Chương 119

Cả đám Thường Lạc, Diêu Giai Mẫn nhất thời đều chỉ biết trợn mắt há mồm, đứng ngốc ở đó.

Tần Trạm cau mày nói: “Đi ra cả đi, trước khi tôi rời đi đừng để bất cứ ai lại gần.”

“Vâng… vâng thưa Tổng giám đốc Trạm!” Diêu Giai Mẫn vội gật đầu đáp.

Sau khi giải tán cả đám người, Tần Trạm đi thẳng đến trước thác nước lớn kia.

Thác nước này dường như chưa từng tiếp xúc với người, từng tia linh khí yếu ớt ẩn dưới phần giữa thác nước.

Tần Trạm đi đến trước thác nước, từ từ ngồi xuống.

Anh đặt hai tay lên đùi, khép hờ đôi mắt, chậm rãi ổn định trạng thái của bản thân.

Đến tận ban đêm, sau khi qua hết một ngày Tần Trạm mới từ từ mở mắt ra.

“Đã gần xong rồi.” Lúc này Tần Trạm bình tĩnh như nước, đôi mắt sâu chẳng nhìn thấy đáy.

Anh đặt các loại dược vương đã góp nhặt suốt mấy hôm nay ra trước mặt, ba khóm dược liệu với niên đại ngàn năm và một dược liệu không rõ tên lấy được từ nhà họ Sở.

Sau khi sàng lọc kĩ càng, cuối cùng Tân Trạm quyết định luyện ra Trúc Cơ đan!

Trúc Cơ đan là đan dược đích thực của tiên giới, không giống như tu linh đan dù có đặt ở tiên giới, loại đan dược này cũng chỉ là ăn theo.

Nghe nói mỗi một viên Trúc Cơ đan đều có thể đem loại hiệu quả không giống nhau, có người có thể tiến vào tột cùng trúc cơ chỉ bằng một viên đan nhưng cũng có người tốn cả chục viên cũng chẳng thể tiến lên được nửa bước.

Để sớm tăng thực lực, Tần Trạm bèn quyết định thử mạo hiểm một phen.

Một ngọn lửa màu xanh biếc bốc lên trong lòng bàn tay anh, ngọn lửa nhảy múa trong tay anh một hồi, toát ra thứ ánh sáng có phần quỷ mị trong bóng tối.

“Lên!”

Tân Trạm khẽ kêu lên một tiếng, một củ nhân sâm ngàn năm đã lập tức được bao bọc trong ngọn lửa.

Sau đó, Tần Trạm nhanh chóng niệm khẩu quyết Trúc Cơ đan, củ nhân sâm lập tức chậm chạp biến đổi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ! Linh khí giấu trong nhân sâm cũng bắt đầu bộc phát

Suốt cả đêm đến tận sáng sớm, ngọn lửa trong tay Tần Trạm đột ngột biến mất.

Mà trên tay anh lúc này không hề có lấy một viên đan dược mà chỉ còn một nắm tro dược đen thui.

“Lại thất bại rồi.” Tân Trạm cau mày, đương nhiên trong lòng anh cũng chưa hoàn toàn ổn định nên mới không thể khống chế hoàn toàn ngọn lửa.

“Phù.” Tân Trạm hít một hơi sâu, nhìn về phía thác nước sau đó sải bước đến chỗ đó, để mặc cho dòng nước mạnh mẽ đập vào thân thể.

Đến sẩm tối, Tần Trạm lại luyện đan dược một lần nữa.

Còn thừa lại ba khóm linh dược, thành công chế ra hai viên Trúc Cơ đan.

“Không biết hai viên Trúc Cơ đan này có thể tăng lên bao nhiêu thực lực đây.” Tần Trạm thầm suy nghĩ.

Anh cũng không mơ đến chuyện mình có thể một bước lên đến đỉnh cao mà chỉ hi vọng có thể bước vào Trúc Cơ kỳ tầng năm!

Lên đến tầng năm là Tần Trạm có thể sẵn sàng đánh một trận với đại Nội Kình Tông Sư rồi!

Anh không chần chừ nữa mà nuốt thắng viên đan dược vào bụng, chắp tay, nín thở, yên lặng hấp thu viên Trúc Cơ đan kia.

Hạng Mĩ Tuyết ở lại núi Long An ba ngày không thấy người không khỏi có chút nghi ngờ.

“Hai người kia đều biến mất không rõ lí do, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Hạng Mĩ Tuyết cau mày.

Cô đã định gọi điện thoại cho Tô Uyên nhưng đáng tiếc là Tô Uyên lại chẳng cầm theo điện thoại di động.

Đúng lúc đó, ông Tống lại đột nhiên đi đến nói: “Cô chủ, tôi phát hiện ra một trận pháp tu hành mờ ảo trên núi Long An.”

“Trận pháp tu hành?” Vẻ kinh ngạc khó nén hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Hạng Mĩ Tuyết.

“Dẫn tôi đi xem thử xem.” Hạng Mĩ Tuyết nói.

Sau khi lượn qua lại tụ linh trận vài lần, sự ngạc nhiên lại càng hiện lên rõ hơn trong mắt Hạng Mĩ Tuyết.

“Trận pháp này bố trí vô cùng tinh tế, có thể nói là thủ pháp rất tuyệt diệu!” Hạng Mĩ Tuyết kinh ngạc nói: “Lẽ nào Tần Trạm còn là một đại sư trận pháp sao?”

“Không thể nào.” Ấn tượng của ông Tống với Tân Trạm cũng không phải tốt đẹp gì, ông ta chẳng cần suy nghĩ đã lập tức phản đối.

“Cậu ta còn trẻ như thế mà đã có bản lĩnh của Nội Kình Tông Sư, đây là chuyện không thể xảy ra được.” Ông Tống phân tích: “Trên đời này làm gì có ai có thể vừa có thành tựu ở thuật pháp lại có kết quả ở võ học chứ.”

“Vậy nên tôi mới ngạc nhiên.” Hạng Mĩ Tuyết chuyển mắt đi chỗ khác chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Đã ba ngày rồi mà Tần Trạm vẫn chưa rời khỏi sơn trang Phùng thị.

Lúc này, thời tiết ngày một thêm lạnh, trừ vài cô gái thích đẹp ra thì gần như tất cả đều đã choàng áo khoác dài lên thân.

Tuy nhiên ở giữa con đường cái nơi đất phồn hoa lại có một gã quái nhân.

Hắn có mái đầu hoa râm, thân mang mùi kì lạ, quần áo bạc phếch, cả người chỉ mặc một chiếc áo vải đen.

“Chị, Tần Trạm vốn chẳng để mắt đến em, em cũng hết cách rồi.” Trước một quán đồ ăn vặt, hai cô gái mặc quần ngắn mùa đông chẳng biết đang bàn chuyện gì.

Sắc mặt của Lâm Khinh Thiền vô cùng khó coi, nhà họ Lâm đã sắp không trụ được nữa rồi, nếu không tìm ra được cách giải quyết nhà họ Lâm chắc chắn sẽ phá sản.

“Mấy hôm nay em đến núi Long An, ngay cả cửa cũng chẳng vào nối.” Lâm Tuyết Trinh thở dài nói.

“Hay để tôi dẫn cô vào.” Lúc này, ông lão mặc bộ trường sam đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người họ.

Lâm Tuyết Trinh giật mình vừa muốn mở miệng đã đổi sắc mặt.

Mùi hương trên người kẻ này… hình như có hơi quen!”

“Không hay rồi!” Lâm Tuyết Trinh chợt nhớ đến gã “ăn mày” hôm đó, cô ta chẳng nói câu nào đã lôi Lâm Khinh Thiền chạy đi.

Hắc Thiền nhìn theo Lâm Tuyết Trinh đầy hưng phấn, liếm khóe miệng.

Giây tiếp theo ông ta đã chặn đứng đường đi của Lâm Tuyết Trinh.

“Ông… ông muốn làm gì?” Lâm Tuyết Trình ôm ngực đầy hoảng hốt nói.

Hắc Thiền cười đầy gian trá, ông ta vừa nhẹ nhàng nâng tay áo lên, một luồng khí đen hôi thối đã lập tức bay ra từ tay áo khiến Lâm Tuyết Trinh bất tỉnh nhân sự tại chỗ.

Trên một ngọn núi ở Đạm Thành, Hắc Thiền đang làm phép.

Một luồng khói đen bao lấy cơ thể trần trụi của Lâm Tuyết Trinh, một mùi thơm nồng tỏa ra từ cơ thể cô ta.

Mùi hương đó tràn vào trong cơ thể Hắc Thiền khiến ông ta nhất thời thấy vô cùng sảng khoái.

“Đây chính là cơ thể thuần dương sao…” Hắc Thiền liếm môi, gương mặt lộ rõ vẻ tham lam.

“Đợi tôi hấp thụ cô hoàn toàn sẽ đi làm thịt thằng Tần Trạm kia ngay!” Nhớ đến một thần thức bị diệt kia khiến Hắc Thiền lập tức nổi ý hận thù.

Sau ba ngày, trên núi đột nhiên xuất hiện một vụ nổ lớn!

Cả người Hắc Thiền lơ lửng giữa không trung, mùi hôi thối kia đã bao phủ cả nửa quả núi.

Tất cả thực vật quanh đó mấy chục mét đều đã mất sạch sức sống, đỉnh núi vốn hoang vu trong nháy mắt đã chẳng còn thấy sinh vật nào còn sống.

“Đây chính là cơ thể thuần dương!”

Hắc Thiền hưng phấn lạ thường, sau khi hấp thụ hoảng ba ngày ông ta đã đột phá đến tầng đại tông sư rồi!

Ông ta tham lam nhìn Lâm Tuyết Trinh, thấp giọng thầm thì: “Đợi tôi giết Tần Trạm xong sẽ đưa cô về phủ Huyền Minh, dùng để nuôi cổ trùng của tôi! Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ là vô địch thiên hạ!”

Dứt lời, Hắc Thiền đã bay vút lên cao chỉ để lại chút khói đen ở chỗ đó.

Ngày tiếp sau, trong Đạm Thành đã truyền ra một tin tức:

Đại sư vu thuật Tây Nam muốn giết Tần Trạm!

Trong ba ngày nếu không gặp được Tân Trạm sẽ bắt đầu xuống tay từ những người bên cạnh anh!