Thương Sùng nhích tới gần thân thể Từ Hướng, khẽ nghiêng đầu nói bên tai hắn:

“Tin không, ta có biện pháp khiến công ty nhà các người, ngày mai sẽ hoàn toàn biến mất?”

Từ Hướng nghẹn lời không nói nổi một câu, hung tợn trừng mắt nhìn Thương Sùng một lúc lâu rồi siết chặt nắm đấm, phủi tay quay về phía sảnh tiệc.

Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Thương Sùng cong môi, không quên châm thêm dầu vào lửa. “Trở về, nói với cha ngươi, Thương Sùng ta hoan nghênh hắn tuần sau tới tham gia hôn lễ ta cùng Sở Niệm, đương nhiên… với điều kiện các ngươi còn chưa phá sản.”

Sở Niệm nín cười, sau khi thân ảnh Từ Hướng hoàn toàn biến mất mới dùng khuỷu tay chọc vào người hắn. “Mới về đã uy hiếp người khác? Ba năm không gặp, anh thật là càng lúc càng hay ghen.”

Thương Sùng liếc xéo cô, xoa đầu Sở Niệm, nhướng mày nói:

“Vừa trở về liền thấy có người theo đuổi thê tử của mình, anh không có động thủ giải quyết hắn, coi như là đã nhân từ rồi?”

“Ừ ừ ừ, anh là người ‘nhân từ’ nhất…” Sở Niệm quái thanh quái khí ném cho hắn ánh mắt coi thường, xoay người đi về phía ô tô.

Nhưng mới đi được hai bước, cô dừng lại, quay đầu nhìn Thương Sùng còn đứng yên ở đó. Sở Niệm nhìn hắn, hỏi: “Mới nãy anh nói với hắn, hôn lễ một tuần sau ư? Em đây không thấy hôn phu đâu, em cũng chưa nghĩ tới tìm người đàn ông khác đâu!”

Thương Sùng dương môi, nhẹ giọng cười một chút. “Đợi lâu như vậy hắn chắc là lạc đường rồi, bằng không em gả cho anh trước đi, sau đó anh đi trình báo cảnh sát coi có thể giúp em đăng thông báo tìm người không.”

“Anh nói gả, thì gả sao?” Sở Niệm lè luõi với hắn. “Sính lễ không có, anh đừng vọng tưởng cưới người phụ nữ giàu có như em.”  

“Giàu có vậy sao?” Thương Sùng nhíu mày. “Không thấy nha…”

Sở Niệm quay đầu lại, đôi tay chống nạnh. “Đó là đương nhiên, cho nên cưới em thì đừng có nghĩ tới, bằng không, chịu ở lại bên em… em có thể ủy khuất mình suy xét một chút, coi có nên bao dưỡng anh chăng.”

“Bao dưỡng … Nghe ra chủ ý không tồi.” Thương Sùng từ trên xuống dưới đánh giá Sở Niệm. “Chỉ là xin hỏi, Sở tiểu thư. Em định lấy gì làm tiền đặt cọc đây?”

Sở Niệm gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống đặt vào trong tay Thương Sùng, cô học bộ dáng của hắn thường ngày nhướng mày, nói:

“Vậy, dùng vật em tự thiết kế cho lễ kết hôn này làm tiền đặt cọc đi, anh không được cự tuyệt! Càng không được chê nó xấu!”

Thương Sùng rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang cầm dây chuyền, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh… cả mặt hân hoan, cười đến đau lòng, cười, làm cho cả thế giới hạnh phúc.