Người của Hội liên minh y dược để lại những lời hăm dọa, rồi tức giận bỏ đi.

Hứa Thanh Mây muốn can ngăn bị Lâm Mạc Huy kéo lại. "Để bọn họ đi đi."

Vẻ mặt Hứa Thanh Mây đầy lo lắng: "Lâm Mạc Huy, bọn họ là Hội liên minh y dược "Rất nhiều đơn vị dược phẩm của Hải Dương đều là thành viên của bọn họ, nếu như bọn họ công khai tuyên chiến với chúng ta, vậy thì rắc rối rồi!" "Thương lượng với bọn họ ổn thỏa, cho dù chúng ta không gia nhập vào Hội liên minh y dược, cũng không nên đắc tội với

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Vô dụng "Lần này Hội liên minh y dược chính là muốn đến chia phần tài sản của chúng ta." "Em đi cầu xin họ, ngược lại họ càng cảm thấy chúng ta yếu mà khinh thường, không kiêng nể gì cả!"

Hứa Thanh Mây vội nói: bây giờ phải làm sao?" Lâm Mạc Huy khẽ cười: "Em không cần lo, cứ để anh nghĩ cách." "Trước hết cứ hoàn thành công việc trước mắt trước đã." Hứa Thanh Mây nhìn Lâm Mạc Huy, tâm trạng đã bình tĩnh hơn.

Mặc dù không biết Lâm Mạc Huy có cách gì, nhưng hiện tại cô rất tin tưởng Lâm Mạc Huy. "Đúng rồi, khu nhà máy mới xây dựng thể nào rồi?" Lâm

Mạc Huy hỏi.

Bởi vì công ty mới ký được một hợp đồng lớn, khu nhà máy trước đây, không thể nào đáp ứng đủ nhu cầu sản xuất.


Cho nên, công ty dược phẩm Hưng Thịnh đã mua lại một khu đất, chuẩn bị xây thêm một nhà máy mới, mở rộng công ty.

Hứa Thanh Mây cười nói: "Mọi thứ đều thuận lợi." "Chưa đến nửa năm, nhà máy mới của chúng ta sẽ xây "Đã bắt đầu thi công rồi." dựng xong, có thể đi vào hoạt động!"

Lâm Mạc Huy gật đầu, anh đang tính điều anh Hổ đi giám sát nhà máy mới.

Dẫu sao đây cũng là một công trình lớn, khó tránh khỏi việc sẽ có một số kẻ dở trò.

Nếu như có người giám sát công trường, vậy thì không cần lo lâng những vấn đề nhỏ nhật này nữa.

Có điều, Lâm Mạc Huy cũng không dám trực tiếp điều anh

Hổ qua bên đó. Việc này nếu để Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt biết được, nhất định sẽ nghĩ anh muốn kiếm tiền từ công trình này, cho nên mới điều bạn bè của mình qua đó, khó tránh việc làm ầm lên một trận.

Ở nơi khác, những người của Hội liên minh y dược vừa mới rời khỏi công ty dược phẩm Hưng Thịnh liền đi thẳng đến tìm đến các đơn vị y dược phía thành phố Hải Tân.

Các đơn vị này trước đây đã từng gia nhập Hội liên minh y dược.

Mấy người đứng đầu ở đó, trông thấy Sinh Ngô Phàm dẫn đầu liền cúi người khom lưng tỏ vẻ kính trọng. Sinh Ngô Phàm chắc chắn là đã đề cập với họ việc mình muốn nhắm vào công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Bọn họ sau khi nghe, không khỏi kích động.

Khoảng thời gian này, công ty dược phẩm Hưng Thịnh đang rất phát triển, bọn họ đều biết việc công ty dược phẩm Hưng

Thịnh đã ký được hợp đồng mười nghìn năm trăm tỷ.

Bọn họ còn đang suy nghĩ làm cách nào để có được cổ phần trong công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Nhưng năng lực của bọn họ không đủ, nên chỉ dám nghĩ mà thôi.

Hiện tại người bên Hội liên minh y dược tìm đến, có bọn họ ra mặt, mọi người ở bên cạnh cũng mới dám ho he.


Một người trong số đó thấp giọng lên tiếng: "Ông Phàm, hiện giờ công ty dược phẩm Hưng Thịnh tiên tài có đủ, nếu áp dụng cách thức như trước đây, sợ rằng không đấu nổi bọn họ đâu." "Hay là, ông hãy thành thật với bên Liên minh y dược đi." "Để bên trên trực tiếp hạ lệnh đến các đơn vị thuốc của tỉnh Hải Dương hạ giá thuốc mà công ty dược phẩm Hưng Thịnh sản xuất." "Có như vậy, mới chặt đứt được tiền tài của bọn họ, con oåt họ Hứa kia nhất định sẽ phải nghe lời thôi!"

Sinh Ngô Phàm cau mày: "Nói thừa!" "Bản thân tôi lại không nghĩ ra được cách này sao?" "Liên minh để tôi đến xử lý chuyện của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, nếu tôi tay không ra về nhờ Hội liên minh giúp đỡ, như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?" "Tôi đã đích thân đến đây thì cũng phải đích thân thu phục được bọn chúng." "Mấy người các người, ở phía thành phố Hải Tân này, các người thông thuộc nhất. Các người thử nghĩ xem, có cách nào có thể đối phó với bọn họ không?"

Mấy người họ nheo mắt nhìn nhau, suy nghĩ một hồi, có một người thấp giọng lên tiếng: "Hay là, chúng ta ra tay với khu xưởng đang xây dựng của công ty dược phẩm Hưng Thịnh!" "Ông Phàm, trong tỉnh ông vốn là một nhân vật đứng đầu của nhà họ Sinh." "Nếu ông ra mặt, tìm một vài tên du côn của tỉnh Hải

Dương, khiến cho nhà máy của bọn họ không thể xây dựng." "Thứ nhất, trì hoãn thời gian, hao tổn tien bạc của bọn họ." "Thứ hai, đơn đặt hàng mà bọn họ kỷ không thể sản xuất được, hơn nữa còn phải bồi thường một khoản tiền lớn." "Không bao lâu, con nha đầu Hứa Thanh Mây kia sẽ ngoan ngoãn mà tìm đến ngài!" Ánh mắt Sinh Ngô Phàm sáng lên: "Ý này của anh không tồi, có thể thử xem." "Được rồi, vậy quyết định thể đi." "Mấy người đi xử lý dò la tin tức chuyện này cho tôi." "Cứ yên tâm mà làm, bất kể xảy ra chuyện gì, đều có tôi chống lưng!"

Mấy người bọn họ quá đỗi vui mừng, có nhà họ Sinh chống lưng phía sau, bọn họ còn sợ cái gì chứ? Buổi trưa, Hứa Thanh Mây cùng Lâm Mạc Huy đi ăn cơm, vừa trở về công ty, liền nhận được điện thoại của thư ký. "Tổng giám đốc Mây, không xong rồi, nhà máy mới xảy ra chuyện rồi!"

Sắc mặt Hứa Thanh Mây liền thay đổi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thư ký: "Bên ngoài xuất hiện một vài người, nói nhà máy mới của chúng ta ảnh hưởng đến phong thủy nhà bọn họ, đang làm loạn lên ở đây." "Có thể do trời nóng, mọi người ai nấy đều nóng tính, mới tranh cãi được vài câu liền động thủ." "Bên đối phương có một người bị thương, hiện tại đang đưa đến bệnh viện."

Hứa Thanh Mây nhất thời hoảng loạn, trước đây cô kinh doanh cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Cô căn bản không nghĩ tới, xây một nhà máy lại gặp phải nhiều phiền toái đến vậy. "Vậy...vậy bây giờ tình hình thể nào rồi?" Hứa Thanh Mây vội hỏi.

Thư ký: "Nhân viên ở công trường bị đám người bọn họ vây quanh, không cho chúng ta thi công!" "Không ít vật dụng ở công trường đều bị bọn họ lấy đi." "Giám đốc phụ trách bên phía chúng ta cũng bị đám người đó bắt đến bệnh viện, nói phải đền mạng cho người của họ!"

Hứa Thanh Mây lo lång nói: "Không phải có một người bị thương thôi sao? Làm sao...làm sao lại loạn đến như vậy?" Thư chần chừ một lúc nói: "Tổng giám đốc Hứa, tôi nghe nói, đám người này, chính là mấy tên du côn của địa "Khả năng là ý gây sự, muốn lấy tiền của chúng ta." "Tôi còn chưa đến hiện trường, cụ thể ra sao quay lại tôi sẽ báo cáo với cô."

Đợi hơn một tiếng đồng hồ thư ký mới quay trở lại công ty.

Tình hình phía công trường bên kia, còn phức tạp hơn so với Hứa Thanh Mây nghĩ.

Đám người đó trực tiếp chiếm đóng công trường, không để bọn họ làm việc.

Mà đám người này chỉ là một đám du

Khi công trường báo cảnh sát, chúng liên lập tức rời đi. Đợi sau khi cảnh sát đi rồi, chúng lại tìm đến cản trở thi công, khiến cho công trường phải tạm dừng hoạt động.


Hứa Thanh Mây vô cùng nôn nóng, đầu tư vào công trường này không ít tiền.

Nếu không xây xong trước thời hạn, vậy thì công ty dược phẩm Hưng Thịnh sẽ bị tổn thất rất lớn.

Huống hồ, điểm mấu chốt chính là, làm thế nào để xây khu nhà máy bắt kịp với hoạt động kinh doanh.

Nếu như khu nhà máy mới không thể hoàn thành trước thời hạn, vậy thì đơn hàng mười nghìn năm trăm tỷ kia sợ rằng rất khó hoàn thành đúng thời hạn.

Đến lúc đó, tính riêng tiền bồi thường, cũng đủ để khiến cho công ty dược phẩm Hưng Thịnh phá sản.

Thế nhưng, phía bên công trường không có cách nào để xử lý vụ việc.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, Phương Như Nguyệt lại gọi điện đến: "Thanh Mây, chuyện về chiếc vòng ngọc thế nào rồi?" "Người nhà họ Dung nói thế nào?" "Lâm Mạc Huy đã thừa nhận rồi, vậy sẽ không có liên quan gì đến nhà chúng ta chứ?"

Hứa Thanh Mây gần như tức đến suýt khóc.

Bố mẹ thật sự quá ích kỉ, hai người đều không hỏi xem Lâm

Mạc Huy thể nào, chỉ quan tâm đến bản thân có liên quan hay không?

Hứa Thanh Mây cản răng nói: "Con không biết!"

Phương Như Nguyệt vội hỏi: "Sao con lại không biết?" "Con chưa hỏi Lâm Mac Huy sao?" "Vậy thì không được rồi, con thử hỏi bà Dung xem sao!" "Con ấy, sao mà cái gì cũng không quan tâm vậy?" "Chuyện về chiếc vòng ngọc, Lâm Mạc Huy đã nhận chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến nhà chúng ta." "Quan hệ giữa con và bà Dung phải duy trì cho tốt, có hiểu không?" "Với thân phận của bà Dung, công ty dược phẩm Hưng Thịnh của chúng ta sau này nhất định còn nhiều chuyện phải nhờ vào bà ấy!" "Con bây giờ đang nằm chức chủ tịch, cần phải lấy đại cục làm trọng, đừng có trẻ con như vậy nữa, có hiểu không?"