"Ôi trời, xem trí nhớ của cha này, quên tự giới thiệu."
"Cha là Liễu Huy Hoàng, cha của Liễu Băng Khanh."
Liễu Băng Khanh? !
Nghe thấy cái tên này, người khác còn không có phản ứng gì, nhưng Lương Siêu lại lập tức trừng lớn mắt.
Không sai.
Lúc trước trong chín tờ hôn thư mà ông già cho mình có một cô gái tên là Liễu Băng Khanh!
"Ha ha...!Con rể ngoan, nhớ rồi chứ?"
"À...!Ừm."
"Có chút ấn tượng."
Lương Siêu cười gượng gãi gãi đầu, nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng Liễu Huy Hoàng lại làm như rất thân, vỗ vỗ bả vai Lương Siêu như hai người anh em.
"Con rể, hai năm nay cả nhà chúng ta chờ con thật quá khổ!"
"Cũng may hôm qua đúng lúc gặp mặt Dương lão, nghe ông ta nói Giang Lăng xuất hiện một tiểu thần y hơn nữa còn họ Lương, lúc ấy cha đã chắc chắn là con rồi!"
"Dương lão?"
"Bác Liễu, bác đang nói Dương Hoài Lễ sao?"
"Đúng đúng, chính là ông ta!"
Liễu Huy Hoàng liên tục gật đầu: "Cha còn nghe nói hình như con sẽ đến tham gia buổi tiệc mừng thọ này, vì thế mới gắng sức đuổi tới, đúng, trước đó con nói cái gì?"
Nói xong, ông ta chỉ vào Tần Thiên Hải đã ngây ra như phỗng, vẻ mặt thật khốn khổ kia.
"Con nói họ Tần này nợ con một lời giải thích? Có phải lúc trước ông ta bắt nạt con không?"

"Nói đi! Cha vợ làm chủ cho con!"
Câu nói này như là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, đè cho Tần Thiên Hải run lên ba lần, cho dù không muốn làm trò cười cho thiên hạ nhưng cuối cùng vẫn xụi lơ trên mặt đất!
Trước có bọn người Kim Hùng, Trần Tam Tỉnh, Khương gia bao vây chặn đánh.

Sau có Liễu Huy Hoàng nhìn chằm chằm!
Cái này...
Quả thực là lên trời không đường, xuống đất không cửa!
Lương Siêu thấy thế thì cười lạnh một tiếng, cũng không để Liễu Huy Hoàng giúp mình ra mặt, hắn vẫn thích tự giải quyết chuyện của bản thân hơn.
Hắn đi qua vươn tay ra với ông ta: "Hiện giờ có thể trả phần hôn ước có chữ ký của sư phụ tôi chưa."
Tần Thiên Hải cảm thấy đắng chát, nhìn Lương Siêu hờ hững nhìn xuống mình, ông ta đột nhiên lại sinh ra một ảo giác.

Nếu người trẻ tuổi kia là con rể của mình thì tốt biết bao?
Vậy thì lo gì Tần gia không lớn mạnh?
Xem ra ý kiến lúc trước của Tần Liên mới là đúng, nhưng bây giờ đều đã quá muộn.
Ông ta lập tức nhìn về phía Tần Liên, Tần Thiên Hải mỏi mệt mà phất phất tay.
"Tiểu Liên, đưa đồ vật cho cậu ta đi."
Từ lúc tiến vào sảnh Tần Liên vẫn giữ yên lặng, hiện giờ đành bước ra, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lương Siêu, cho dù không muốn đến mấy cũng phải giao phần hôn thư mình giấu đi ra.
Lương Siêu nhận lấy, sau khi nhìn một lượt xác nhận không sai thì trực tiếp đốt phần hôn thư này ngay trước mặt mọi người!
"Hôm nay, các bạn bè thành phố Giang Lăng có ở đây làm chứng."
"Hôn thư đã hủy, trước đó hôn ước do gia sư và Tần gia lập nên bị vô hiệu lực!"
"Sau này Tần gia và Thiên Y chúng tôi, thậm chí bản nhân Lương Siêu này cũng không còn quan hệ gì."
Cuối cùng, Lương Siêu vẫn dùng cách mà mình không muốn nhất để hủy bỏ hôn thư này!
Trước đó là hai cha con Tần Thiên Hải, Tần Nhược Đồng ra vẻ trịnh thượng, giẫm lên tôn nghiêm của mình thậm chí của Thiên Y xuống đất mà chà đạp qua lại, vậy bây giờ khách sáo với bọn họ làm cái đinh gì nữa?
Chỉ khi nào triệt để đạp nát, bóp nhừ tự tôn của bọn họ, họ mới biết rõ tôn nghiêm đối với một người thậm chí một gia tộc thậm chí là một mạch là quý giá đến cỡ nào!
"Tốt!"
"Con rể cưng, làm tốt lắm!" Liễu Huy Hoàng vỗ tay tỏ ý vui mừng, lớn tiếng bảo tốt.
Hôn ước này bị đốt đi thì không còn ai giành con rể với mình nữa đúng không?
Đương nhiên, nếu Lương Siêu biết suy nghĩ hiện tại trong lòng ông ta thì nhất định sẽ đáp lại một câu: "Bác à, bác ngây thơ quá rồi."
Chỗ cháu có rất nhiều hôn thư lắm...
Bịch!
Sức lực toàn thân Tần Nhược Đồng như lập tức bị rút cạn, cô ta ngồi liệt xuống đất, hai mắt trống rỗng, tất cả những ánh hào quang nữ thần, con gái nhà giàu trước đó đều đã biến mất.
Từ hoa hậu học đường, trực tiếp trở thành trò cười...
Mà cảm giác trơ mắt nhìn mình bị từ hôn trước mặt mọi người, mà đối phương còn dốc hết sức công khai như vậy, thật quá đau khổ, quá dày vò...
Nghe đám người chỉ trỏ, chế giễu mỉa mai mình, rất nhanh Tần Nhược Đồng đã không kiềm nén được bắt đầu bụm mặt khóc lớn, Tần Liên nhìn thấy mà đau lòng, đồng thời lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?
Nhược Đồng ơi Nhược Đồng, khi đó nếu con nghe lời dì thì giờ con đã trở thành cô gái hạnh phúc nhất, được vạn người hâm mộ rồi.
Sau khi đốt bỏ hôn thư, thấy Lương Siêu còn nhìn chằm chằm Tần Thiên Hải, Tần Liên sợ trong cơn tức giận hắn sẽ triệt để đá lật chiếc thuyền Tần gia này, cô vội vàng kéo tay hắn lại, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ van nài.
"Lương Siêu, tôi cầu xin anh tha cho Tần gia đi..."
"Anh của tôi và bọn Nhược Đồng đều đã nhận được bài học, mà sau buổi tiệc này, thực lực, gia sản của Tần gia chắc chắn sẽ giảm mạnh."
"Giết người cũng chỉ là đầu chạm đất, xin anh đừng quá tuyệt tình, coi như tôi dùng lần xoa bóp anh nợ tôi để trao đổi! Có được không?"
Lương Siêu nhìn cô một hồi, trong lòng thầm than.

Hắn nói thầm một tiếng thôi bỏ qua đi, sau đó xoay người nhìn hai mẹ con Triệu Nhã Chi, Tề Tuyết đã trốn vào trong góc.
Nếu như nói Tần gia chỉ là đồng lõa, còn có thể bỏ qua, vậy thì không có lý do gì tha cho hai mẹ con này, mà lửa giận bị đè nén mấy ngày nay trong lòng Lương Siêu, lúc này cũng đã phun trào!
"Còn có lời gì muốn nói? Hay có chỗ dựa nào nữa."
"Có thì nói nhanh lên, tranh thủ thời gian lôi ra, muộn thì không còn cơ hội đâu."
Chỗ dựa?
Cả Tần gia cũng khó bảo vệ bản thân trước mặt hắn, còn có chỗ dựa cái rắm gì nữa!
Triệu Nhã Chi lập tức cầu xin tha thứ, mang theo Tề Tuyết cùng quỳ xuống trước mặt Lương Siêu mà điên cuồng dập đầu.
"Lương Thần Y, cậu Lương, ngài Lương!"
"Chúng tôi sai, sai thật rồi!"
"Trước đó làm em gái ngài chịu nhiều đau khổ như vậy! Tôi, chúng tôi đền tiền! Hoặc là..."
Con mẹ nó!
Kim Hùng mắng to một tiếng, trực tiếp bảo mấy tên lưu manh áp giải hai mẹ con này qua, đi lên đã cho mỗi người mấy cái vả miệng, đánh cho họ kêu lên oai oái.
"Hai con đàn bà óc chó ngu ngốc!"
"Con mẹ nó ai cần thứ tiền bẩn thỉu của các người? Ngài Lương thiếu chút tiền đó sao?"
"Đừng, đừng đánh!"

"Không cần tiền, cần người cũng được mà!"
"Tiểu Tuyết nhà chúng tôi bằng lòng lấy thân báo đáp!"
Xoạt!
Triệu Nhã Chi vừa nói ra lời này thì cả sảnh xôn xao một lúc rồi bộc phát ra một tràng cười vang dội.
Con mụ này thật là tưởng bở!
Muốn làm người phụ nữ của người ta?
Cả Tần Nhược Đồng cũng bị người ta đánh rớt, con gái của bà là cọng hành gì?
Mạch não này thật sự là….

Chỉ có hai chữ, con mẹ nó kỳ quái!
Lương Siêu cũng bị mạch não của bà ta chọc cho cười một tiếng, sau đó tiến lên nắm cái cằm trơn bóng của Tề Tuyết rồi chậm rãi nâng lên.
"Cô cũng bằng lòng làm người phụ nữ của tôi?"
"Vâng vâng!"
"Bằng lòng, em bằng lòng!"
Tề Tuyết vội vàng gật đầu, đâu còn vẻ điêu ngoa, cay nghiệt trước đó, nhất thời sóng mắt như dòng nước mùa thu, trên mặt tràn đầy vẻ quyến rũ, giọng nói cũng bắt đầu mềm nhũn run run.
Càng khiến người ta buồn nôn là tự xưng của con ả đã biến thành...
Nô gia!
"Để chuộc tội, nô gia bằng lòng hầu hạ, chăm sóc cậu Lương một đời! Cho dù không có danh phận, chỉ làm vợ bé, thậm chí tỳ nữ cũng được!".