Lý Kiến Công với Phương Như Nguyệt giận dữ đi khỏi văn phòng.
Hoàng Kiến Đình đi sau cùng, đột nhiên cậu ta đi đến bên người Hứa Thanh Mây.
"Thanh Mây, chuyện lần này thành công rồi, chị liền có thể biết được, ai là người đối với chị tốt nhất."
"Đến lúc đó, chị sẽ rất cảm kích tôi đó!"
Ra khỏi phòng, đuổi kịp Hứa Đình Hùng với Phương Như Nguyệt, Hoàng Kiến Đình cười nói: "Bố mẹ, các người đừng giận chị Thanh Mây. Chuyện lần này, tám phần vẫn là Lâm Mạc Huy ở sau lưng xúi giục!"
"Cái tên Lâm Mạc Huy này, thật là quá đáng hận mà. Tự mình không có năng lực, còn không cho người khác làm giàu!" Phương Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Không được, cậu ta phải ly hôn với Thanh Mây!"
"Bỏ đi, làm hạng mục này trước đã." Hứa Đình Hùng khoát tay: “Mảnh đất này tôi xem rồi, vị trí rất tốt. Nếu như lấy xuống, làm thành bất động sản, lợi nhuận tuyệt đối mười mấy lần, mọi người thấy thế nào?"
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Nhưng mà, chúng ta phải đưa ra một nghìn năm mươi tỷ đồng, đây có phải hơi nhiều rồi không..."
Hứa Đình Hùng: “Một nghìn năm mươi tỷ đồng thì sao? Người ông chủ Khang ra năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đồng đó!"
"Một nghìn năm mươi tỷ đồng, lợi nhuận chính là hơn một nghìn năm mươi tỷ."
"Có nhiều tiền như vậy, về sau chúng ta cũng là gia tộc lớn trong thành phố Hải Dương rồi."
"Đến lúc đó, ngay cả ông cụ cũng phải qua cầu xin chúng ta rồi!"
Phương Như Nguyệt vô cùng kích động, lúc trước bọn họ ở bên Hứa Khánh Quân đã chịu không ít khuất nhục. Bọn họ vẫn luôn mong muốn một ngày có thể báo thù rửa hận, bây giờ rốt cuộc cơ hội tới rồi!
"Ông chủ Khang thật sự ra năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đồng sao?" Phương Như Nguyệt hỏi.
"Con tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao?" Hoàng Kiến Đình lập tức nói: “Ông chủ Khang đã gửi tiền vào tài khoản rồi, bố, lúc đó bố cũng thấy rồi mà!"
Hứa Đình Hùng liên tục gật đầu: “Tôi chính mắt nhìn thấy, ông chủ Khang ra năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đồng, chúng ta ra có một nghìn năm mươi tỷ đồng mà thôi."
"Ngay cả chút thành ý này cũng không có, người ta dựa vào cái gì mà mang tôi đi kiếm tiền đây?"
Phương Như Nguyệt cắn cắn răng: "Nếu đã như thế, thì liền làm như vậy đi! Dù sao con dấu ở chỗ chúng ta, có thể chuyển tiền qua!"
Hoàng Kiến Đình lập tức cười: "Như vậy là đúng rồi!"
"Bố mẹ, đời người có được mấy lần cơ hội như vậy chứ?"
"Nắm chặt cơ hội lần này, chẳng những có thể khiến ông cụ chạy đến cầu xin chúng ta. Hơn nữa, còn có thể để cho chị Thanh Mây biết được, rốt cuộc Lâm Mạc Huy là hạng người gì!"
"Không sai!" Phương Như Nguyệt cắn răng: “Lần này chúng ta thành công rồi, Thanh Mây liền có thể nhận rõ bộ mặt thật của Lâm Mạc Huy rồi. Đến lúc đó, hai bọn nó nhất định sẽ ly hôn!"
Trong mắt Hoàng Kiến Đình chợt loé tinh mang, vẫn còn tính toán trong lòng, một khi Thanh Mây ly hôn Lâm Mạc Huy, có phải cậu ta có thể gần gũi hơn không?
Bây giờ cậu ta vì trong nhà mà kéo tới cơ hội như vậy, về sau chính là công thần trong nhà rồi, nói không chừng còn có thể được Thanh Mây coi trọng nữa đây?
Đến lúc đó, toàn bộ người đẹp trong công ty đều đến tay, vậy liền thật sự là người tiền có đủ mà!
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Mạc Huy nhận được điện thoại của Hứa Thanh Mây, biết Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt và Hoàng Kiến Đình lén lén lút lút ra cửa rồi.
Lâm Mạc Huy lập tức ra cửa, chuẩn bị đi theo dõi bọn họ, nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Ai biết, vừa mới đi tới đoạn đường vắng vẻ, trước sau liền có một chiếc xe tải phóng đến, xông tới dừng lại bên cạnh anh.
Diêu Hướng Hằng từ trong xe bước xuống,sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Mạc Huy: “Họ Lâm kia, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Nhờ phúc của mày, bây giờ ông đây thất nghiệp rồi."
"Còn nhớ rõ lời ông đây nói chứ? Nếu như tạo bỏ việc rồi, mày cũng đừng hòng sống yên thân!"
Trên xe bước xuống mười mấy người, hùng hổ vây Lâm Mạc Huy vào chính giữa.
Đầu mi Lâm Mạc Huy nhíu lại: “Diêu Hướng Hằng, bây giờ tôi không có thời gian nói nhảm với ông. Tránh ra, tôi tha chết cho ông!"
Diêu Hướng Hằng nổi giận: “Mẹ nó mày điên rồi?"
"Nhìn xem bây giờ là cục diện gì, mày tha chết cho tao?"
"Sao mày không hỏi thử xem tao có tha cho mày không?"
"Mẹ nó, chém cho tao! Chặt hai chân tên khốn kiếp này trước đi!"
Mười mấy người bên cạnh rống giận xông lên.
Sắc mặt Lâm Mạc Huy phát lạnh, anh bước mạnh lên phía trước một bước, khuỷu tay phải xông thẳng, cả người giống như đầu xe hơi, đánh thẳng lên Diêu Hướng Hằng.
Diêu Hướng Hằng lập tức bị đánh bay ra ngoài, đâm vỡ toàn bộ thủy tinh phía sau xe tải, chậm rãi tê liệt ngã xuống đất, ít nhất gãy hết mười mấy khúc xương.
Mọi người đều sững sờ, đụng có một cái mà lợi hại như vậy hả?
"Giết chết nó!" Tên đàn ông dẫn đầu rống một tiếng: “Chúng ta đông người như vậy, không sợ nó!"
Đám người này lấy tinh thần, lần nữa xông lên vây công Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy cũng không khách khí, khí thế mạnh mẽ mà ra tay, rất nhanh liền đánh cho mười mấy người toàn bộ nằm ra đất.
Mười mấy người té trên đất này, ít nhất đều đã bị gãy xương rồi.
Dù sao thì, chẳng có tên nào đứng dậy nổi nữa.
Giải quyết xong đám người này, Lâm Mạc Huy đầu cũng không quay lại cứ vậy mà đi.
Nhưng mà, dù sao thời gian cũng có chút chậm trễ.
Chờ đến khi Lâm Mạc Huy đến dưới lầu tiểu khu, Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Mạc Huy liền vội vã lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Đình Hùng.
Vang lên hai tiếng, bên kia bắt máy rồi, thanh âm lạnh băng của Hứa Đình Hùng truyền đến: "Làm sao, nghĩ thông suốt rồi? Chuẩn bị ly hôn với Thanh Mây? Hừ, bây giờ ly hôn, có thể cầm theo một tỷ bảy trăm triệu đồng, bị một tỷ bảy trăm triệu đồng hấp dẫn rồi?"
"Bố, có phải các người đi tìm tên ông chủ Khang kia rồi không?" Lâm Mạc Huy gấp gáp nói: “Tên ông chủ Khang kia là đồ lừa đảo..."
"Câm miệng!" Hứa Đình Hùng nổi giận: “Lâm Mạc Huy, cậu đúng là hèn hạ vô sỉ mà. Nào có ai mà cả ngày đều nói xấu sau lưng người khác chứ!".
"Ông chủ Khang là tên lừa đảo, còn cậu là cái gì? Cậu còn không bằng một tên lừa đảo!"
"Cậu đừng có gọi điện thoại lại cho tôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.