Hứa Thanh Mây trầm giọng nói: “Anh ấy là chồng của tôi!"
Tên tóc vàng sửng sốt một chút chợt bĩu môi: “Chồng thì như thế nào? Là chồng thì có thể can thiệp vào chuyện em kết bạn sao?"
"Tôi chỉ là muốn phương thức liên lạc của em mà thôi, cũng không có làm chuyện gì khác, thì thử hỏi ông chồng nhà em có thể thế nào?"
"Uây cái người được gọi là chồng kia, anh cũng đừng có lo lắng, bây giờ hai chúng tôi còn chưa bắt đầu phát triển tình cảm hay làm gì gì đó đâu. Chờ hai chúng tôi phát triển tình cảm thật rồi, lúc đó anh mở miệng nói cũng không muộn!"
Những tên thanh niên đứng sau lập tức cười phá lên hùa theo tên tóc vàng: “Đúng vậy đó, còn chưa bắt đầu làm gì người ta là con gái còn không nói gì người làm chồng như anh thì suốt ruột cái gì?"
Sắc mặt Lâm Mạc Huy bỗng nhiên lạnh lẽo trầm giọng nói: “Miệng của các lười ăn nói sạch sẽ một chút!"
"Sạch sẽ con mẹ mày!" Tên tóc vàng khí thế hung hăng nói: “Bây, cô em xinh đẹp chỉ một câu thôi em có cho tôi mặt mũi hay không!"
Hứa Thanh Mây sắc mặt ửng hồng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại người này.
"Tôi...tôi không quen biết với anh, xin anh đi cho!"
"Trước lạ sau quen, kết bạn Zalo với anh đi cứ chơi, cứ chơi thì lâu rồi cũng quen mà!" Tên tóc vàng cười hì hì nói.
"Đúng thế cứ chơi, cứ chơi đến một lúc nào đấy tự nhiên sẽ quen thôi, chơi nhiều rồi sẽ nghiện đấy!" Mấy tên thanh niên phía sau cũng cười hắc hắc đùa giỡn phụ hoạ theo.
"Anh..." Hứa Thanh Mây tức giận đến cực điểm, những người này nói chuyện thực sự quá ngả ngớn không biết chừng mực.
Lâm Mạc Huy bật người đứng lên: "Anh muốn chơi có phải không? Tôi chơi với anh!"
"Anh thì có thể chơi gì với tôi, không lẽ anh là bê để trai gái đều ăn? Cho dù là thế, con mẹ nó anh có tư cách gì mà đòi chơi với tôi!" Tên tóc vàng nói, rồi một tay nhấc cái bàn đổ xuống đất.
"Á!" Hứa Thanh Mây kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, cô hoảng hốt lùi lại mấy bước: “Các người.....các người sao lại không nói lý như vậy, còn dở thói côn đồ!"
"Con mẹ nó, cô nói ai không nói lý, ai dở thói côn đồ!" Những tên thanh niên đứng đằng sau đều chạy tới, khí thế hung hăng bao vây bọn họ lại.
Lâm Mạc Huy kéo Hứa Thanh Mây ra sau lưng bảo vệ, che chở âm thanh lạnh lùng nói: “Thanh Mây em cứ vào nhà trước."
Hứa Thanh Mây lo lắng nói: “Chúng ta cùng nhau đi vào!"
"Đi được sao?" Tên tóc vàng quơ lấy một chai rượu dương dương đắc ý nói: "Oay, cái người gọi là chồng kia ơi, anh có thể đi được rồi, nhưng cô gái này phải ở lại chơi với chúng tôi phải không anh em!"
Trong mắt Lâm Mạc Huy lóe lên một tia sát khí, âm thanh lạnh lùng nói: “Các người đừng ép người quá đáng!"
Tên tóc vàng bĩu môi: “Ép người quá đáng là như thế nào vậy, bọn tôi chỉ là thấy vợ anh xinh đẹp muốn mượn vợ anh chơi một đêm thôi, có gì không ổn sao? Anh có biết đây là chỗ nào không hả? Anh có biết ông đây là ai không hả? Mẹ nó, ông đây muốn Zalo của cô ấy cũng là vì nhìn cô ấy thuận mắt, là phúc của cô ấy. Tôi nói cho anh biết một là hôm nay cô ấy lại chơi cùng với chúng tôi. Hai là, chúng tôi ở trên đầu của anh tạo ra mấy cái lỗ hổng, sau đó bắt anh lại, để anh nhìn xem chúng tôi chơi với cô ấy như thế nào, nhưng tôi đảm bảo chuyện này chắc chắn sẽ rất kích thích cho xem!"
Những cái tên thanh niên đằng sau lập tức cười phá lên, mặt mũi tràn đầy đắc ý dường như Hứa Thanh Mây chính là cá nằm ở trên thớt chỉ chờ người ta đến thịt.
m thanh của Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, mặc kệ là làm chuyện gì cũng phải chừa một đường lui cho mình, tránh cho sau này hối hận cũng không kịp nữa!"
"Ông đây còn lâu mới hối hận nhé! Anh con mẹ nó cứ ở đó mà nằm mơ đi!" Tên tóc vàng mở miệng mắng: “Tôi thấy hình như anh không có ý định rời đi? Cút đi nếu không ông đây ở ngay trên đầu anh trọc một lỗ hồng, con mẹ nó anh..."
Tên tóc vàng còn chưa nói hết câu Lâm Mạc Huy đã ra tay, anh quơ lấy bình rượu bên cạnh sau đó đập vào đầu tên tóc vàng.
Tất cả mọi người đều yên lặng, không phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, chẳng ai ngờ rằng Lâm Mạc Huy sẽ ra tay trước.
Ngay cả Hứa Thanh Mây cũng bị dọa sợ ngây người, cô mờ mịt nhìn Lâm Mạc Huy, đây chính là người đàn ông trước kia nhà họ Hứa khúm núm ít lời hay sao?
"Chú Trung mang Thanh Mây vào nhà!" Lâm Mạc Huy lạnh lùng quát một tiếng.
"Ông xã anh đừng..anh đừng vướng vào những rắc rối này...." Hứa Thanh Mây vội la lên.
"Anh không sao." Lâm Mạc Huy cười cười: “Yên tâm đi, em phải tin chồng em chứ."
Chú Trung vội vàng kéo theo Hứa Thanh Mây vào trong nhà.
"Tên chó má khốn kiếp nhà anh, vậy mà lại dám đánh tôi?" Khuôn mặt của tên tóc vàng trở nên dữ tợn: “Hôm nay ông đây không lưu lại mấy cái lỗ hổng ở trên người anh, ông đây con mẹ nó liền theo họ anh!"
Nhìn mười mấy thanh niên ngang ngược trước mặt này, biểu tình của Lâm Mạc Huy trở nên đạm mạc: “Muốn đánh nhau sao, ra ngõ hẻm phía sau đi."
"Con mẹ nó anh còn dám ra ngõ hẻm phía sau ư? Tôi thấy anh thật sự muốn chết rồi!" Tên tóc vàng cười ha ha một tiếng: “Được, đi ra ngõ hẻm phía sau ông đây đánh chết anh!"
Đến ngõ hẻm phía sau khu buôn bán, những tên thanh niên kia dứt khoát chặn cửa ngõ lại không cho Lâm Mạc Huy chạy trốn.
Tên tóc vàng một tay vỗ vỗ đầu, một tay chỉ vào Lâm Mạc Huy nói: “Chém chết anh ta cho tôi!"
Hai người bên cạnh anh ta lấy dao ra xông về phía Lâm Mạc Huy, nhát dao chém xuống dưới.
Lâm Mạc Huy cũng không né tránh, anh bước lên phía trước một bước đánh ra hai đấm, đánh thẳng lên mặt của hai người cầm dao đang chạy tới chỗ anh.
Hai người đồng thời ngã trên mặt đất, toàn bộ phần mũi bị đánh gãy máu thuận theo miệng chảy ra không ngừng.
Những tên ở đằng sau kia giật nảy mình, chẳng ai ngờ tới Lâm Mạc Huy nhìn thế thôi nhưng sức lực khi đánh ra rất mạnh nha.
"Đánh chết anh ta!" Tên tóc vàng gầm thét.
Nhưng Lâm Mạc Huy còn nhanh hơn bọn họ một bước, anh lao về phía bọn họ một phát bắt được tên tóc vàng chế trụ cổ của anh ta, kéo đầu anh ta lao về phía trước đâm thẳng vào bức tường bên cạnh.
Cú đâm đó khiến đầu óc tên tóc vàng choáng váng, nhưng Lâm Mạc Huy không hề dừng lại ở đó anh tiếp tục kéo đầu của tên tóc vàng đụng vào tường, như đang đánh chuông trên chùa vậy.
Những người ở đằng sau vốn dĩ định xông lên, nhưng sau khi thấy cảnh này bọn họ đều bị dọa sợ.
Đám người chỉ thấy tên tóc vàng đó máu me đầy mặt, cái mũi đều bị biến dạng, răng cũng bị gãy hết.
Những người này bình thường nhìn cuồng vọng thế thôi, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một đám cậy mạnh ức hiếp yếu, là những tên hèn nhát khốn nạn chính hiệu.
Bọn họ chưa từng gặp phải tình huống như vậy!
Mắt thấy tên tóc vàng thoi thóp ngã trên mặt đất, những người này đều bị dọa đến run lẩy bẩy nhìn Lâm Mạc Huy giống như nhìn ma quỷ vậy.
Mắt thấy Lâm Mạc Huy bước về phía bọn họ một người trong đám đó đột nhiên hô to: “Mọi người cùng nhau xông lên, chúng ta nhiều người như vậy không cần sợ anh ta!"
Đám người lúc này mới lấy lại tinh thần quát lớn"đúng" một tiếng chuẩn bị xông lên.
Nhưng vào lúc này, cửa ngõ đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Dừng tay cho tôi!"
Đám người quay đầu, chỉ thấy một đám người đứng ở cửa ngõ chẳng biết họ tới từ lúc nào luôn.
Cầm đầu đám người này tên là Trần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.