Hứa Đình Hùng, Hứa Thanh Tuyết cũng đều khinh bỉ nhìn Lâm Mạc Huy.

Họ đều không biết thân phận của anh Hổ.

Đối với họ, Đặng Tiến Quân, Hổ Đông An là bạn của Lâm Mạc Huy, mà Lâm Mạc Huy sao có thể biết được những nhân vật có tiếng nói như thế chứ?

Hứa Thanh Mây vui mừng, vội vàng nói: "Ô, Lâm Mạc Huy, anh nói đúng!" "Anh Hổ quen biết nhiều người, để anh ấy đi, khá hợp lý." "Vậy anh gọi điện cho anh ấy đi.."

Chưa nói xong, Hứa Đình Hùng ho nhẹ một tiếng, trực tiếp ngắt lời: "Thanh Mây, Hoàng Kiến Đình đều xử lý xong cả rôi." "Lúc này, con tìm một người đi đến đó, vậy không hợp lý." "Đối phương thấy thế, lại cho rằng chúng ta không có năng lực, phải tìm người ngoài đến giúp, nói không chừng còn lớn giọng hơn." "Hơn nữa, chuyện này là em rể con xử lý, lại còn tìm một người ngoài đến, thể thì còn ra thể thống gì nữa?"

Hứa Thanh Mây: "Bố, thật ra, để anh Hổ xử lý việc này hợp lý hơn..." sẽ

Hứa Thanh Tuyết lập tức khó chịu: "Chị, những lời của chị có chút ý tứ đấy." "Sao chứ, cảm thấy chồng em không có năng lực, không thích hợp đi xử lý việc này sao?" "Nếu chị thực sự nghĩ như vậy, nói một câu là được rồi." "Bây giờ em đang gọi điện cho chồng em, bảo anh ấy mau cuốn xéo về, đừng ở đó ra sức mà còn chả được cảm ơn nữa!”

Hứa Thanh Tuyết lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện. Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sợ hãi, vội vàng ngăn Hứa Thanh Tuyết lại. "Tuyết, con đừng kích động!" "Thanh Mây, con xem con làm ra chuyện gì rồi!" "Nếu con không tin Hoàng Kiến Đình thì con đừng bảo người ta đi làm việc. "Sai người đi xử lý, kết quả lại không tin người nhà, thì sao con có thể làm chủ tịch được?"


Hứa Đình Hùng tức giận nói.

Hứa Thanh Mây mơ hồ, mình bảo cậu ta đi xử lý bao giờ chứ?

Đó không bảo là họ bảo cậu ta đi sao?

Hơn nữa, mình chỉ muốn tìm một người hiểu rõ tình hình, thì có gì không đúng?

Cuối cùng, Hứa Thanh Mây không lay chuyển được hai người, cũng không dám tìm anh Hồ đến giúp.

Nhưng, cô cũng không quan tâm.

Chỉ cần có thể giải quyết việc này, tìm ai cũng đều như vậy

Đối với chuyện Hoàng Kiến Đình đến khu nhà máy mới, cô cả. nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng cô cũng có tính toán rồi, lát nữa đưa cho Hoàng Kiến Đình nhiều tiền tiền bồi thường một chút, tránh việc Hứa

Thanh Tuyết cả ngày nhắc đến chuyện này.

Đi ra khỏi công ty dược phẩm Hưng Thịnh, Hứa Thanh Tuyết nhổ thắng một cái. "Mẹ kiếp, tên Lâm Mạc Huy kia là cái thá gì chứ!" "Không nhìn ra được chồng tôi tốt thể nào!" "Chồng tôi vất vả lắm mới giải quyết được việc này, chị ta còn bảo tên anh Hổ đó xen vào." "Việc này làm xong, chắc chắn chị ta sẽ cướp công, sau đó không chừng bảo anh Hổ đến phụ trách phía công trường bên kia." "Nói trắng ra, loại súc sinh này, đến lúc đó, vẫn nhớ không quên, muốn cướp lấy sản nghiệp của nhà chúng ta!"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng không đành lòng. "Được rồi, Tuyết, con cũng đừng tức giận. "Cái gì nên là của các con, thì không ai có thể cướp đi được!" "Bây giờ cũng không thích hợp để gây ầm ĩ với thằng họ Lâm đó, dầu sao chuyện nhà họ Triệu cũng chưa được giải quyết." "Dụ nó giải quyết xong chuyện của nhà họ Triệu, chúng ta không cần sợ nó nữa." "Đến lúc đó, giúp chị con tìm một người thích hợp để gả đi." "Sau đó, đuối tất cả đám người Đặng Tiến Quân và Hổ Đông An đi, cha xem nó có thể làm được gì!"

Hứa Đình Hùng an ủi nói.

Hứa Thanh Tuyết nghe được những lời này, cười lạnh. "Nói cũng đúng" "Cứ để anh ta đắc ý trước đi, anh ta còn có thể bay nhảy được mấy ngày nữa chứ?" "Lập tức sẽ phải ngồi tù, con hiểu chút về anh ta, nhất định sẽ ngã ngựa!"

Phương Như Nguyệt cười gật đầu: "Đúng vậy!" "Dù sao nó cũng chịu oan ức thay cho nhà chúng ta, cho nó chút thẻ diện thì đã sao chứ?" "Con nuôi con chó trông nhà, chẳng phải còn phải cho nó ăn sao?" "Ha ha ha.."

Sau khi Hứa Đình Hùng trở về, liền lập tức bắt đầu chuẩn bị cho buổi dạ tiệc ngày thứ hai.


Ông ta đặt một phòng bao ở khách sạn vô cùng sang trọng trong thành phố, còn mua các loại rượu thuốc, bận bịu mãi mới xong.

Tối ngày thứ hai, Lâm Mạc Huy tan làm liên đi đón Hứa Thanh

Tối nay muốn chiêu đãi nhóm người Lâm Cường dùng bữa, Thanh Mây vốn dĩ không muốn Lâm Mạc Huy đi.

Nhưng, Hứa Thanh Mây lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên vẫn gọi Lâm Mạc Huy đến.

Đến khách sạn, còn chưa kịp bước vào trong phòng bao đã nghe thấy âm thanh ồn áo truyền đến từ bên trong. "Chú Hoàng Kiến Đình ở đây, chúng ta đều là người nhà "Tôi không nói phét với chú đâu, với tình cảm đó của chúng tôi, tôi nói tuyệt đối là được." "Tôi muốn muốn ai thi công, người đó sẽ thi công được." "Tôi không muốn ai thi công, thì cứ ổ ở công trường của người đó luôn!"

Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong phòng mù mịt khói thuốc. Bên chiếc bàn tròn rộng rãi, bày tám người ngồi đầy như anh hùng quần tụ.

Mấy người đàn ông này đều trọc đầu, đeo dây chuyền vàng bản to, cánh tay để trần, lộ ra hình xăm đầy người.

Mặt mũi đầy vẻ ngạo mạn, chỉ còn thiếu điều viết mấy chữ "không dễ chọc vào" ở trên mặt.

Hoàng Kiến ngay giữa bọn họ, cũng như vậy, hút thuốc, cùng bọn họ trò chuyện, giống như rất thân quen.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Ngọc ngồi ở giữa, cười lả theo trong làn khói, mặt nọt.

Người nói chuyện cùng với Hứa Đình Hùng là Lâm Cường, anh ta ở trong người này, mang dáng vẻ đại ca trang nghiêm.

Ngồi ở vị trí chủ bữa tiệc, cực kì đắc ý.

Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây bước vào phòng, mọi người trong phòng sửng sốt, trong ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.

Hoàng Kien Đình lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh kéo Hửa Thanh Mây, vừa cười vừa nói: "Anh Cường, người anh em này, giới thiệu một chút." "Ngưoi này là chị vợ của em. Chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, từng là hoa khôi của thành phố Hải Tân,

Hứa Thanh Mây!"


Hứa Thanh Mây hơi giận, tránh ra sau lưng Lâm Mạc Huy, Hoàng Kiến Đinh mới thôi không kéo tay cô nữa.

Trong phong, mấy người đàn ông đột nhiên ồn ào: "Ồ, quả nhiên rất xinh đẹp!" "Anh Đình thật may mắn, cô cô chị vợ xinh đẹp như vậy, phúc phần hơn người rồi!" "Vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, còn là chủ tịch, anh Đình, anh hỏi bố mẹ vợ anh xem còn thiếu con rể hay không?" "Ha ha, chả trách anh Đình sau này không đến chơi nữa. Có người chị vợ xinh đẹp như vậy, chắc chắn là không muốn xuống giường rồi!"

Một đám người nói mấy lời dơ bẩn, Hứa Thanh Mây nghe xong nhíu chặt mày, suýt nữa quay người bỏ đi.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng lúng túng, Phương Như Nguyệt bước đến bên cạnh Hứa Thanh Mây, nhỏ giọng nói: "Thanh Mây, nhịn một chút." "Những người này đều là lũ lưu manh bất hảo, nói chuyện như vậy." "Nhập gia tùy tục, trước tiên cử xử lý chuyện công trường xong đã!"

Hứa Thanh Mây thấy ánh mắt của Phương Như Nguyệt, trong lòng tràn đầy thất vọng. Mẹ của mình, mà còn bảo mình đến đây góp vui cho bọn ho?

Vì công ty dược phẩm Hưng Thịnh, vì chút lòng hư vinh đó của họ, họ còn coi cô là con gái không?

Người trong phòng nhon nháo một hồi, Lâm Cường chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Hửa đã đến lâu như vậy, vẫn chưa muốn ngồi xuống, đây là xem thường anh em chúng tôi sao?" "Hoàng Kien Đình nghe vậy vội vàng nói: "Đến đây, Thanh Mây, mau ngồi xuống đi." "Em giới thiệu một chút với chị, anh đây là Lâm Cường, chị cứ gọi là anh Cường, đây là anh Chu, còn có người kia, là anh

Hầu.."

Sau một hồi giới thiệu mấy người đàn ông, đều là mặt đầy đầy đắc ý, giống như bản thân thực sự là đại ca vậy.

Nhưng ánh mắt họ nhìn Hứa Thanh Mây là cũng là bộ dạng không thể nhịn nối nữa rồi.

Bộ dạng đó, như vô cùng muốn lột sạch quần áo của Hứa Thanh Mây ra.

Cả người Hứa Thanh Mây không được tự nhiên, nhưng vẫn phải chào hỏi khách sáo, ngồi xuống bên cạnh mẹ. Ai biết được, cô vừa ngồi xuống, Lâm Cường liền vỗ bàn: "Giám đốc Hứa, cô ngôi ở đó, sao có thể tiếp khách đây? "Chả trách công trường của nhà họ Hứa không thể thi công, ngay cả phép tắc tiếp khách cũng không hiểu, còn mời khách gì chứ?" "Các anh em, đi thôi!"