Lúc nghe tới Dương Lỗi nói chữa bệnh tổng cộng tốn mất hơn 1.8 triệu tệ, Tiêu Vũ vội vàng nói: "Thạch Đầu, bây giờ mọi người còn thiếu nợ tiền không, chỗ của em vẫn còn tiền..."

Cô đã từng đến thôn họ Dương, biết điều kiện của gia đình Dương Lỗi chỉ bình thường.

Hơn 1.8 triệu tệ, chắc chắn không phải là số tiền mà nhà Dương Lỗi có thể gồng gánh được.

"Đừng lo." Dương Lỗi cười nói: "Hiện tại trong nhà không nợ tiền, hiện tại anh viết tiểu thuyết ở trên mạng, ngoài ra còn viết một ca khúc, kiếm được một ít tiền..."

Hắn kể một chút chuyện mình viết sách và viết ca khúc.

"Thạch Đầu, 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 là anh viết à?"

Nghe được Dương Lỗi nói, trong mắt Tiêu Vũ lộ rõ một tia kinh ngạc.

Hiện tại đúng là thời điểm các trường Đại học tổ chức hội trường mùa hè, lễ tốt nghiệp, 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 đã sắp trở thành ca khúc nhất định phải hát của tất cả các trường học.

Trên mạng ngoại trừ phiên bản《 Gió Nổi Lên Rồi 》của Đại học Thanh Sơn, thì còn có phiên bản của các trường khác.

Tiêu Vũ cũng từng nghe ca khúc này.

"Đúng vậy, không chỉ 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, trong đầu anh còn có rất nhiều giai điệu nữa, chẳng qua còn chưa có viết ra." Dương Lỗi cười nói.


"Em không cần kinh ngạc về ca khúc, tiểu thuyết mới là thứ anh kiếm được rất nhiều tiền." Hắn dùng di động mở hậu trường tác giả ra, cho Tiêu Vũ nhìn tiền nhuận bút một chút.

Nhìn thấy tiền nhuận bút hơn 2 triệu, Tiêu Vũ lại kinh sợ.

Kinh ngạc qua đi, Tiêu Vũ lại vui vẻ: "Thạch Đầu, anh thật là lợi hại."

Trong lúc hai người nói chuyện, lúc này trong lòng Dương Lỗi lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.

"Phải mau chóng kiếm tiền!"

Tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn kiếm được hơn 2 triệu, trả hết nợ nần, thậm chí mua được một căn nhà.

Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn tổng thể, hắn có nhà nhưng chưa có xe, nhà ở thị trấn nhỏ, tổng giá trị chỉ chừng 1 triệu.

Điều kiện như vậy rất bình thường, cho dù hiện tại hắn viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền, nhưng mà ở trong mắt rất nhiều người, viết tiểu thuyết là một công việc rất không ổn định, quyển tiểu thuyết này kiếm được tiền, nhưng quyển tiếp theo không nhất định có thể kiếm được tiền.

Điều kiện của hắn thế này không có khả năng được cha vợ chấp nhận.

Phải biết rằng, tài sản của bác cả Tiêu Vũ đã hơn 1 tỷ Nhân dân tệ, dưới tình huống như vậy, sao cha vợ Tiêu Quốc Cường có thể vừa lòng với điều kiện của hắn?

Không phải nói Tiêu Quốc Cường là người so đo, mà nếu điều kiện của bản thân hắn càng tốt, Tiêu Quốc Cường sẽ càng đánh giá cao hắn hơn.

"Ngoại trừ giải quyết cha vợ, mình còn phải mau chóng để cho Tiểu Vũ, còn có Dao Dao, Kỳ Kỳ trải qua những ngày tốt nhất."

Hiện tại Tiêu Vũ và hai con gái của mình đang sống ở trong một tiểu khu cũ nát, diện tích vẻn vẹn năm mươi mét vuông, đương nhiên hắn không hài lòng, muốn mau chóng kiếm tiền để dọn đến một nơi ở lớn hơn.

Hiện tại, Dương Lỗi có hai tính toán, thứ nhất chính là để cho vợ con mình có cuộc sống tốt hơn, thứ hai là giải quyết vấn đề bên phía cha mẹ vợ, cả hai cái này đều cần tiền.

Lúc trước sau khi trả hết nợ, thì trong lòng Dương Lỗi không còn quá khát vọng với việc kiếm tiền như vậy nữa, nhưng mà hiện tại lại rất nôn nóng.

......

Rất nhanh đã sang ngày hôm sau.

"Cha ơi."

Trời vừa sáng, bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đã thức dậy, mắt còn chưa có mở hẳn đã khóc rống lên.


Ngày hôm qua bé nhìn thấy cha, buổi tối lúc ngủ cha lại kể cho bé nghe chuyện cổ tích rất hay, khiến bé vui đến phát điên.

Nhưng mà sáng hôm nay thức dậy, nhìn thoáng qua, lại không thấy cha ở bên cạnh, liền khóc rống lên, sợ cha mình lại đi mất.

"Sao vậy, Kỳ Kỳ?"

Đang khóc, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, Dương Lỗi đi vào phòng, nhìn cô bé cười nói.

Nhìn thấy Dương Lỗi, tiểu Kỳ Kỳ không khóc nữa, mở hai tay mình ra, làm nũng nói: "Cha ôm."

Dương Lỗi cúi người xuống, cưng chìu hôn bé một chút, sau đó bế bé lên.

Lúc này trên giường còn có tiểu Dao Dao.

Lúc này tiểu Dao Dao đang mơ mơ màng màng, bị tiểu Kỳ Kỳ đánh thức, bé mơ hồ nhìn Dương Lỗi, cũng mở hai tay ra, nói: "Cha ơi, ôm."

Đối mặt với yêu cầu của con gái lớn, Dương Lỗi cầu còn không được.

Con gái lớn không bám người giống như Kỳ Kỳ, ngày hôm qua còn không có gọi được mấy tiếng cha, Dương Lỗi còn đang nghĩ có cách nào để tạo quan hệ tốt với bé.

Ôm hai con gái, lúc này Dương Lỗi cảm giác mình chính là người hạnh phúc nhất.

"Thạch Đầu, mang Dao Dao, Kỳ Kỳ đến đánh răng." Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi tới cười nói.

Lúc này nét mặt cô toả sáng, thoạt nhìn dường như còn xinh đẹp so với ngày hôm qua.


"Hôm nay con muốn cha đưa con đến trường."

Lúc ăn sáng, bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ làm nũng nói.

Có bạn nhỏ ở nhà trẻ nói bé không có cha, trước kia bé còn đánh nhau một trận với người ta, hiện tại cha bé đã trở về, bé muốn cho mọi người biết.

Đối với đề nghị của bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ, Dương Lỗi vô cùng tán đồng.

Hắn cười nói: "Tiểu Vũ, em còn có việc, về sau cứ để anh đưa Dao Dao và Kỳ Kỳ."

Hiện tại Tiêu Vũ đang làm việc ở một nhà xuất bản, mỗi buổi sáng thức dậy cô đều bận rộn đưa hai con gái đến nhà trẻ, sau đó liền vội vội vàng vàng đi đến nhà xuất bản.

Bởi vì lo bị muộn, nên mỗi lần Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ đều đến nhà trẻ vô cùng sớm.

Sau khi tan tầm, lại vội vội vàng vàng tới đón hai con gái.

"Ừ."

Tiêu Vũ gật gật đầu, cười nói: "Hôm nay em và anh cùng đi một chuyến."

Đoán chừng mấy giáo viên còn chưa biết Dương Lỗi, hôm nay đến giới thiệu một chút, về sau Dương Lỗi đi đón Dao Dao và Kỳ Kỳ sẽ không có vấn đề gì.