Chương 116

Đối với điều kiện của Phương Kính Diệu, Tần Trạm suy nghĩ bằng mông cũng đoán ra được đó là cái gì.

Đúng như dự đoán, Phương Kính Diệu yêu cầu Tần Trạm tham gia vào ban an ninh Tân Châu.

Này đối với Tần Trạm mà nói, là một vấn đề khó, anh căn bản không muốn có quan hệ dính líu gì tới ban an ninh.

Nhưng mà ngoại trừ ban an ninh thì Tân Trạm thật sự không thể nghĩ ra được chỗ nào an toàn hơn nữa.

“Trưởng quan Phương, Tô Uyên là cháu gái của cụ Tô, vì an toàn của cô ấy, đáng lý ra ông phải đồng ý với tôi.” Tần Trạm cố gắng thuyết phục Phương Kính Diệu.

Vậy mà Phương Chính Diệu lại cười ha ha nói: “Cậu muốn dùng đạo đức để lừa gạt tôi! Chỉ cần tôi không có đạo đức vậy thì cậu sẽ không thể lừa gạt tôi được!”

Nghe nói như thế, Tần Trạm muốn hộc một ngụm máu ra ngoài.

Khó có thể tưởng tượng được, một người ngồi ở vị trí cao lại có thể nói ra câu nói như thế này, quả thật là không nói lý lẽ!

Tần Trạm không có thời gian dây dưa thêm với ông ta, chỉ đành bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Được rồi, tôi đồng ý với ông là được chứ gì.”

Phương Kinh Diệu có hơi hả hê khi thực hiện được gian kế, cười nói: “Được rồi, ban an ninh Tân Châu bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Tân Trạm lại cảm thấy cơn đau đầu kéo đến.

Xem ra muốn khiêm tốn cũng là một chuyên khó khăn mà.

Sau khi về đến nhà, Tần Trạm phát hiện ra trong nhà có thêm một cô gái.

Cô gái này không giống với Tô Uyên, mặc dù cô ấy cũng xinh đẹp như vậy, nhưng cũng dính lên người một luồng hơi thở của thế gian.

Không chỉ có như thế, trên người cô ta, mơ hồ có sức mạnh đang gợn sóng, điều này chứng minh cô ấy căn bản không phải người bình thường.

“Tô Uyên, đây là anh bạn trai kia của cậu à?” Cô gái đánh giá Tần Trạm.

Tần Trạm lập tức cảm nhận được một cảm giác cực kỳ quái dị, ánh mắt của cô ta.. Dường như muốn nhìn thấu mình!

Tô Uyên kéo tay cô ta giới thiệu: “Tân Trạm, đây là người chị em của em, cô ấy tên là Hạng Mĩ Tuyết, mấy năm trước ra nước ngoài, gần đây mới quay về.”

Tần Trạm gật gật đầu với cô ta, chẳng hiểu vì sao, Tần Trạm luôn cảm thấy cô Hạng Mĩ Tuyết này có gì đó khá nguy hiểm.

“Cô bạn này của em lúc nào mới đi?” Tần Trạm nhìn Hạng Mĩ Tuyết hỏi.

Hạng Mĩ Tuyết trợn mắt nói: “Tôi mới vừa đến sao anh lại đuổi tôi đi hả?”

“Ý của tôi không phải như vậy.” Tần Trạm nhận ra được bản thân nói lỡ lời, anh vừa muốn lên tiếng giải thích, lúc này bên cạnh Hạng Mĩ Tuyết có một người trung niên đi tới.

Người đàn ông trung niên này thân hình cao lớn, nét mặt nghiêm nghị, điều làm Tần Trạm giật mình nhất chính là, con sóng sức mạnh trên người ông ta lại vượt xa hơn cả Phùng Công.

Sức mạnh tầm cỡ này, nhìn khắp toàn bộ Tân Châu e rằng không có ai có thể đổi chọi nổi!

“Cô gái Hạng Mĩ Tuyết này quả nhiên không hề đơn giản.” Sắc mặt Tần Trạm khẽ thay đổi nói.

“Đây là ông Tống, quản gia của tôi, lần này ông ấy quay về cùng tôi.” Hạng Mĩ Tuyết cười nói.

Tân Trạm cảnh giác nhìn về phía ông Tổng, hời hợt chào hỏi một cái.

“Vậy mọi người cứ trò chuyện với nhau trước đi, em đi chuẩn bị chút thức ăn.” Tô Uyên nói.

Tần Trạm đứng dậy cười nói: “Thôi vẫn nên để anh đi chuẩn bị cho, cơm em nấu… Thật sự khó nói hết chỉ bằng một câu.”

Tô Uyên trợn trắng mắt, nói: “Gần đây kỹ thuật nấu nướng của em cũng tiến bộ nhiều lên rồi, tối nay em nấu cơm! Anh ngồi đàng hoàng đó cho em!”

Tần Trạm hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn chỉ đành gật đầu đồng ý.

Sau khi Tô Uyên đi vào nhà bếp, nét mặt Tần Trạm lập tức lạnh xuống.

Dường như ông Tống nhận ra được nguy hiểm toát ra từ trên người Tần Trạm, ông ta theo bản năng bước lên trước, đứng bên cạnh Hạng Mĩ Tuyết.

Tần Trạm nhìn Hạng Mĩ Tuyết, nói: “Cô Tuyết, không biết lần này cô về nước là vì chuyện gì.”

Nét mặt của Hạng Mĩ Tuyết cũng từ từ thay đổi trong cơn im lặng, cô ta ngồi tựa trên ghế sô pha, cười lạnh nói: “Anh Trạm, anh cần gì phải căng thẳng như vậy.”

“Nói cho tôi biết mục đích cô đến đây là gì?” Giọng nói của Tần Trạm toát lên sự lạnh lùng.

Mà trên người ông Tống cũng cùng lúc đó bùng nổ ra một luồng sức mạnh, sức mạnh đè nén cực kỳ đáng sợ ép tới trên người Tân Trạm.

Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, cơ thể của anh đột nhiên run lên, tất cả linh khí trong cơ thể lập tức bùng nổ ra trong nháy mắt!

Ông Tổng lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ đè ép tới gần, thân thể ông ta loạng choạng một cái, liên tục lùi về sau mấy bước.

“Bản lĩnh tuyệt lắm!” Ánh mắt của ông Tổng sáng lên, nắm đấm của ông ta vèo một cái vung thẳng tới Tần Trạm.

Tần Trạm không hề tỏ ra yếu kém, cũng giơ nắm đấm lên.

“Ông Tống, dừng tay.” Ngay khi hai nắm đấm sắp chạm vào nhau, Hạng Mĩ Tuyết bỗng nhiên hờ hững lên tiếng.

Trong tình thể nghìn cân treo sợi tóc, khoảng cách giữa hai nắm đấm chỉ còn cách nhau không tới một xăng-ti-mét.

Sức mạnh đáng sợ cũng làm mặt bàn bị chẩn động vỡ tan tành.

Ông Tống rút nắm đấm lại, đứng bên cạnh Hạng Mĩ Tuyết.

Nét mặt Tần Trạm thì lại lạnh lùng, không hề có ý định rút lui.

Hạng Mĩ Tuyết cười nhạt nói: “Anh không cần căng thẳng, Tô Uyên là chị em của tôi, tôi sẽ không làm cô ấy bị tổn thương, anh nên tin tưởng tôi.”

“Trên đời này ngoại trừ bản thân tôi ra thì tôi không hề tin tưởng ai cả.” Mặt Tần Trạm lạnh lùng nói: “Bất kể là ai, chỉ cần dám tính toán với Tô Uyên thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho người đó.”

Hạng Mĩ Tuyết che miệng cười khẽ nói: “Xem ra anh rất yêu Tô Uyên.”

Tần Trạm không hề nói lời nào, không tỏ rõ ý kiến.

“Nói cho anh biết cũng không sao cả.” %3D Hạng Mĩ Tuyết chuyển đề tài, cô ta cười nhạt nói: “Theo tin tức của nhà họ Hạng, cuối năm nay Tân Châu sẽ có một cây Dược Vương xuất hiện, lần này tôi đến đây, mục đích rất đơn giản, chính là vì cây Dược Vương này.”

“Dược Vương?” Tần Trạm khẽ nhíu mày: “Sao tôi lại không biết tin tức này?”

Hạng Mĩ Tuyết cười nhạt nói: “Chuyện anh không biết còn nhiều lắm, chính xác mà nói thì, tin tức này cũng không có mấy ai biết.”

“Vậy vì sao cô lại nói cho tôi biết?” Tần Trạm như cười mà không phải cười: “Cô không sợ bị tôi cướp đi sao?”

“Cướp đi?” Hạng Mĩ Tuyết nở nụ cười: “Anh Trạm, đúng là năng lực của anh không có gì để nghi ngờ, nhưng mà chỉ giới hạn ở Tân Châu. Lần này nhà họ Hạng sai ba vị đại tông sư ra mặt, xem như nói cho anh biết thì có sao đâu.”

Sức mạnh đại tông sư!

Đổi thành đẳng cấp tu tiên, ít nhất cũng là cao thủ ở đỉnh cao của Trúc Cơ kỳ thậm chí là Tích Cốc kỳ!

“Có người nói cây Dược Vương này đã sinh ra thần thức, nếu như ai có được, chắc chắn sẽ nhận được một cơ may thật lớn.” Hạng Mĩ Tuyết tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi khuyên anh, đừng có tính toán gì với cây Dược Vương này, bằng không sẽ chết rất khó coi.”

Tân Trạm im lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn.

Một cây Dược Vương đã sinh ra thần thức! Nếu như có thể lấy được, Tần Trạm chắc chắn sẽ trực tiếp đột phá lên Tích Cốc kỳ!

“Cuối năm đúng không…” Tân Trạm thấp giọng nỉ non: “Vẫn tới kịp.”

Đang nói tới đây, Tô Uyên đi ra từ trong phòng bếp.

Cô ấy cười nói: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ đơn giản trò chuyện về một vài sinh hoạt ngày thường.” Hạng Mĩ Tuyết dịu dàng cười nói.

Đúng lúc này, Tân Trạm bỗng nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm! Luồng hơi thở này cực kỳ khủng bố, không hề nói ngoa tí nào, đây là lần đầu tiên làm Tần Trạm cảm nhận được nỗi sợ hãi!

Cùng lúc đó, ông Tống cũng cảm nhận được luồng hơi thở này, ông ta vội vàng đứng bên cạnh Hạng Mĩ Tuyết, dáng vẻ cực kỳ đề phòng.

“Vèo!”

Một cái bóng đen lướt qua, dường như trong nháy mắt đã bay tới bên cạnh ông Tống.

Ông ta giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái lên trán ông Tống, ông Tống lập tức mất đi ý thức.

Sau đó, ông ta cũng sử dụng cách thức giống như vậy, liên tục vỗ vào trán của Hạng Mĩ Tuyết, Tô Uyên.

Hạng Mĩ Tuyết và Tô Uyên cũng lập tức ngã trên mặt đất.

Tân Trạm vội vàng đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh khắp nơi, lúc vừa định nói chuyện thì đã nhìn thấy có một ông cụ lưng gù đứng trước mặt Tân Trạm.

Người này không phải ai khác mà chính là ông cụ lần trước ngồi trong đại hội đấu võ!