- Hận hận hận!! Dù không vào luân hồi, vĩnh viễn biến thành quỷ vật, cũng phải trả thù! - Bên trong linh thể màu đen phát ra tiếng gầm hung tợn, đồng thời, hình thể của nó phình to ra như một quả bóng bơm căng, từ thể tích chừng quả bóng bàn, nhanh chóng biến thành cao hơn nửa người.

Nhìn kỹ vào mặt mũi của hắn thì có thể thấy được có vài phần bộ dạng của vị đàn chủ đã chết trong tay Tống Thư Hàng. Bất quá nó chỉ giống chừng năm phần mà thôi.

Đây rõ ràng là oán linh được hình thành từ lời nguyền rủa của đàn chủ dành cho Tống Thư Hàng trước khi chết. Nhưng oán linh này đã bị Tống Thư Hàng tự tay đánh vỡ qua một lần, sau đó lại bị Đậu Đậu Bắc Kinh nuốt mất mấy lần, nhưng vì sao lời nguyền này vẫn không biến mất?

Lúc này Đậu Đậu Bắc Kinh không ở bên cạnh Tống Thư Hàng. Còn Tống Thư Hàng thì bởi vì tinh thần lực tiêu hao nhiều quá, nên không thể nào bảo trì kỹ xảo ‘cảnh giác’ được nữa.

Oán quỷ nguyền rủa mới có thể dần dần thành hình, nó nhe răng cười, vươn quỷ trảo bén ngót của mình lên rồi cắm thẳng về phía yết hầu của Tống Thư Hàng. Một trảo này cắm xuống thì yết hầu của Tống Thư Hàng nhất định sẽ xuất hiện năm lỗ máu ngay.

Ngay đúng lúc đầu móng bén nhọn kia sắp đâm vào Tống Thư Hàng thì trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng đột nhiên có một luồng linh thể trắng noãn thoát ra chính là kim thuẫn linh quỷ đã khế ước cùng Tống Thư Hàng.

Linh quỷ trắng noãn chỉ to cỡ chừng nắm tay, nhưng con oán quỷ màu đen lúc này thì đã to được nửa người rồi.

Nhưng linh quỷ lại không hề sợ hãi. Chỉ thấy nó há miệng ra, hút con oán quỷ kia thật mạnh.

Cảnh tượng quỷ dị lại xảy ra một lần nữa, linh quỷ giống như một cái máy hút nước, miệng của nó y hệt cái tử kim hồ lô có thể hút người vào trong, trực tiếp nuốt chửng lấy con oán quỷ màu đen nọ!

- Hức! - linh quỷ thỏa mãn nấc lên một cái no nê, ngay cả hình thể cũng to hơn một chút. Sau đó, nó ngáp dài, chui vào lại bên trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng ngủ mơ chẹp chẹp miệng, cảm giác như có một giấc mộng đẹp…. Hắn lật người sang một bên, tiếp tục ngủ ngon lành.

Đó là một giấc mơ rất đẹp.

Trong mộng lúc này, Tống Thư Hàng lại biến thành một người cổ đại.

Hắn có một tuổi thơ hồn nhiên trong sáng, có cha mẹ hiền lành yêu thương. Thế nhưng, lúc hắn sáu tuổi, hắn lại mắc phải một căn bệnh lạ, thuốc thang đều không làm được gì. Phụ thân đưa hắn đi khắp nơi cầu y, nhưng căn bệnh lạ của hắn vẫn mãi không thể chữa được.

Cuối cùng, cha mẹ của hắn đành phải đưa hắn vào bên trong một đạo quán cũ nát cách nhà hơn mười dặm, để một vị đạo trưởng mặc đạo bào màu đỏ thu nhận hắn.

Vị đạo trưởng mặc đạo bào màu đỏ này cũng không phải người bình thường, y là một vị thần tiên. Tống Thư Hàng ở trong mộng bắt đầu sống cùng với y, mỗi ngày phải uống thứ thuốc đắng nghét, học đánh mấy lượt một bộ quyền pháp kỳ lạ cùng vị đạo trưởng kia.

Hai năm sau, bệnh tình của hắn đã sắp khỏi hắn, cũng sở hữu sức mạnh vượt xa người thường.

Sau đó, vào cái ngày sau hai năm lẻ ba tháng, vị đạo trưởng mặc đạo bào màu đỏ kia dẫn theo Tống Thư Hàng đi đến bên dưới một gốc đại thụ cao chọc trời.

- Bần đạo tên là Xích Tiêu Tử, giữa ta và ngươi đã định sẵn sẽ có một đoạn duyên phận. Xem cho kỹ đây! - Đạo trưởng mặc đạo bào màu đỏ cười nói, sau đó y đứng dưới đại thụ, giơ tay bẻ một nhánh cây, bắt đầu biểu diễn ngay tại chỗ.

Trong miệng cũng đọc to khẩu quyết của một công pháp nào đó.

Đó hẳn là một bộ kiếm pháp tuyệt thế, chỉ là Tống Thư Hàng xem không hiểu lắm.

Bởi vì từ khi đạo trưởng bắt đầu thi triển kiếm pháp thì thân ảnh của đạo trưởng ngày càng mờ dần, hơn nữa thi thoảng lại nhảy qua một đoạn…. Còn công pháp với khẩu quyết mà y truyền thụ thì lại giống như nói bằng một loại ngôn ngữ khác, Tống Thư Hàng nghe vào tai chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt.

Nhưng ‘hắn’ ở trong mộng hình như lại xem rất rõ ràng, chăm chú lắng nghe.

Sau khi vị Đạo trưởng mặc đạo bào màu đỏ kia biểu diễn xong thì cười khẽ hỏi: - Nhớ được bao nhiêu rồi?

- Chín phần. - ‘Hắn’ ở trong mộng cũng thành thật trả lời.

- Khá lắm, chín phần này cũng đủ cho ngươi bước lên con đường ngưng tụ được một viên kim đan rồi, còn tạo hóa ngày sau thì phải xem sự cố gắng của chính bản thân ngươi. - Xích Tiêu Tử mỉm cười, sờ nhẹ lên đầu của ‘hắn’ ở trong mộng.

‘Hắn’ ở trong mộng chỉ mỉm cười chua chát, loáng thoáng cảm giác ra được…dường như đạo trưởng đang nói lời từ giã với hắn?

Xích Tiêu Tử từ ái xoa đầu của hắn, lại ngồi xuống trước mặt hắn, muốn nói thêm điều gì đó.

Nhưng đạo trưởng đột nhiên nhìn ‘hắn’ trong mộng với vẻ ngạc nhiên.

Tống Thư Hàng có thể cảm giác được, ánh mắt của Xích Tiêu Tử thâm thúy hệt như vũ trụ, dường như có thể xuyên qua ‘hắn’ ở trong mộng, trực tiếp xuyên qua vô số thời không lẫn năm tháng, để nhìn thẳng vào chính Tống Thư Hàng vẫn luôn đứng sau ‘hắn’ ở trong giấc mơ kia!

Tống Thư Hàng cảm giác toàn thân lạnh lẽo, giống như mình đã bị người ta nhìn thấu toàn bộ vậy!

- Hóa ra là thế, thú vị lắm! Thú vị lắm! - Xích Tiêu Tử đạo trưởng cười ha hả.

Sau đó, đạo trưởng lại đứng lên lần nữa, nhặt nhánh cây khi nãy lên.

Tiếp theo, Xích Tiêu Tử dùng một loại ngôn ngữ khác, bắt đầu giảng giải về một thiên công pháp khác.

Lần này ‘hắn’ ở trong mộng nghe mà không hiểu gì hết, bởi vì đây không phải ngôn ngữ quen thuộc của hắn, hắn chưa từng nghe qua bao giờ.

Thế nhưng…. Tống Thư Hàng lại có hiểu được!

- Năm đó, khi Xích Tiêu Tử ta nhập đạo, bằng vào một bộ hỏa diễm đao bình thường có thể gặp được ở bất kỳ nơi nào trong giới tu sĩ, xem như căn cơ tu chân của bần đạo. Nhưng hôm nay, tiện đường tham đạo, nên ta sẽ truyền thụ bộ hỏa diễm đao này lại cho ngươi. Tuy rằng nó chỉ là một bộ đao pháp bình thường không hiếm có gì, nhưng mong rằng ngươi chớ trách bần đạo keo kiệt.

Tống Thư Hàng có một loại ảo giác, Xích Tiêu Tử đạo trưởng lúc này không phải đang nói với ‘hắn’ ở trong mộng, mà là xuyên qua ‘hắn’ ở trong mộng để nói chuyện trực tiếp với hắn!

Truyện được dị-ch t-rực tiếp tại iREAD--- Thời gian có hạn, ta chỉ có thể biểu diễn một lần cho ngươi xem. - Xích Tiêu Tử đạo trưởng tiếp tục múa nhánh cây trong tay, lấy nhánh cây làm đao, lật tay chém ra một đao.

Trong một thoáng, Tống Thư Hàng cảm giác toàn bộ đất trời đều bốc cháy.

Nhánh cây trong tay của đạo trưởng tựa như có một ngọn lửa vô cùng mãnh liệt, ngọn lửa kia không có gì là không thiêu rụi được, vĩnh viễn cũng không tắt!

Đao hạ, ngọn lửa lập tức bao phủ thế giới, vạn vật trong nhân thế phồn hoa, tất cả đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa! Ngay cả ‘Trời’ cao cao tại thượng kia cũng bị ảnh lửa nhuộm đỏ.

Không có khẩu quyết đao pháp, không có chiêu số đao pháp, gần như chỉ có duy nhất một đao ý chém ra! Một đao kia chính là toàn bộ đao pháp!

Lúc Tống Thư Hàng đối mặt với một đao kia thì cảm giác như toàn thân nóng bừng lên, miệng lưỡi khô khốc, máu cũng sắp khô cạn!

Nhưng lại có được rất nhiều cảm ngộ.

Tuy rằng Xích Tiêu Tử đạo trưởng không nhìn thấy Tống Thư Hàng, nhưng hìn như đã biết rằng Tống Thư Hàng cũng lĩnh ngộ được không ít, y mới cười lớn, vung tay một cái, nhánh cây trong tay đã hóa thành tro tàn.

Hơn nữa, cây đại thụ che trời ở sau lưng hắn cũng hóa thành tàn tro bay theo gió.

‘Hắn’ ở trong mộng trợn mắt há mồm.

Đạo trưởng mặc đạo bào màu đỏ kêu khẽ một tiếng, bước chân đạp vững vàng lên không trung, không cần dùng đến chút ngoại lực nào, lăng không bay lên, cuối cùng biến mất tăm.

‘Hắn’ ở trong mộng cung kính quỳ xuống, dập đầu lạy ba lạy.

Sau đó… cảnh tượng trong mộng thay đổi, không biết đã qua bao nhiêu năm.

‘Hắn’ ở trong mộng lúc này đã trưởng thành, lưng đeo một thanh đoản kiếm màu lam, mặc một bộ đạo bào giống hệt với đạo bào của Xích Tiêu Tử đạo trưởng, chi là hắn đã đổi thành màu xanh mà thôi.

Tu sĩ tán tu Lý Thiên Tố mặc đạo bào màu xanh!

Giấc mơ tới đây là ngừng, Tống Thư Hàng mở mắt ra… trời sáng rồi.

…..

Bây giờ là 6 giờ 3 phút , thứ ba, ngày 2 tháng 7, trời trong veo.

Tống Thư Hàng ngồi dậy.

- Là mơ à? - Lúc nói chuỵen, hắn phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, mồ hôi ướt người!

- Không phải là mơ… Vậy đây là ‘ký ức’ của vị tán tu Lý Thiên Tố kia sao? Bởi vì đã từng gặp cảnh tình cảnh tương tự, nên Tống Thư Hàng lập tức hiểu ra.

Vị ‘Lý Thiên Tố’ kia hẳn là vị tán tu tiền bối bay đến làm rớt lại hai món trang bị lúc mình đang khế ước linh quỷ nhỉ?

Bởi vì lúc Bạch tiền bối hỏi tên vị tán tu kia thì Tống Thư Hàng nghe thấy hắn trả lời ‘tán tu Lý Thiên Tố’.

Nhưng tại sao ký ức của vị tán tu Lý Thiên Tố kia lại xuất hiện trong đầu hắn?

Là linh quỷ gây nên? Dường như linh quỷ đã hấp thu một số năng lượng lúc vị Lý Thiên Tố kia hóa đạo mà sinh ra biến dị, sau đó lúc linh quỷ đồng bộ với hắn thì khiến hắn có thể ‘nhìn’ thấy được đoạn ký ức kia?

Đang lúc suy nghĩ thì Tống Thư Hàng cúi đầu, lại nhìn thấy được chiếc nhẫn cổ đồng trên ngón tay cái của mình.

Đây là một trong số hai món đồ mà Lý Thiên Tố để lại sau khi hóa đạo.

- Chiếc nhẫn này, lẽ nào không phải vì linh quỷ, mà là vì trong chiếc nhẫn này có giữ lại tư niệm của chủ nhân trước kia? Nên mới khiến mình mơ thấy giấc mộng ấy? - Tống Thư Hàng lại nói.

Nhớ tới giấc mộng kia, thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Tống Thư Hàng chính là hỏa diễm đao mà vị Xích Tiêu Tử kia truyền thụ lại.

Xích Tiêu Tử nói đây chẳng qua là hỏa diễm đao pháp bình thường có thể tìm thấy được ở khắp nơi trong giới tu sĩ.

Nhưng lúc Xích Tiêu Tử chém ra một đao kia, loại cảm giác như có một ngọn lửa bất diệt thiêu cháy vạn vậy, ngay cả bầu trời cũng bị thiêu đốt kia, lẽ nào nó chỉ là một bộ hỏa diễm đao pháp bình thường?

Đây rõ ràng là một đao đốt trời luôn mà!

Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy tay chân ngứa ngáy. Xích Tiêu Tử đã truyền thụ một chiêu hỏa diễm đao này rồi, mình có nên đi thử xem rốt cuộc nó là mơ hay là ký ức của Lý Thiên Tố không nhỉ?

Tống Thư Hàng lập tức chạy đến mở két sắt ra, lấy cây thần đao của tông chủ Bá Thiên Quân của Nguyệt Đao Tông để lại ra.

Đao này tên là bá toái, đao dài ba thước ba, vô cùng cứng rắn, lại trải qua thiên kiếp chi hỏa trui rèn, dường như lại có thêm vài thay đổi rất thần kỳ.

Tống Thư Hàng cầm theo cây đao chạy lên sân thượng.

Bởi vì có vết xe đổ của quạt ngự hỏa ba sao, hắn không dám thử nghiệm bậy bạ trong phòng nữa.

- Cứ thử xem vậy, dù sao thì cũng không ai nhìn thấy. Coi như mình đang nằm mơ giữa ban ngày cũng được. - Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại lúc Xích Tiêu Tử thi triển hỏa diễm đao.

Hắn cũng xoay tròn thân đao, khí huyết trong tâm khiếu và nhãn khiếu bốc lên, sau đó chém ra một đao…..

Khí thế hùng hồn, tư thế ngầu lòi!

Nhưng chẳng có ngọn lửa nào bắn ra cả.

Đừng nói là lửa, một tia lửa cũng không có.

- Ha ha. - Tống Thư Hàng cười gượng một tiếng.

Lẽ nào… mình thật sự nằm mơ chưa tỉnh à?

Hay là chiêu hỏa diễm đao này cần phải chăm chỉ khổ luyện mới có thể lĩnh ngộ được?

- Dù sao thì ngày nào mình cũng rảnh, chi bằng mỗi ngày bớt chút thời gian ra để luyện hỏa diễm đao này cũng được. - Tống Thư Hàng tự nhủ thầm.

Nếu như có thể làm được như Xích Tiêu Tử đạo trưởng, chém một đao ra là có lửa bốc lên cuồn cuộn thì ngầu phải biết.

- Không nghĩ nhiều nữa, tu luyện trước đi đã. Mấy ngày nay còn phải lên lớp nữa. - Tống Thư Hàng bắt đầu khởi động tay chân.

Sau đó, hắn đặt bá toái đao qua một bên, bắt đầu tu luyện kim cương căn bản quyền pháp, lại dùng chân ngã minh tưởng kinh dẫn dắt đưa khí huyết về trong tị khiếu.

Tị khiếu là khiếu thứ ba, mở ra khó hơn so với nhãn khiếu nhiều. Nếu như không nhờ vào ngoại lực thì ít nhất cũng phải tốn hai năm.