Nghe được lời này, sắc mặt của Tiền gia chủ thay đổi, ông ta trực tiếp nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Mạc Huy mắng to: "Họ Lâm kia, anh... mẹ nó 

ngậm máu phun người!” 

“Sao con trai tôi có thể nói cho anh biết những bí mật này?” 

“Con trai tôi hận anh thấu xương, hận không thể trực tiếp giết anh, nó không thể nào tiết lộ ra những nơi đó!” 

Lâm Mạc Huy cười nhạt: “Ông nói đúng.” 

“Nhưng mà, anh Tiền của chúng ta nổi tiếng là háo sắc” 

“Đường Vũ Tình của nhà họ Đường chỉ tùy tiện gọi cho anh ta vài cuộc điện thoại, anh ta đã lập tức chạy đến Hà Nội để hẹn hò” 

“Hơn nữa, anh Tiền cũng không phải là người có xương cứng, sau khi bị người của chúng tôi dọa một trận, bí mật gì anh ta cũng nói.” 

Nghe vậy, sắc mặt của Tiền gia chủ đột nhiên trở nên trắng bệch. 

Ông ta hiểu rõ con trai mình, đúng là Tiền Tử Thiên có thể làm ra những chuyện như vậy. 

Sắc mặt của Triệu Nhạc Huân lạnh như băng, ông ta phẫn nộ nhìn Tiền gia chủ. 

Không nghi ngờ chút nào, món nợ này đã được ghi lên trên người của Tiền gia chủ. 

Trong lòng Tiền gia chủ trở nên lạnh lẽo. Ông ta biết, sau khi chuyện lần này chấm dứt, khẳng định là Triệu Nhạc Huân sẽ tính sổ với bọn họ. 

(D2 

Đến lúc đó, cho dù con trai ông ta không chết thì cũng phải bị lột lớp da! 

Nhìn thấy biểu cảm của Tiền gia chủ, Lâm Mạc Huy cười thầm trong 

lòng. 

Anh cố ý nói đến chuyện Tiên Tử Thiên, chính là để khiêu khích mối quan hệ giữa nhà họ Tiền và Triệu Nhạc Huân, hòng phân tách mười đại gia tộc Tô 

Vân từng bước một. 

Triệu Nhạc Huân hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Họ Lâm kia, cho dù cậu cứu những người này đi, vậy thì sao chứ?” 

“Hôm nay, mười đại gia tộc Tô Vân đều ở đây” 

“Đương nhiên là chuyện giữa chúng ta phải đến hồi kết thúc!” 

Người của mười đại gia tộc Tô Vân rối rít đứng lên, mang khí thế hùng hổ nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy bên này. 



Nhìn tư thế đó, chỉ cần Triệu Nhạc Huân ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đồng loạt ra tay, liều mạng với Lâm Mạc Huy. 

Ánh mắt của Lâm Mạc Huy nhìn lướt qua đám người, anh cười nhạo một tiếng: "Mười đại gia tộc Tô Vân?” 

"Ồ, cũng chỉ là một đám ngu ngốc!”. 

Lời này vừa nói ra, người của mười đại gia tộc Tô Vân đều bùng nổ, bọn họ giận dữ hét lên. 

“Mẹ kiếp, mày mắng ai là ngu ngốc?” 

“Thằng nhãi cuồng vọng, dám nói chuyện với bọn tao như vậy, thật sự cho rằng bọn tao không giết được mày hay sao?” 

“Độc Tri Chu chống lưng cho mày thì sao chứ? Bản thân Độc Tri Chu cũng đang bị thương, cô ta còn giúp được mày hay sao?” 

Đám người giận dữ liên tiếp quát lên, thậm chí còn có người đi tới, trông tư thế như chuẩn bị ra tay. 

Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng: "Cái đám ngu ngốc các người, đầu óc bị chó gặm hết rồi hay sao?” 

“Bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền”. 

“Các người thật sự cho rằng Triệu Nhạc Huân đối xử tốt với các người sao?” 

“Các người có biết Triệu Nhạc Huân đã làm những chuyện gì sau lưng các người không?” 

Một gia chủ phẫn nộ nói: "Họ Lâm kia, cậu đừng có ở đây nói những lời châm ngòi ly gián này nữa!”. 

Lâm Mạc Huy: "Tôi châm ngòi ly gián?” 

“Vậy ông xem cái này trước đã, xem tôi có châm ngòi ly gián hay không?”