấm vai cho ông lão..
- Gia gia thế thế nào hả? thấy tiểu hoa hôm nay tay chân có được không.
Lão già bài ra cái bộ mặt vô cùng hưởng thụ, còn cô gái ở phía sau lưng lúc này cái miệng đã chu ra bất mãng..
- Được được, thấy tiểu hoa con hôm nay ngoan như vậy thì..

để ta nhớ coi..
Đôi mắt cô gái này sáng lên, gương mặt chăm chú, ngay cả hay người trung niên nam tử cùng mỹ phụ kia củng tập trung nghe lời kể của lão già này.
à...! Hình như cái vị diện đó có tên là Viễn Lạc Tinh.

à..

đúng rồi...!nơi đó á hả từng xảy ra rất nhiều biến cố.

nghe nói vị diện đó xảy ra chiến tranh liên miêng cho nên nhân tài xuất hiện lớp lớp tùy tiện một người đi vào thánh quang đại lục này đều là người vấy lên phong vân a...
Chưa chỉnh sủa chính tả nhé, các ngươi biết đó, nếu ta chỉnh liền thì các trang wed đạo truyện của ta sẽ có bản đầy đủ a, thật sự ta chưa nhận được một đồng nào cả...!huhu nhưng mà vì đam mê ta phải tiếp tục viết tiếp thôi...!cảm ơn các vị huynh đài tỷ mụi đã lắng nghe, chúc các ngươi thư giản vui vẻ..