Nữ tu giơ ra hai tay, phía trên thình lình hiện ra một tấm bản đồ. Tạ Ngọc đang muốn nheo mắt quan sát kỹ thì bản đồ lại lập tức biến ảo. Quế Liên sợ hãi Tạ Ngọc cho rằng là bản thân cố ý liền vội nói:

" Thứ này căn bản vẫn luôn di chuyển, bản đồ là do ta tiếp nhận được từ một động phủ. Phía sau nó liền gắn liền, đã không thể tách ra." Càng nói âm điệu càng nhỏ lại.

Tạ Ngọc bật cười hỏi:

" Ngươi cho rằng ta muốn giết người đoạt bảo?"

" Không không, Tạ tiền bối là người tốt, Quế Liên chưa từng nghĩ như vậy."

Hắn gật đầu hỏi:

" Bản đồ dẫn đến chính là thứ gì?"

" Chắc hẳn là thần khí, chỉ có thần khí mới có thể tự do di chuyển như vậy."

" Xem ra bên ngoài sớm đã lan truyền không ít về bí cảnh lần này." Tạ Ngọc vươn mình đáp.

" Là, Tạ tiền bối, chúng ta đi sao?" Quế Liên rụt rè hỏi ý kiến.

Hắn nhìn nàng cười không đáp, dần dần Quế Liên cũng ngại ngùng cúi gầm mặt.

" Tiền...tiền bối, đã mạo phạm người, cầu xin người đồng ý cho Quế Liên theo cùng. Ta...ta dùng thiên đạo thề trong suốt bí cảnh sẽ không bao giờ khởi phát ý xấu với ngài nếu không ngũ lôi oanh tạc." Dứt lời một sợi dây ràng buộc hình thành, Tạ Ngọc gật đầu với nàng sau đó chỉ tay về phía trước.

Quế Liên hiểu ý liền mở ra bản đồ bắt đầu dẫn đường.

Nếu hỏi rằng Tạ Ngọc tin hay không? Câu trả lời sẽ là không. Nhưng tiến vào bí cảnh thời gian ít ỏi, cơ duyên chính là cần bản thân tự tìm kiếm, sẽ không có miếng bánh thơm phức từ trên trời rơi thẳng xuống trước mặt ngươi. Cơ duyên cũng đồng nghĩa với mạo hiểm, ngay cả vậy cũng sợ hãi đối mặt ngươi còn tu cái gì tiên, tốt nhất nên chết sớm chút.

" Đi hướng bên này, không...không là bên này mới phải....A nó lại đổi vị trí...Tạ tiền bối ta không cố ý, người đừng tức giận...được không..."

Quế Liên nhìn điểm đánh dấu thay đổi liên xoành xạch trong tay sắc mặt tái nhợt nhìn Tạ Ngọc.

Hắn bình tĩnh ra hiệu cho nàng này ngồi xuống nghỉ ngơi. Đợi một lát mới mở miệng:

" Nó đang hướng về phía chúng ta."


" A, là thật sao. Giống như...không đúng lắm." Quế Liên rụt rè nói.

Tạ Ngọc chỉ liếc qua bản đồ liền yên lặng không giải thích thêm. Đợi một chút liền rõ, hắn căn bản không có kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của người không thân.

Quế Liên đợi không được người trước mặt mở miệng lần nữa thì trong tay điểm đỏ đột nhiên gia tốc. Nó nhắm chuẩn một phương hướng giống như đã xác định được mục tiêu, không còn loạn đâm đầu như lúc trước.

" Nó thực sự đi tìm chúng ta!!!" Quế Liên hét lớn. Giật mình vội vàng bịt lại miệng, sau đó len lén liếc nhìn Tạ Ngọc. Cuối cùng thấy hắn không có vẻ bực bội nàng mới nhẹ nhõm thở.

Tất cả đều thu vào trong mắt Tạ Ngọc nhưng hắn không có hứng thú với người này, muốn hành xử ra sao tất nhiên không liên quan hắn.

Điểm đỏ di động trong tay Quế Liên chỉ còn cách các nàng vài dặm. Đột nhiên Tạ Ngọc đứng thẳng, tay nhanh chóng kết ấn, từng tia lửa cháy hiện ra vẽ thành một vòng tròn bao xung quanh hai người.

" Nó tới." Quế Liên thốt lên.

Nó thực sự tới, chỉ là không phải thần khí mà là một con yêu thú.

Lửa ngăn lại yêu, Tạ Ngọc nhân lúc này lại tiếp tục kết ấn. Hoả cầu giống như sao băng đâm liên tiếp về phía yêu thú. Nó rít gào vùng vẫy cuối cùng đã dập tắt được hoả lan tràn trên bộ lông.

" Báo yêu." Quế Liên lúc này mới giật mình nói. đam mỹ hài

Tạ Ngọc không để ý người này, ấn phức tạp đã kết thành, hai đầu hổ hoả lao đến lăn thành một đoàn với báo yêu.

Yêu thú giả cùng yêu thú thật có một trận chiến, bên nào bị áp chế sẽ không cần nói. Bởi vì tất nhiên hổ hoả là đấu không lại trúc cơ kỳ yêu thú.

Tạ Ngọc thấy pháp thuật bị mai một, tay phải mở ra một đoá linh hoả xanh lam thổi quét tới báo yêu. Yêu thú không sợ hai trở móng vuốt muốn dập tắt yếu ớt ngọn lửa. Nhưng thực tế phũ phàng, móng vuốt vừa chạm vào hoả lập tức bị nó coi rẻ đồ vật cuốn lấy. Âm hoả bao lấy nửa thân mình báo yêu, nó lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất cũng không thể dập tắt.

Tạ Ngọc điều khiển âm hoả muốn thâm nhập sâu vào thân thể yêu thú thì lúc này còn đang lăn lộn trên nền cát báo yêu lập tức biến mất. Hắn ngỡ ngàng, tay vẫn còn đang kết ấn dở cũng dừng lại. Lông tơ trực tiếp dựng đứng, phía sau gáy bị đòn tấn công mạnh mẽ đánh trúng. Kèm theo còn là tiếng kêu thất thanh của nữ tu Quế Liên: " Cẩn thận!"

Tạ Ngọc ma sát mạnh trên cát, sau gáy máu tươi phun trào khiến hắn đầu óc hoa lên.

Vội vàng tránh khỏi móng vuốt bổ nhào đến tiếp theo, âm hoả bởi vì không có khống chế đã thu về treo lủng lẳng trước ngực báo yêu.

Yêu thú hung ác nhìn hắn, răng nanh sắc nhọn toả sáng dưới ánh nắng mặt trời. Một tia sáng đột nhập vào mắt Tạ Ngọc, hắn trực tiếp bị tốc độ kinh khủng gần như ngay lập tức dịch chuyển của báo yêu đánh bay lên không trung. Rơi xuống là lúc, răng nanh đã nhắm định hắn cổ.

Tạ Ngọc trầm mặt, giơ tay đỡ lấy cổ, mu bàn tay trái bị kéo xuống một mảng da thịt.


Hắn nhịn đau dùng tốc độ nhanh nhất kết ấn, tay vẽ ra phức tạp tàn ảnh thành công vứt ra dương hoả ngoan cố trong thân thể. Dương hoả phát hiện đoá âm hoả trước đó mà dữ dằn lao đến. Báo yêu bị hai ngọn lửa cùng vây công liền lập tức luống cuống. Nó thân thể cùng lúc chịu đựng nóng và lạnh trở lên bực bội vô cùng. Thân thể biến thành chiến trường vẫn không thể khiến thần thông của nó suy giảm. Báo đã phát triển trí khôn liền quyết định nhắm thẳng đến Tạ Ngọc, giết nhân loại này hắn đòn tấn công cũng sẽ biến mất.

Tạ Ngọc rút kiếm chống đỡ móng vuốt sắc bén, chân đạp mạnh vào mềm mại bụng yêu thú.

Nó lăn lộn trên cát, cả người vừa cháy khét vừa kết thành băng tinh trong suốt. Nội bộ vật này đã bị xâm nhập phá nát, Tạ Ngọc hắn không dùng nhiều lực đã có thể đánh bay nó ra xa.

Nhưng trúc cơ kỳ yêu thú tất nhiên không yếu, mới chỉ luyện khí hậu kỳ hắn nếu bản thân không mang theo bảo vật tất nhiên sẽ đánh không lại.

Tạ Ngọc mặc cho hai đoá hoả đánh nhau, hắn nuốt xuống đan dược trị thương cầm máu. Sau gáy thương tổn rất nghiêm trọng cần lập tức điều trị, hắn không thể mất đi sức chiến đấu. Tại bí cảnh này có thể tin tưởng người là vô cùng ít ỏi, bản thân nếu gặp gỡ cũng không thể kéo chân sau đồng bạn.

Quế Liên ở một góc cuối cùng cũng ló đầu ra xem xét, thấy Tạ Ngọc đã nắm lợi thế nàng này vội vàng muốn đi tới giúp đỡ.

Tạ Ngọc đang trị thương nhưng tinh thần cảnh giác vẫn rất cao. Thấy người này đi đến liền mở mắt ra cảnh cáo. Quế Liên chân khựng lại, sợ hãi khiến nàng này không dám bước thêm một bước.

Nhìn Tạ Ngọc nhắm mắt lại, Quế Liên chọn một góc ngồi xuống chờ đợi. Trong miệng lẩm bẩm:

" Ta đã nói sẽ không khởi phát ý xấu với ngươi, thiên đạo thề ngươi cũng không tin."

Tạ Ngọc trị thương vài canh giờ liền thu công, đi đến hẵn còn đánh nhau hai ngọn lửa. Xác báo yêu đã bị mai một, để lại là một mẩu xương vụn.

Hắn tò mò nhặt lên khúc xương, vậy mà âm dương hoả không thể cắn nuốt thứ này, chả nhẽ có huyền cơ.

Hai ngọn lửa thấy chủ nhân đi đến liền uất ức quay trở về đan điền. Đánh mãi đều không thể phân thắng bại, cần trở về tĩnh dưỡng.

Tạ Ngọc cầm lên khúc xương, tay phải liền như bị thứ gì đó xuyên thủng trui vào.

Hắn vội điều khiển linh khí phong bế kinh mạch, cũng chặn lại đồ vật đang di chuyển trong tay phải.

Khúc xương trên tay biến thành bột mịn rơi xuống cát, cánh tay phải Tạ Ngọc dần hiện rõ hình một chiếc lá màu trắng ngà đang toả sáng.

" Thứ gì?" Hắn lẩm bẩm.


Dùng cách gì cũng không thể vứt bỏ phiến lá, Tạ Ngọc quyết định mặc kệ.

" Không đau không ngứa, đồ vật này lợi hại thật khó phán định."

" Tiền bối, ngài không sao chứ?" Quế Liên thấy Tạ Ngọc thoải mái hành động cuối cùng cũng dám liên tiếng.

Hắn lắc đầu không nói thêm gì sau đó dẫn đầu đi trước. Nữ tu Quế Liên rụt rè theo phía sau, nàng đã hết giá trị lợi dụng hy vọng nam nhân này không đuổi nàng đi.

Tạ Ngọc tất nhiên không đuổi nữ tu này rời khỏi, hắn lại không phải kẻ tuyệt tình, vắt kiệt giá trị của người khác liền lập tức vứt bỏ.

" Đồng bạn ta cuối cùng đang ở nơi nào." Hắn rất lâu mới thở ra lời than vãn.

Tơ tín hiệu một chút động tĩnh cũng không có, không biết Chung Ly các nàng có đã gặp nguy hiểm.

———

" Hắt xì." Chung Ly xoa xoa mũi lại dùng ra thanh trần thuật quét sạch tro bụi. Trước mặt nàng lúc này là một chiếc hòm lớn. Bên ngoài bẩn thỉu chứng tỏ đã rất lâu không có người sờ qua.

Nàng tìm thấy thứ này ở cuối hành lang, không ngờ đi một hồi lại tiến đến ngõ cụt.

Không dám ở nơi đó quá lâu, nàng vội vàng kéo theo rương lớn kiếm một lối đi thông thoáng khác.

" Kít." Âm thanh mở rương hiện ra.

Thứ bên trong đập vào mắt khiến Chung Ly bất giác mỉm cười.

" Rất đúng lúc, ta lại đang thiếu linh thạch."

Bên trong rương chứa đựng đều là trung phẩm linh thạch, lác đác nàng còn thấy có vào viên thượng phẩm linh thạch. Phất tay thu đi rương lớn, Chung Ly tươi cười tiếp tục tìm kiếm.

......

Quan Quân bên trong điện chính khi này thu đi toàn bộ lão giả của cải liền đi đến ngồi trên bục toạ.

Nếu để Chung Ly nhìn thấy số của cải hắn lấy đi e rằng sẽ gào thét ông trời bất công, linh thạch nàng tìm thấy căn bản chính là chút muỗi thịt chủ nhân nơi này để quên một góc.

Quan Quân độ nhập thần thức tiến vào ngọc linh trên ghế dựa. Lập tức cảnh tượng trong bí cảnh đều dồn hết vào mắt hắn.

" Đệ đệ." Hắn lẩm bẩm hai tiếng liền vui mừng truyền vào ngọc linh hiệu lệnh.

" Dẫn ta đệ đệ tiến đến đây."


...

Quan Nguyên đang tìm kiếm xung quanh đột nhiên cảm thấy có động tĩnh phía sau. Hắn xoay người trông lại liền thấy một lối đi khác hiện ra. Bên trong vô cùng sạch sẽ sáng sủa mời gọi hắn tiến vào khám phá.

Quan Nguyên giật mình sau đó suy nghĩ một chút, không lâu người liền biến mất trong lối đi.

Cứ đi được một đoạn, một lối đi khác lại hiện ra. Quan Nguyên không hề trần chờ bước vào.

Rất nhanh, hai huynh đệ đã đoàn tụ. Quan Quân thấy Quan Nguyên xuất hiện liền để lộ ra nhu hoà khuôn mặt hỏi han:

" Có bị thương?"

" Còn rất tốt, ca ca đã nắm giữ được bí cảnh?" Quan Nguyên đi đến trước ca ca đang ngồi trên đài cao hỏi.

" Đúng vậy, ngươi muốn thứ gì liền lấy." Nói xong Quan Quân liền bày ra toàn bộ bào vật vừa mới thu vào hướng đến trước Quan Nguyên.

Quan Nguyên nhanh nhẹn chọn đi vài món sau đó kêu ca ca thu về.

" Là cơ duyên của ca ca nên giữ hảo."

Quan Quân phất tay, đồ vật lập tức biến mất, hắn nhìn đệ đệ nói:

" Họ Chung kia ngươi muốn giải quyết sao?"

Quan Nguyên lắc đầu:

" Nàng không làm hại gì đến ta, đồng hành một đoạn đường vẫn là có thêm chút thân thiết."

Nhìn ca ca gò má sưng đỏ, đột nhiên Quan Nguyên nảy ra một suy đoán:

" Là nàng đánh?"

Thấy ca ca đen mặt, Quan Nguyên mới bật cười trêu đùa:

" Thật sự không ngờ, hoá ra trước đó hai người đã gặp nhau. Ra vậy, đệ còn đang thắc mắc tại sao sau một câu nói nàng lại bỗng dưng đề phòng như vậy."

Quan Quân không nói gì chỉ xoa xoa ngọc linh trên ghế dựa. Đợi một lát mới ngẩng đầu đáp:

" Nếu là đệ đệ vừa mắt người vậy thì không giết."