Gọi thêm người ư?
“Gọi thêm cái đầu cô ấy!”
Khóe miệng Dương Kiến Nghiệp giật giật, ông ta tát Tôn Nhã 7, 8 cái!
“Ngài Lương, tôi thật sự xin lỗi.

Là do tôi quản lý không nghiêm nên mới xảy ra hiểu lầm lớn như vậy.

Ngài muốn chọn bộ quần áo nào cũng được, tôi sẽ sắp xếp người mang đồ đến tận nhà cho ngài!”
Lương Siêu ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ người này làm việc cũng khá cẩn thận.
“Từ trước tới nay, em gái tôi chưa từng chịu ủy khuất như thế bao giờ.

Con bé vẫn còn đang khóc, chuyện này giờ tính sao đây?”
Dương Kiến Nghiệp vội nói: “Xin ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm chuyện này và cho hai anh em ngài có một lời giải thích thỏa đáng!”
Sau đó, Dương Kiến Nghiệp thay đổi vẻ mặt và lạnh lùng nhìn sang Tôn nhã.
“Ngay bây giờ, cô lập tức đi kết toán tiền lương rồi rời khỏi đây ngay.

Tập đoàn Khương thị sẽ đưa cô vào danh sách đen của các doanh nghiệp, tập đoàn nên cô sẽ không thể làm ở bất cứ đâu tại Thiên Hải.”
Khuôn mặt của Tôn Nhã tái nhợt.
“Tên chết tiệt kia!”
“Tôi đã ngủ với ông! Lương tâm của ông cho chó ăn rồi sao! Tôi thấy ông chính là sợ vợ nên mới kiếm cớ để thoát khỏi tôi!”
“Ông chơi đùa bà đây miễn phí hơn 1 tháng còn chưa nói, hiện tại lại dám phủi tay sạch sẽ như thế!”
“Câm miệng!”
Dương Kiến Nghiệp không dám để cô ta tiếp tục mắng chửi nữa nên ông ta nhanh chóng ra hiệu cho bảo vệ mà mình đưa theo kéo cô ta ra ngoài.

Thấy vậy, người phụ nữ kia liền nói.
“Dương tổng, mấy người làm vậy là sao?”
“Tôi chính là khách hàng lâu năm của trung tâm mua sắm, ông định vì tên ăn mày như cậu ta mà đắc tội với tôi ư?”
“Ông xem tên ăn mày này dám đánh tôi, ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Giải thích?
Đột nhiên Dương Kiến Nghiệp gật đầu, nhìn về phía bà ta với vẻ lạnh lùng.
“Được, hiện tại tôi sẽ tuyên bố ngay ở đây rằng bà đã bị đưa vào danh sách đen của tập đoàn Khương thị chúng tôi.

Tất cả khách sạn, nhà hàng và trung tâm mua sắm thuộc tập đoàn Khương thị sẽ không còn chào đón bà nữa.”
“Cái gì?”
“Ông!”
“Chồng của tôi là Triệu Thiết Trụ! Vậy mà ông lại dám…”
“Người đâu! Mau kéo người đàn bà chanh chua này ra ngoài cho tôi!”
Còn Triệu Thiết Trụ ư?
Đó cũng chỉ là một tên khốn kiếp mà thôi, còn không bằng cả một ngón chân của Lương Siêu.
Sau khi người phụ nữ bị kéo ra ngoài, Dương Kiến Nghiệp liền quay lại xin lỗi với Lương Siêu và cho người đi lấy mấy bộ quần áo nam mà ông ta vừa tỉ mỉ lựa chọn.
Lễ phục, quần áo thường ngày, quần áo vận động đều có cả cho nên cơn tức giận của Lương Siêu cũng tan đi một nửa.
“Mau thu dọn toàn bộ quần áo trẻ em mà tôi chọn trước đó, phiền ông cho người tới mang đi giúp tôi.”
“Được ạ, đây là chuyện mà tôi phải làm.”
Thấy Lương Nghiên ngừng khóc, hắn đang nghĩ định chọn thêm cho cô bé vài bộ nữa nhưng đột nhiên cô bé chạy ra khỏi cửa hàng và nhìn thấy một loli vừa đi ra từ cửa hàng cách đó không xa với ánh mắt sáng ngời.
Loli này cao 1m6, buộc tóc hai bên trông rất đáng yêu.

Trong tay loli đang cầm một đôi tất mới mua màu trắng như tuyết với vẻ mặt thích thú.
“Oa!”

“Đôi tất kia đẹp quá! Trên đó còn in hình Hello Kitty mà em thích nhất nữa!”
“Đi thôi, anh mua cho em một đôi.”
Nói xong, Lương Siêu mỉm cười đưa cô bé vào cửa hàng mà loli kia vừa rẽ vào.

Tuy nhiên bọn họ lại được thông báo rằng đôi tất màu trắng kia đã hết hàng rồi, đôi tất mà loli kia mua chính là đôi cuối cùng.
Hơn nữa, đôi tất trắng kia đã ngừng sản xuất nên không thể đặt hàng được nữa!
Hắn muốn tìm loli kia thương lượng xem có thể bán đôi tất kia với giá cao cho mình được không, thế nhưng Lương Siêu vừa mới đuổi theo ra khỏi cửa hàng thì đã không còn thấy đối phương đâu nữa.
Nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt của Lương Siêu, Lương Nghiên còn khuyên ngược lại hắn.
“Anh, không sao đâu.

Sau này gặp lại người đó, anh mua lại cho em là được rồi.”
“Hiện tại Nghiên Nghiên đói rồi, em muốn ăn cơm anh làm.”
Trên mặt Lương Siêu tràn ngập vẻ cưng chiều, hắn xoay người bế cô bé lên.
“Đi thôi, chúng ta về nhà!”
“Anh sẽ làm cho em một bữa tiệc lớn!”
“Yeah! Có bữa tiệc lớn để ăn rồi!”
Một tiếng sau.
Khi trở về biệt thự, Lương Siêu vừa định mở cửa thì nghe thấy phía sau có tiếng động cơ ầm ĩ.

Hắn quay đầu lại nhìn theo bản năng thì thấy một chiếc xe thể thao Mustang nhỏ màu đỏ phóng lướt qua, trùng hợp thay người lái xe lại là cô gái loli mà hắn đã gặp ở trung tâm mua sắm!
Thậm chí người đó còn đeo đôi tất màu trắng mà Lương Nghiên rất thích!
Ôi trời, có cần trùng hợp như vậy không?
Không ngờ đó lại là hàng xóm của hắn?

“Nghiên Nghiên, em vào nhà trước đi.

Lát nữa, anh sẽ về ngay.”
Sau khi vội vàng giải thích một tiếng, Lương Siêu lập tức đuổi theo.

Hắn vừa hét vừa chạy nhưng cô gái loli đang đeo tai nghe nên không nghe thấy hắn gọi, thậm chí còn phóng ra khỏi khu biệt thự với tốc độ 80km/h.
Nhìn thấy chiếc xe càng lúc càng xa, Lương Siêu cảm thấy chua xót.

Hắn làm sao có thể chạy bộ đuổi kịp chiếc xe thể thao đó được nên hắn đành bắt một chiếc taxi và đuổi theo phía sau.
Nửa tiếng sau.
Chiếc xe taxi đã đến cổng Đại học Thiên Hải, tài xế lái xe cười nói.
“Chàng trai, taxi không thể vào bên trong trường đại học được nên chỉ có thể đuổi theo tới đây thôi.”
“Tiền xe hết 60.”
Lương Siêu sờ sờ túi quần không còn một đồng nào, hắn cười gượng nói: “Chú ơi, cháu đi vội quá nên không mang theo gì cả.

Chú đợi cháu một chút, lát cháu sẽ ra trả tiền cho chú.”
“Này, này.”
Nhìn thấy Lương Siêu vội vàng xuống xe, biến mất không còn bóng dáng, tài xế mới hiểu ra, mắng chửi: “Đây là loại người gì vậy! Đến tiền xe còn không trả nổi mà còn muốn theo đuổi gái xinh lái xe thể thao?”
“Tôi nhổ vào!”
Lương Siêu đi vào trường đại học Thiên Hải.

Sau khi đi hết một vòng quanh trường, cuối cùng hắn đã tìm thấy chiếc xe thể tháo Mustang nhỏ màu đỏ ở bên ngoài một tòa nhà.
Vì muốn làm cho em gái vui mà người làm anh như hắn đã cố hết sức!
Nhìn thoáng qua tấm biển ‘Câu lạc bộ Taekwondo’ treo bên ngoài tòa nhà, Lương Siêu không hề nghĩ ngợi gì mà bước vào.
Lúc này, cô gái loli buộc tóc hai bên đang giải thích các động tác võ thuật trên bục.
“Hôm nay tôi sẽ dạy cho mọi người một động tác rất khó.”
“Hôm nay tôi quên không mang đồ luyện tập theo nên chủ yếu sẽ nói về kỹ thuật cho mọi người…”
“Bạn gái xinh đẹp ơi!”

Lương Siêu mỉm cười vẫy tay với cô gái.

Lúc đầu, mọi người không để ý tới hắn lắm cho đến khi hắn nhẹ nhàng nhảy lên bục.
“Uầy? Người anh em này có chút bản lĩnh đấy!”
“Cậu ta tới tìm phó chủ tịch câu lạc bộ phải không? Nhưng hình như trong đám người theo đuổi phó chủ tịch câu lạc bộ của chúng ta hình như không có ai giống như anh ta cả?”
“...”
Lúc này, cô gái loli Sở Diệu Y cũng quay đầu nhìn hắn.
“Anh vừa gọi tôi sao?”
“Đúng.”
Lương Siêu gật đầu cười: “Tôi là hàng xóm của cô, tôi đuổi theo cô cả quãng đường tới đây.”
Hàng xóm?
Sở Diệu Y khinh thường, cách tiếp cận này quá lỗi thời rồi.
“Có việc gì mau nói đi, tôi không rảnh nói chuyện với anh.”
Hử?
Không ngờ cô gái loli này tính tình lại thất thường như vậy.
Sau khi nói thầm một hồi, Lương Siêu bắt đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân thon thả của Sở Diệu Y và điều này khiến cho những người khác cảm thấy kinh ngạc.
Uầy, người anh em này gan ghê!
Không ngờ lại dám trêu chọc phó chủ tịch như thế?
Lúc này, Sở Diệu Y vô cùng tức giận.
“Anh đang nhìn chỗ nào đấy? Đồ lưu manh!”
“Đừng đừng!”
Thấy Sở Diệu Y tức giận, Lương Siêu vội vàng xua tay.

Hắn ngại ngùng chỉ vào đôi tất màu trắng mà cô ấy đang đeo.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn thương lượng với cô thôi.”
“Cô có thể bán đôi tất mà cô đang đeo cho tôi được không?”.